Tiếng còi xe vang vọng, từng đợt từng đợt hú lên làm ruột gan con người càng thêm sợ hãi. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trước khi mất đi ý thức có nghe thấy người khác kêu lên tai nạn xe rồi.
Trong bệnh viện nhộn nhịp hơn ngày thường, tai nạn liên hoàn trên đường cái gây thương vong không nhỏ, từng cáng cứu thương được đẩy vào, máu vương vãi khắp nơi.
Trong quá trình cấp cứu, tim cô gái nhiều lần ngừng đập, bác sĩ cấp cứu từng đợt từng đợt đưa cô ra khỏi cõi chết. Chút ý thức còn sót lại làm cô trở lên sợ hãi, cô sợ mình thật sự sẽ chết, cô mới có 22 tuổi, còn rất nhiều ước mơ muốn thực hiện mà.
Ý thức mơ màng, khắp cơ thể chỗ nào cũng thấy đau, cô muốn mở mắt nhưng cố lấy sức thế nào cũng không thể mở nổi, sau đó lại tiếp tục chìm vào hôn mê.
Lần nữa có ý thức, mắt dần dần mở ra, ánh sáng chói hắt vào từ cửa sổ làm cô khó khăn mới mở đc mắt ra nhìn xung quanh.
Đây là nơi nào vậy, hít thở thật sâu nén đau đưa mắt nhìn đánh giá xung quanh. Đây là bệnh viện, chẳng lẽ là phòng bệnh VIP thường thấy trong phim truyền hình. Nhưng sao cô lại ở đây, cô đâu đủ khả năng chi trả cho phòng bệnh này.
Vậy là cô đang ở bệnh viện, cũng có nghĩa cô không chết. Cảm giác đau đớn này là thật, chỉ cần còn sống là cô vẫn có thể hi vọng.
‘’ Mộng Nghiên, cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi, nhóc con, có biết mọi người lo lắng cho em lắm không.’’
Bác sĩ vào kiểm tra lại cho cô, may mắn không còn vấn đề gì lớn nữa, chú ý chăm sóc, nghỉ ngơi sẽ không để lại di chứng gì cả.
Có lẽ mới tỉnh lại sau tai nạn nghiêm trọng, đầu óc cô có chút chậm chạp. Cô vừa nghe thấy gì, ai là Mộng Nghiên, người đàn ông kia là ai? Nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu cô nhưng cô không đủ sức để hỏi gì cả. Chỉ biết im lặng quan sát từng cử chỉ của bác sĩ.
Giờ trong phòng bệnh chỉ còn cô và người đàn ông đó, sau vài lần cố gắng mở miệng cô cũng thốt ra được những từ yếu ớt
‘' Có chuyện gì xảy ra vậy?''
'' Tai nạn giao thông, tài xế say rượu, chạy trốn cảnh sát gây tai nạn liên hoàn, xe của em hỏng nặng quá anh đem bỏ rồi, chờ em khoẻ lại sẽ tặng cho em chiếc mới nhé''
'' Xe của tôi? Tôi lái xe khi nào?''
Khoan đã, nãy người này gọi cô là gì, Mộng Nghiên? Ai là Mộng Nghiên? Giờ trong đầu cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng sức khoẻ có hạn làm cô không thể phân tích được tình huống hiện tại.
Đang suy nghĩ thì người đàn ông kia lại lên tiếng
'' Ba mẹ biết chuyện rồi, nhưng bên đó đàn mưa bão nên chuyến bay bị huỷ, sóng điện thoại cũng không có, em đừng buồn nhé, ba mẹ sẽ cố gắng về sớm nhất với em''
''Anh gọi tôi là Mộng Nghiên? Anh có phải đã nhận nhầm tôi không, tên tôi không phải như vây?''
''Con bé này, bị thương vẫn không chịu thôi cái tính đùa dai của em được. Hay là va hỏng cả đầu rồi''
Cô thật muốn làm sáng tỏ với người này cô thật sự không phải Mộng Nghiên trong lời anh nói, nhưng không biết phải nói thế nào.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, cô lại mơ màng muốn ngủ, nhưng còn bao nhiêu thắc mắc, muốn làm rõ với người này. Cùng với nghi hoặc trong đầu, lần nữa cô chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ xuất hiện lại cơn ác mộng ngày hôm đó, nhìn thấy đôi trái gái xấu xa kia ôm ấp nhau, rồi nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.
Rồi cô lại mơ thấy lần tai nạn xe đó, đừng cơn đau đớn ập đến, không chỉ nỗi đau thể xác, mà còn cả nỗi đau ở trong lòng cô.