Lên mạng cả đêm mà vẫn chưa tìm được một công ty nào tuyển người làm việc đàng hoàng, tôi bắt đầu có chút nản lòng, buồn đến mức phát khóc. Nhớ lại những ngày tháng cơ cực mà mình phải chịu đựng, nhớ lại cái ngày mà hai chị gái của Tuấn đốt hết giấy tờ của mình, bao nhiêu uất ức phẫn hận tôi cố giấu xuống trong lòng lúc này lại bùng nổ lên dữ dội. Để rồi một phút mất đi lí trí, tôi đã không kiềm chế được bản thân lấy điện thoại gọi cho chồng cũ, đợi anh ta bắt máy thì điên cuồng chửi xối xả.
- Gia đình anh tất cả đều là đồ cầm thú, rồi các người cũng không ai gặp điều gì tốt đẹp đâu. Cả anh cũng thế, tôi ngày nào cũng sẽ cầu ông trời không để cuộc sống của anh có thứ gọi là hạnh phúc.
Bao nhiêu uất ức đều xả hết, tôi lúc này cũng cảm thấy đáy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều nên đưa tay ngắt kết nối điện thoại, nằm vật xuống giường. Tôi đoán Tuấn ở đầu giây bên kia vô cứ bị chửi chắc cũng tức tối lắm, cứ nghĩ anh ta sẽ gọi lại chửi mình nhưng có điều cả một đêm qua đi cả tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đều không có. Tôi nghĩ có thể bây giờ chồng cũ đang rất hạnh phúc với cô bé người tình kia nên anh ta coi việc bị tôi chửi như bị vết chó cắn vậy, chẳng thừa hơi mà quan tâm nữa cũng nên.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, không khí se lạnh cùng với tiếng côn trùng vẫn kêu rả rích suốt cả đêm, vang vọng khắp tức phía. Khu chung cư cũ Bắc Sơn nằm cách nội thành thủ đô một tiếng đi xe bus, mùa đông so với thành phố A thì đỡ lạnh hơn, thế nhưng hôm nào trời mưa thì cảm giác buốt vẫn cảm nhận được rõ rệt.
Trằn trọc với giấc ngủ đầy mộng mị, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi lết thân ảnh gầy gò của mình đi ra bến bắt xe đi trung tâm thành phố. Việc làm vẫn chưa tìm được, mà cứ ngồi không như này chẳng phải là cách hay, tôi tính trước mắt tìm đến trung tâm môi giới giúp việc gia đình làm tạm, đợi khi tìm được công việc ổn định thì xin nghỉ là vừa.
Chọn đại một trung tâm lớn ở quận nhất, tôi tìm đến nhân viên tư vấn đang ngồi một dãy dài ở chiếc bàn trước sảnh lớn. Tôi không nhắc gì đến học thức của bản thân, mà chỉ nói mình có kinh nghiệm làm việc nhà, hiện tại đang rất muốn tìm người thuê có thể trả với mức lương 5 triệu một tháng.
Cũng may lần này tôi may mắn, sau một tiếng nhân viên kiểm tra cũng đã tìm được thông tin của gia đình người muốn thuê giúp việc, đó là một nữ chủ nhân của một căn biệt thự nằm trong khu đô thị Vinhomes. Họ trả lương là 4 triệu rưỡi, tuy nhiên yêu cầu thì lại rất cao, đại loại như trong nhà lúc nào cũng phải sạch sẽ, các bữa cơm phải đảm bảo dinh dưỡng, thay đổi nhiều món khác nhau, và phải thật ngon.
Cô nhân viên trung tâm viết hết tất cả những điều kiện đó ra giấy, sau khi cúp máy, cô ấy mới ngước mắt lên hỏi tôi.
- Khu này là nơi sống của giới thượng lưu, nếu cô cảm thấy mình có thể làm được thì tôi sẽ làm hồ sơ giúp cô, sau đó gửi sang cho bên kia.
Tôi nhìn những điều kiện được viết ngoáy trên tờ giấy, môi mỏng mím lại đầy trầm tư. Trước kia ở nhà Tuấn tôi hay phải làm việc nhà nên đã quen, nấu ăn tay nghề cũng tốt, tôi cũng không phải là không cán đán được việc này. Chỉ là nghe đến nơi đó là nơi mà những người có tiền sống, tôi cảm thấy hơi sợ.
Cuộc sống của tôi suốt hơn hai mươi năm qua đều đơn giản, bây giờ đột nhiên phải tiếp xúc với những người đứng đầu ở tầng lớp giàu có, tôi không tự tin, nói trắng ra là tự ti. Thế nhưng nghĩ lại, cơ hội này chẳng khác gì một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tôi tự hỏi lòng mình nỡ sao. Đó là tiền, là tiền đó, có việc để tôi kiếm tiền lo cho gia đình, sao tôi lại phải chần chừ. Tự ti có thể cho tôi những đồng polymer xanh lá gửi về không? Không có, chỉ có lăn lưng ra làm thì mới có thôi?
Nghĩ đến điều ấy, tôi dứt khoát gật đầu với nhân viên của trung tâm.
- Tôi đồng ý, vậy bây giờ tôi cần phải làm gì không?
Cô nhân kia gật đầu:” Chứng minh thư, lí lịch, bằng cấp gì đó có cũng đưa hết ra đây. Tôi cần làm hồ sơ, xác định cô không phải là người có tiền án tiền sự thì thủ tục sẽ nhanh thôi.”
Tôi ngu ngơ không hiểu ý của đối phương là gì, ngẩn người mãi một lúc lâu mới gần như rõ được nỗi lo lắng của cô ấy. Dù sao thì chủ nhân của ngôi biệt thư kia cũng nằm ở trong một khu đô thị có tiền, họ tìm người làm cũng phải là người đáng tin, mặt mũi nhìn hiền lành chất phác, chứ không phải bên môi giới giới thiệu người nào là cũng đồng ý ngay.
Làm thủ tục nửa buổi sáng mới xong, lúc tôi trở về khu chung cư Bắc Sơn thì đã là chiều muộn. Tòa nhà này gồm mười tầng, đa số những người sống ở đây đều là những người trung tuổi và những người công nhân lao động không bằng cấp từ nơi khác đến đây sinh sống, trai gái đều có đủ cả. Tôi không biết họ làm nghề gì, nhưng vì không muốn bản thân mình bị lôi kéo vào những chuyện không liên quan nên chẳng may có gặp tôi cũng coi như là người xa lạ.
Qua hai ngày chờ đợi trong mòn mỏi và lo âu, phía bên trung tâm môi giới cũng gọi điện đến báo tin chủ nhân của căn biệt thự kia đã xem lý lịch của tôi và đồng ý để tôi đến thử việc. Họ cho tôi địa chỉ cùng với tên của chủ nhà, dặn dò tôi những gì nên và không nên khi đi làm giúp việc. Đặc biệt lúc gần tắt máy, cô nhân viên tư vấn còn ngoại lệ tiết lộ với tôi.
- Cái cô Ngọc đó rất có tiền, nếu cô làm việc tốt và biết điều, có thể cuối tháng còn được họ thưởng thêm nữa. Tuy công việc nhà vất vả, thậm chí còn hạ thấp bản thân mình, nhưng âu cũng là đồng tiền trong sạch mình làm ra. Cực khổ một chút cũng không sao.
Tôi vâng dạ tỏ ý đã biết rồi tắt máy, cả người nằm vật xuống chiếc giường cũ kĩ bên cạnh cửa sổ hoen gỉ đầy mạt sắt.
Nếu là mấy năm trước đó, nếu trong tay còn bằng đại học, tôi nhất định sẽ không bao giờ để bản thân của mình chật vật và khốn khổ như thế này, bởi vì dù sao tôi cũng là người có học thức, từ trong xương cốt vẫn có một chút gì đó thanh cao.Nhưng mà hiện tại tôi cái gì cũng không còn, muốn làm công nhân cũng không có công ty nào tuyển, trước mắt chỉ có thể làm công việc này để kiếm tiền mà thôi.
** **** ****
Tám giờ sáng ngày hôm sau, tôi được người của trung tâm đưa đến khu đô thị Vinhomes xa hoa bậc nhất thủ đô. Nói nơi này là nơi chỉ có những người có tiền đến ở quả thực chẳng hề sai một chút nào, bởi vì từ lúc bước qua cổng chào, tôi cảm nhận mình như lạc vào một thế giới khác vậy. Từ bệnh viện, trường học, khu trung tâm thương mại đều là chuẩn quốc tế. Nếu không phải đến đây làm giúp việc cho người ta thì tôi nghĩ có lẽ cả đời mình chẳng bao giờ có thể đặt được chân vào dù chỉ là một lần.
Người thuê tôi là chủ căn biệt thự 302, tên là Ngọc, là một cô gái rất là xinh xắn và thời đại, không nhìn rõ được tuổi tác, nhưng đoán chừng chắc cũng chỉ kém tôi một vài tuổi. Cô ta ngồi dựa người vào chiếc ghế salon lông bằng da thật mềm mại, ánh mắt kiêu ngạo được kẻ vẽ tỉ mỉ nhìn tôi dò xét một lượt, sau cùng mới cất giọng nói luôn.
- Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, cô là người từ tỉnh lẻ đến đây đúng không?
Tôi gật đầu:” Đúng, tôi là người ở ở miền núi, đến đây tìm việc làm.”
Ngọc vân ve điếu thuốc lá giữa những ngón tay trắng nõn xinh đẹp được sơn màu đỏ rực, cô ta hơi nhíu mày, tâm tư khó đoán. Thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện cô ta không đồng ý để mình làm nữa, vì họ không tin tưởng những người từ tỉnh lẻ đến là đương nhiên. Nhưng qua một vài phút, cô ta cũng không còn im lặng nữa mà nói.
- Căn biệt thự của tôi có 2 tầng, diện tích 250 mét vuông. Công việc của cô là ngày nào cũng phải lau dọn sạch sẽ nhà cửa, nấu cơm, thực đơn như nào tí nữa tôi sẽ đưa cho cô xem. Đằng trước có một khu vườn nhỏ, tôi không muốn nhìn thấy cỏ trong những khóm hoa nên rảnh rỗi cô nên chú ý một chút. Sân thượng thì khá rộng, tôi thấy bây giờ có rất nhiều hộ gia đình trồng rau với hoa quả, nếu cô có thể làm được những điều đó thì làm luôn đi, dù sao bây giờ thực phẩm cũng không biết thế nào là sạch sẽ.
- Tôi làm được.
- Lương một tháng của cô sẽ là 4 triệu rưỡi, cuối tháng nếu làm tốt tôi sẽ thưởng cho cô lên mức lương là 5 triệu. Có điều tôi cũng nói luôn với cô, tôi thích người biết điều. Nhiệm vụ của cô đến đây là làm giúp việc, những thứ khác cô cứ coi như là mắt mù không nhìn thấy. Việc của cô cô làm, việc của tôi tôi làm, nếu không có gì cần thiết thì không cần phải nói chuyện. Mỗi tuần tôi sẽ gọi bên siêu thị đưa thực phẩm đến, cô cứ theo thực ăn hôm nay ăn thịt hay cá mà tùy ý chế biến. Tuy nhiên phải ngon.
Tôi cẩn thận lắng nghe hết những lời Ngọc nói, bản thân biết mình chỉ là người đi làm thuê nên cũng không có ý kiến hay thái độ gì. Được trả công với mức lương cao như vậy thì công việc đương nhiên chẳng thể có hai từ nhẹ nhàng, muốn kiếm được tiền thì phải chịu cực khổ thôi, ngoài ra làm gì còn có lựa chọn nào khác.
- Tôi hiểu, vậy bây giờ tôi làm luôn đúng không?
Ngọc gật đầu, chị ta rít một hơi thuốc thật dài rồi thở ra những làn khói trắng, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên sắc sảo cuốn rũ hơn.
- Hôm nay tôi muốn ăn cháo hầm xương, chị làm đi. Xong rồi bắt đầu lau dọn nhà cửa.
Tôi đứng dậy đi vào trong bếp, được nửa đường bỗng dưng nhớ ra còn điều chưa hỏi bèn quay người lại.
- Tôi muốn hỏi cô về thời gian làm việc. Tại chỗ tôi ở cách nơi này khá là xa, cho nên, có thể buổi sáng tôi sẽ không đến sớm được.
Ngọc đáp:” Buổi sáng tôi thường thức dậy lúc tám giờ, nhưng sáng nào tôi cũng phải ăn sáng, cho nên cô tính như thế nào sao cho ổn thỏa cả hai bên là được. Buổi tối thì nấu xong bữa tối cô có thể về, những thứ khác đừng nên quan tâm quá nhiều.”
Tính cách tôi có phần dè dặt, chỉ cần người khác tỏ vẻ lạnh nhạt thì bản thân tuyệt đối không bao giờ tiến lên dù là nửa bước. Nên những ngày sau đó đi làm, tôi chỉ chuyên tâm với công việc của mình, ngoài ra mắt chẳng bao giờ dám nhìn những thứ khác.
Đối với Ngọc, tôi không biết cô ta làm nghề gì, vì suốt một tuần làm việc tôi đều thấy cô ấy ở trong nhà chẳng đi ra ngoài, cũng chẳng có nói chuyện hay gọi bạn bè đến chơi. Trong nhà ngoài ảnh chân dung đủ các tư thế của cô ấy thì chẳng có lấy một tấm ảnh chung với đàn ông, đoán chừng vẫn còn chưa kết hôn. Thế nhưng cũng có những hôm cô ấy sẽ ngồi ở ghế salon gọi điện thoại nũng nịu với ai đó, chỉ là chưa đầy hai phút cô ta đã tắt máy với khuôn mặt tức tối.
Cũng may Ngọc không phải là người có tính giận cá ném thớt, nên mặc dù cô ta gặp chuyện không vui cũng chẳng có lấy tôi ra là bao cát để xả. Điều này khiến tôi càng cảm thấy yên tâm hơn và chuyên tâm với công việc của mình hơn.
Ngày thứ mười lăm, tôi vừa nhặt rau xong đang chuẩn bị nấu cơm thì nhận được điện thoại của mẹ gọi lên. Ở đầu giây bên kia điện thoại, tiếng bố tôi đang chơi đùa với Tiểu Đa vọng vào, ông dạy con bé a a gọi mẹ, một nhà nấy người cười khúc khích vui vẻ. Cảm giác hạnh phúc ấy khiến cho tôi hạnh phúc đến mức chẳng kìm chế được cảm xúc, từng giọt nước mắt lăn dài.
- Công việc như thế nào, Có đúng chuyên ngành của con không, có vất vả lắm không?
Mấy ngày trước, vì sợ bố mẹ ở nhà lo lắng nên tôi đã gọi điện về báo với họ tôi đã xin được một chỗ trong bộ phận nhân sự của một công ty, lương thử việc ban đầu có 6 triệu, nếu làm ổn định và tốt thì sẽ chính thức tăng lương. Mẹ tôi nghe xong thì cũng tin ngay lập tức, bà cười vui vẻ với bố tôi nói ông trời vẫn có mắt thương người, con gái bây giờ đang bắt đầu làm lại cuộc đời rồi.
Tôi siết chặt tay cầm điện thoại, cười trong nước mắt, giọng nghẹn nghẹn nơi cổ họng.
- Dạ không đâu mẹ. Đây là công ty mà, con làm văn phòng thì sao có thể mệt được cơ chứ.
Mẹ tôi dừng lại một giây rồi nói tiếp, ngữ điệu bà mang theo đầy nghi hoặc.
- Không sao mà giọng con lại khàn vậy. Con đang khóc đấy à. Bị ai bắt nạt hả?
Tôi khẽ đưa tay lên quẹt nước mắt, mím môi không lên tiếng, cố gắng kìm nén những giọt lệ nóng hổi cứ thi nhau chảy xuống không ngừng.
Mẹ bắt đầu kể về Tiểu Đa, nói con bé lúc tôi mới đi thì có khóc mấy ngày đầu nhưng bây giờ đã quen rồi, tối nào cũng ngủ với bà và ông ngoại. Rồi bà lại nói ngày mai ở trên huyện có lịch tiêm chủng, bà phải đưa con bé đi tiêm, những mũi ấy đều tốn tiền cả.
Lệ hoen đầy mặt, tôi ngồi xổm xuống sàn, đợi bên kia mẹ nói xong rồi mới đáp lại để bà yên tâm.
- Mẹ, có lịch tiêm chủng mẹ cứ đi tiêm cho con bé giúp con. Tiền con đưa cũng đủ để cầm cự mấy tháng, sau này lấy lương con sẽ lại gửi về.
Nói chuyện mấy câu rồi tắt máy, tôi nhìn đồng hồ đã gần năm giờ liền chống tay đứng dậy định đi nấu cơm, không ngờ lúc ngẩng đầu lên liền chạm với cái nhìn của Ngọc. Cô ta ngồi vân vê điếu thuốc lá trên tay, latop trước mặt mở nhưng mắt lại không có nhìn vào nó, khuôn mặt được ánh sáng phản lên càng trắng sáng đến động lòng người.
Tôi nhớ không nhầm bản thân đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó nói rằng vẻ đẹp của hồ ly là một loại vẻ đẹp đến đến mê người, đến thượng sư cũng không thể thoát được cám dỗ của nó. Và khoảnh khắc này cũng vậy, tôi thấy Ngọc thật giống một con hồ ly xinh đẹp đầy quyến rũ. Lông mi cô ta rất dài, khẽ rung động hơi nhấc lên, đôi mắt gợi tình, con ngươi chuyển động lúc lạnh nhạt lúc ngả ngớn, thật giả lẫn lộn khiến cho người đối diện không nắm rõ được tâm tư như thế nào.
Qua một lúc, cô ta lên tiếng hỏi tôi.
- Cô có con gái sao? Đã ly hôn rồi à?
Tôi gật đầu, tay vẫn lau những vết bẩn ở trên bàn bếp.
- Con gái tôi một tuổi. Nó ở nhà với ông bà ngoại.
- Ra vậy.
Ngọc ậm ừ trong cổ họng tỏ ý đã hiểu, tôi không có nhìn cô ấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mang đầy tính dò xét của cô ấy dành cho mình. Sau cùng, cô ta nói tiếp.
- Cô không nói tôi cũng biết. Đàn ông ấy mà, tâm tư khó đoán, tham vọng giống như một cái thùng không đáy vậy. Nếu chịu được thì sống tiếp, nếu không chịu được thì tự mình giải thoát.
Tôi không tiếp lời, tiếp tục cúi đầu nấu ăn trong bếp.
Làm ở đây nửa tháng, trong một lần vô tình nghe thấy Ngọc nói chuyện, tôi mới biết cô ta không phải là chủ nhân thật sự của ngôi nhà này, hay nói chính xác hơn là cô ta được người khác bao nuôi. Người đàn ông kia của cô ta chắc chắn là người có tiền, anh ta cho Ngọc một cuộc sống đầy đủ vật chất, còn cô ta thì chỉ cần ngoan ngoãn ở đây một mình cách ly với mọi thứ.
Vì chuyện trải qua trong quá khứ, bản thân tôi rất bài xích với những việc kiểu như này, thậm chí từ tận sâu trong lòng còn có khinh thường. Thế nhưng tôi hiểu mình của bây giờ không giống ngày xưa, bởi trước sự cám dỗ mạnh mẽ của đồng tiền, muốn tỏ ra thanh cao cũng không khả năng.
Về chuyện người đàn ông bao nuôi Ngọc, tôi không có suy nghĩ muốn tìm hiểu, cũng chẳng quan tâm tò mò xem người ta là ai. Thế nhưng tôi thật không ngờ được rằng, vào một ngày cuối tuần, tôi lại có cơ hội gặp được người đó.
Khi ấy tôi đang lụi hụi lau nhà ở trong bếp thì cánh cửa nhà chính được mở ra, sau đó là một bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước vào.
Qua khung cửa, tôi có thể nhìn ra trên người anh ta mặc một bộ tây trang màu đen đắt tiền, đúng chuẩn người của giới thượng lưu. Ngọc đang ngồi chơi game cũng ngay lập tức bỏ dở, cô ta vui mừng chạy lại nhận lấy áo vest được người kia cởi ra, giọng nói cất lên ấm áp.
- Anh có mệt không? Để em kêu người làm pha cho anh cốc nước cam nhé.
Người đàn ông gật đầu, anh ta tháo lỏng cà vạt trên cổ, hỏi Ngọc.
- Mới thuê à? Có cơm trưa, anh ở lại ăn với em luôn.
Ngọc gật đầu, nụ cười trên miệng càng lớn hơn, cô ta quay đầu nói vọng vào trong bếp với tôi.
- Pha lấy hai cốc nước cam cho tôi, còn nữa. Làm một nồi thịt bò nấu sốt vang đi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc vui như vậy, nên bản thân nghe xong cũng không có chậm chạp lề mề. Tôi vắt lấy hai cốc nước cam thật đầy cho họ, sau đó mang ra ngoài phòng khách. Lúc này người đàn ông kia đang ngồi bên cạnh cô người tình nhỏ, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi.
Thế nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, trái tim đập trong lồng ngực tôi bỗng nhiên chệch đi một nhịp. Bởi vì tôi nhận ra người kia.
Anh ta Dương Thành Vũ, ông chủ của công ty An Dĩnh.