Cuối cùng Bạch Sinh không thể không nghe theo chỉ thị của Ninh
Úc. Hån tới Tây Châu trước, thấy dân chúng nơi đây vì nạn hạn
hán mà khổ không thể tả. Tuy hắn không đành lòng nhưng không thể không hạ độc vào trong nước. Hắn dùng loại thuốc nhẹ nhất khiến con người chỉ xuất hiện các loại triệu chứng như choáng váng mất sức, nôn mửa ngất xỉu... sẽ không chết người. Nhưng cho dù như vậy cũng khiến dân chúng đã khổ lại càng
thêm khổ. Không có lương thực, nước cũng gần như cạn sạch,
người còn bị bệnh, mà rất có thể bệnh này chính là ôn dịch! Có thể nói là ai cũng hoang mang, sợ hãi.
Ngay khi bọn họ bị thương sắp tuyệt vọng thì điện hạ xuất hiện như tiên nhân hạ phàm, phổ độ chúng sinh.
Thiếu niên này rất biết diễn kịch. Trước mặt ông ngoại, Ninh Úc là một đứa trẻ hơi kiêu ngạo quật cường chịu nhiều ấm ức. Trước mặt công chúa thì là một thiếu niên thông minh ngây thơ, hơi lạnh nhạt. Còn người trước mắt bọn họ là vị điện hạ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn tàn ác nào. Mà với dân chúng thì chẳng khác gì tiên đồng chuyển thế đại từ đại bi.
Ngài ấy có thể quỳ xuống tự tay đút thuốc cho một lão già bẩn thiu, lại có thể không ăn không ngủ giúp đỡ y quan cứu người. Nếu không có sức để tới nhận lương thực, ngài ấy có thể đích thân đưa tới từng nhà từng nhà một. Đến lúc ban cháo thì ngất xỉu trước mặt bàn dân thiên hạ...
Có lẽ ở cạnh ai lâu ngày rồi thì sẽ giống người đó. Công chúa cũng có cả ngàn tấm mặt nạ khác nhau nhưng mà hắn biết, công chúa và điện hạ vẫn khác nhau. Cho dù công chúa có hay thay đổi đến mức nào đi chăng nữa thì tấm lòng nàng vẫn luôn nhân hậu và khoan dung như lúc ban đầu. Còn điện hạ thì khác, ngài ấy dùng mặt nạ để che giấu sự âm u trong lòng, làm người ta thả lỏng cảnh giác.
Khi không ra tay nhẫn nhục chịu đựng, một khi đã ra tay thì chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc!
Bạch Sinh vừa mới suy tư tới đó thì Ninh Úc cũng đã nhìn thấy hån. Ninh Úc cười nhìn về phía Bạch Sinh nhưng nụ cười này dưới ánh mặt trời cộng thêm vẻ mặt ôn hòa kia có thể khiến hắn đông lạnh được luôn.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái mà đã qua một năm. Nếu như chỉ tu sửa đường chính của kênh đào thôi thì hai năm theo dự tính của Ninh Tương Y là đủ rồi, nhưng bởi vì nàng muốn thuận thể đưa vào đất liền nên công trình lại lớn hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này công khoản cũng bị đình chỉ mấy lần, nhưng cũng may cuối cùng đều nhận đủ. Không biết trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì mà nghe mấy vị thuyết thư kể lại, mỗi ngày ở đó đều chém giết rất kịch liệt!
Ba nữ nhân thành một sân khấu, vậy nếu là hai ba chục hoàng tử và công chúa thì sao? Hơn nữa sau lưng bọn họ đều có ít nhất một nữ nhân có quyền có thế, mỗi một ngày đều có tin nóng phỏng tay.
Nhưng khiến cho Ninh Tương Y quan tâm nhất là lời đồn đại xuất hiện gần đây.
Ninh Tương Y tự nhận trong một năm qua đã làm không ít chuyện tốt vì dân vì chúng, nhưng thân phận của nàng bây giờ lại là cao nhân mà Ninh Giác “mời" đến, cho nên phần cảm kích này đều được chuyển lên người Ninh Giác.
Huống chi Ninh Giác đúng là yêu dân như con. Chuyện trong khả năng hắn đều tự tay làm lấy. Tu sửa kênh đào hơn một năm nhưng chưa có một ai tử thương, ngay cả tai nạn nghiêm trọng cũng chưa từng xuất hiện, có thể nói là kỳ tích.
Mà đến bây giờ bọn họ đã sắp tiến vào Hoài Dương rồi. Kênh đào bên trong sông Ngọc Long đã hoàn toàn khai thông xong, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Đến khi tiến vào sông Hoài bên trong Hoài Dương thì xem như đã hoàn thành ba phần tư đường chính rồi. Dù sao trước khi tới đây, đám người Từ Nguyên đã sửa từ sông Hà Bắc tới Hành Thủy, lại từ Hành Thủy tiến vào sông Long Đằng, đã rất gần rồi.
Đến lúc đó lại đả thông chúng lại, củng cố để điều, dẫn nguồn nước vào. Mà nàng đã đặt thuốc nổ từ đường sông nối vào đất liên, chỉ hai năm thôi là đủ.
Mỗi khi bọn họ tiến vào khu vực khác thì trừ việc tu sửa kênh đào, Ninh Giác còn đi tìm hiểu cuộc sống của dân chúng, lật lại những bản án cũ, dọc theo đường đi không biết hắn đã phá bao nhiêu vụ án năm xưa rồi. Còn Ninh Tương Y thì thường tranh thủ lúc rảnh rỗi làm mấy cái phát minh nho nhỏ, đưa rất nhiều vật dụng hàng ngày ở hiện đại vào cổ đại, đều có tác dụng lớn.
Huống chi nàng lại là nữ nhân, rất nhiều người đều mộ danh mà đến. Không biết tự khi nào dân chúng cũng có một phần tín nhiệm đối với nữ nhi trong nhà, cho nên Ninh Tương Y đã trở thành đối tượng sùng bái của tất cả nữ nhân trong thiên hạ, còn được hoan nghênh hơn cả mỹ nam tử nữa.
Mỗi khi đoàn người rời đi đều có dân chúng tự phát tới đưa tiên, mỗi khi đến thì xếp hàng hai bên hoan nghênh. Lòng dân trong tay, chỉ cần biết cách vận dụng thì chắc chắn ngôi vị Hoàng đế sẽ thuộc về Ninh Giác.
Nhưng mà nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền.
Thanh danh tốt ngoài việc có thể làm lưỡi dao sắc bén, cũng có thể trở thanh đao treo trên đỉnh đầu.
Ninh Tương Y ngồi nghe thuyết thư tiên sinh ba hoa chích chòe khen ngợi Ninh Giác, trong lòng rất bất an. Khó trách mấy ngày gần đây Thái tử ca ca luôn chau mày ủ mặt, hiển nhiên là đã nghe những lời đồn đại này.
Chỉ cần có người cố ý xúi giục, những bá tánh bình thường không hiểu những đấu đá ngầm của tầng lớp trên, cho nên lòng biết ơn của họ đã bị lợi dụng, lòng tốt cũng biến thành chuyện xấu. Không có vị Hoàng đế nào sẽ thích có người có danh vọng lấn át cả mình.
Ninh Tương Y ôm tâm trạng lo lắng về nhà, vừa hay gặp ngay thân tín đang chuẩn bị đi giao thư của Ninh Úc.
Hơn một năm rồi, không biết tình hình Ninh Úc ở Tây Châu có ổn không nữa. Thông qua bức thư khen ngợi hết lời của Trần Tây Vương dành cho hắn, có thể thấy Ninh Úc rất dễ dàng lấy được sự yêu mến của dân chúng Tây Châu.
Càng kỳ lạ là thanh danh của hắn lại được thành lập trên sự khiêm tốn. Có thành tích mà không kể công, ngược lại nhiều lần đều đẩy lên người Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế vừa thương vừa xót, phong thưởng nhiều lần. Không những như vậy mà còn cho phép hắn nắm giữ ba vạn binh mã dưới trướng Trấn Tây Vương, lắc mình trở thành Ngọc Diện tiểu tướng quân.
Ninh Tương Y không khỏi than thở. Ở điểm này nàng không tinh ý bằng Ninh Úc, cũng không làm tốt được như hắn.
Công trình đào giếng ở Tây Châu tiến triển cực nhanh. Dưới sự hợp lực của một trăm ngàn binh mã và dân chúng, không lâu sau Ninh Úc đã có thể buông tay quay về. Dù sao công việc chủ yếu của hắn là tra xét, chọn vị trí và chỉ đạo kỹ thuật. Còn khi nào hoàn toàn đả thông Tây Châu thì còn phải nhờ Trấn Tây Vương.
Đây cũng là công lớn, không biết khi hắn về kinh thì sẽ được khen thưởng thế nào.
Ninh Tương Y mở thư ra xem thật kỹ nhưng càng xem nàng càng chau mày.
Trong quá trình khai quật Ninh Úc phát hiện ra một địa đạo kì quái. Sau khi lén vào tra xét còn gặp phải lính trinh sát của Lâu Diệp!
Liên tưởng đến trước kia Tiêu Uyên từng nói Lâu Diệp có hành động lạ, trái tim Ninh Tương Y đập lỡ một nhịp, vội vàng viết thư hồi đáp.
Trong thư chủ yếu là khuyên Ninh Úc đừng tham công, một khi chuyện kênh giếng bên kia xong thì lập tức trở về.
Sau khi trở về kinh thành chắc chắn hẳn sẽ được phong thưởng, hơn nữa một năm qua việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, hắn hoàn toàn có thể thoải mái sống qua ngày, không cần phải lo lắng bất kỳ kẻ nào.
Ninh Tương Y vốn cho rằng lấy quyền uy tuyệt đối của nàng trong lòng Ninh Úc thì chắc chắn hắn nhất định sẽ nghe lời. Nhưng không nghĩ tới thứ Ninh Úc muốn hoàn toàn không phải là làm một Vương gia sống phú quý an nhàn mà là nắm chặt quyền lợi thật sự trong tay, và tham vọng càng sâu!
Sau khi gửi thư đi Ninh tương Y vẫn hơi không yên lòng. Vừa vặn lúc này Ninh Giác cũng đã trở lại, thấy hắn mỏi mệt, tinh thần không tốt, Ninh Tương Y hỏi thăm:
Thái tử ca ca, huynh làm sao vậy?"
Thấy Ninh Tương Y, tâm trạng của Ninh Giác đỡ hơn rất nhiều. Hắn lắc đầu. Mười bảy tuổi, Ninh Giác càng thêm khôi ngô tuấn tú, cả quãng đường đi cũng không biết đã đốn ngã bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ. Ngay cả khi hắn cau mày mệt mỏi như bây giờ cũng vẫn đẹp.
“Hình như có người đang cố gắng kích động dân chúng, hoàn toàn không tìm được đầu mối. Cứ tiếp tục như thế này thì không còn cách nào đè xuống được nữa!"