Nàngliếc mắt nhìn thị vệ đã chết trước mặt, sau đó liếc nhìn đại sảnh lộn xộn, hít sâu một hơi, lao thẳng về phía thị vệ chỉ!
Nàng lấy ra một thanh kiếm, ánh mắt nàng như tia điện, càng như lưỡi kiếm sắt bén!
Mùi máu tươi vẫn khiến nàng buồn nôn, nhưng bị phẫn nộ áp chế cảm xúc, nàng chỉ muốn bắt những người thao túng kia! Chém thành muôn mảnh!
Nàng đoán, Tiêu Chu có người điều khiển, hẳn là ít nhất còn hai người, một người bây giờ có lẽ đang ở cửa phía Đông, giữ chân Ninh Úc, một người ở trong cung, muốn bắt Tiêu Uyên!
Muốn khống chế những người trúng độc này thì không được đi quá xa, nếu không lần trước nàng không bắt được Tiêu Chu, hắn hoàn toàn có thể trốn đi, không hiện thân.
Nói cách khác, trong cung này trừ những người trúng độc mặc áo tù, còn có một thủ lĩnh, chỉ cần giết hắn! Những tên tù nhân kia liền dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Cung đình đã mất đi vẻ an bình tinh tế ngày xưa, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, cùng bóng người truy đuổi! Người thao túng rõ ràng là muốn làm rối tung toàn bộ cung điện, để đục nước béo cò, còn Ninh Tương Y cũng không chút nào nương tay, nhìn thấy người nổi điên nào liền một kiếm chém đến! Trực tiếp chém đứt đầu bọn họ! Rất nhanh, người chết ở trong tay nàng càng ngày càng nhiều, nhưng nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Uyên, trong lòng càng lo lắng, hắn đã bị những người kia bắt đi rồi sao?
Váy xoè lộng lẫy của Ninh Tương Y bên trên không biết nhuốm bao nhiêu máu, những bông tuyết trên trời lại bắt đầu bay lả tả, lạnh lẽo tiêu điều, đan xen vào cảnh máu me giết chóc, nàng nhìn về phía trước hai tên tù nhân đang xông tới mình, nàng vặn cổ, rút kiếm chém chết!
Tuyết càng rơi càng lớn, bầu trời cũng càng ngày càng mờ, Ninh Tương Y cảm giác nàng đã giết ít nhất vài trăm người! Cứu không ít cung nhân, mà mỗi người cứu một người, liền để bọn họ mang theo cung nhân khác chạy vào hậu cung trốn, hậu cung của Tiêu Uyên không có người, đến đó an toàn nhất.
Những cung nhân chạy loạn được nàng dần dần bố trí đến cùng một chỗ, nhưng trên đường nàng hỏi qua rất nhiều người, bọn họ đều chưa từng nhìn thấy Tiêu Uyên, hoàng cung lớn như thế, hắn chạy tới chỗ nào rồi?!
Ninh Tương Y lo lắng, cuối cùng nhảy lên nóc nhà đại điện!
Mũi chân nhón nhẹ, nàng đứng ở mái nhiên cao nhất, ở trên cao nhìn xuống.
Gió lạnh đìu hiu, thổi qua áo ngoài nàng bay phất phới, mái tóc bay lên, môi đỏ khẽ mím, như một hung thần!
Không thể hốt hoảng!
Bên cạnh Tiêu Uyên cũng có rất nhiều người hộ vệ, không thể tuỳ tiện bị đối phương bắt được, mà lại đối phương chỉ có ba ngàn người, đã phân tán đến bốn cửa thành, đối đầu với Tiêu Uyên, hẳn chỉ có: hơn một ngàn người.
Trừ người đã chết, nàng giết, nhân số lại càng ít! Mà còn người thao túng kia, hắn là lân cận Tiêu Uyên, truy sát Tiêu Uyên...
Trong nội viện vắng vẻ, Tiêu Uyên từng bước một lui lại, bên ngoài là tiếng chém giết thảm thiết, những tù nhân kia không dùng vũ khí, dùng toàn lực vật lộn, rất khó giết chết, cho nên cho dù Tiêu Uyên có nhiều người, nhưng cũng không thể chiếm ưu thế.
Nơi này, là Lãnh Cung, cũng là nơi Tiêu Uyên quen thuộc nhất, nơi này có một phòng bí mật có thể ẩn nấp, đã được chuẩn bị khi cần thiết, nhưng đối phương đột nhiên đánh vào, hung hăng như thế, hắn trở tay không kịp. Còn liên tục bại lui, cuối cùng bị người chặn ở nơi này.
Y Nhi nói đúng, những người này đến là nhằm vào hắn, bởi vì chỉ có bắt hắn, mới có thể hoàn toàn khống chế Ngọc Hành, Ngọc Hành lại ở giữa hai nước, là đại bản doanh lý tưởng nhất của bọn họ, cho nên lần này, bọn họ không để ý hậu quả, không tiếc nhân lực, dốc hết toàn lực!. Ủng hộ chính chủ vào ngay == TRÙM TRUYỆN. OR G ==
Nhưng chỉ cần hắn còn sống, không bị đối phương bắt được, bọn họ coi như thua!
Chỉ là đáng tiếc.. hắn hành động quá chậm, cuối cùng đã bị người chặn đường.
Tiêu Uyên nghe âm thanh kêu la không ngừng, trong lòng nặng nề…
Bởi vì hắn quá niệm tình yếu lòng, đổi lấy nhiều người chết thảm như vậy! Nếu là Ninh Úc, hắn chắc chắn ngay lập tức giết những người trúng độc kia!
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Uyên có chút đau khổ ngẩng đầu, nhìn nữ nhân trước mắt, hắn, “Hoàng Tổ Mẫu, trẫm tự thấy không đối xử tệ bạc với ngươi, ngươi cũng là người Ngọc Hành, gia tộc của ngươi huynh đệ cha mẹ đều ở Ngọc Hành, ngươi có biết, người làm như thế, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho gia tộc ngươi không?”
Nữ nhân trước mặt hắn này rất gầy, nhìn qua cũng không già, nhưng tóc đã trắng bệch, hai mắt lại rất hung ác! Loại hung ác này là vì oán hận Tiêu Uyên! Cũng bởi vì tính người của nàng càng ngày càng ít, động tác luôn nhanh nhẹn, thân thể còng xuống, càng lúc càng giống một con khỉ.
Có thể thấy, con cổ trùng trong đầu nàng kia đã càng lúc càng lớn.
“Tiêu Uyên! Mặc kệ miệng lưỡi ngươi thông minh đến đâu, hôm nay cũng không thoát khỏi tay ta! Ngươi đoạt hoàng vị của nhi tử ta, còn tùy ý để con đàn bà kia mẹ của ngươi giết con ta! Giết hại cháu ta! Ngươi cho rằng ngươi giữ lại tính mạng của bọn ta, chúng ta sẽ phải mang ơn ngươi? Nằm mơ đi! cho dù ta chết! Cũng phải kéo ngươi xuống Địa ngục!”
Có thể làm Tiêu Uyên gọi một tiếng Hoàng Tổ Mẫu, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu, mẫu thân của Tiêu Chu là cháu gái của nàng, cho nên nàng cũng chỉ nhận một người cháu là Tiêu Chu.
Sau khi Tiên đế chết, Tiêu Uyên giết mẫu thân Tiêu Chu, nhưng thả nàng một con đường sống, ngày bình thường cũng chưa từng bạc đãi gia tộc nàng, không ngờ nàng lại ở lúc mấu chốt, đâm hắn một nhát!
Tiêu Uyên che vết thương trên cánh tay mình, sắc mặt nghiêm trọng!Mà lúc này, Ninh Tương Y không tìm được Tiêu Uyên, ngược lại lại nhìn thấy La Khải! La Khải thấy Ninh Tương Y bình an, thở phào một hơi.
“Công chúa, bốn phía cửa cung đều có trú quân canh giữ, ta đem năm trăm người đến bảo vệ ngài!”
Ninh Tương Y gật gật đầu, “Ta không cần bảo vệ, nhưng các ngươi có thể đi theo ta, ta đang tìm Tiêu Uyên, hắn hiện tại đang gặp rắc rối.”
Lúc này, một cung nhân được La Khải cứu đột nhiên yếu ớt nói, “ bệ hạ có lẽ đang Lãnh Cung… Nơi đó có phòng bí mật, có thể đảm bảo an toàn…”
Ninh Tương Y nghe vậy đột nhiên tự trách gõ đầu!
“Ta lại quên nơi đó!”
Nói xong, liền vội chạy đi, La Khải vội vàng đuổi theo.Tiêu Uyên che vết thương lui lại, còn đối phương nhưng từng bước ép sát, người của hai phe đều ở bên ngoài đánh nhau, hắn chỉ có thể tự cứu mình!
Tiêu Uyên ban đầu tưởng rằng đối phương chỉ là một lão phu nhân năm mươi mấy tuổi, không đủ uy hiếp, nhưng không ngờ nàng cũng biến thành giống những người bên ngoài, sức lực lớn vô cùng, một tay bắt lấy hắn, trên cánh tay hắn để lại vết cào thật sâu!
Hắn cho tới bây giờ chưa từng căm hận tại sao mình lại không tập võ như vậy, còn đối phương vừa cười vừa lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ.
“Tiêu Uyên, đến đây, chỉ cần người ăn cái này, ta lập tức để đám người bên ngoài dừng lại!”
Lão phu nhân cười một mặt quỷ dị, trên bàn tay khô gầy, là một viên thuốc đen nhánh, chắc chắn không hề tốt.
Tiêu Uyên lui lại, trên trán hắn chảy mồ hồi xuống, nghe nàng nói lại vô thức có chút do dự.
“Ngươi còn không biết, bây giờ, toàn bộ kinh thành đều loạn lạc, dân chúng thấp thỏm lo âu, cửa phía Đông máu đã chảy thành sống, nhưng chỉ cần người ăn cái này, bọn ta cam đoan không còn gây hoạ với người vô tội... Dù sao bọn ta muốn lấy được Ngọc Hành, cũng không hi vọng người dân Ngọc Hành tổn hại quá nhiều!”
Lão phu nhân thấy Tiêu Uyên càng dao động, ngoài miệng cười lạnh, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, nàng vừa ép Tiêu Uyên đến nơi hẻo lánh bức, vừa dụ dỗ để hắn tự động đi vào góc tường, tự nguyện khuất phục.