Lý Kha ngồi yên ở một bên thưởng trà, hắn ta khác những con cháu nông nổi trước mắt. Hắn ta nhậm chức biên tu Hàn Lâm viện, dùng thực lực đi đến vị trí này, mà bây giờ bọn họ tập hợp lại với nhau chẳng qua là vì một lần uống rượu chung trước đó.
Tiểu công tử ngoại hình đầy đặn bên cạnh Lý Kha kéo tay hắn ta, chỉ vào Ngọc Điệp Tô trước mặt hắn ta rồi nói: “Lý đại ca, huynh có ăn không? Không ăn thì ta ăn nhé!
” Lý Kha nhìn qua hắn, mỉm cười nói: “Tần Thanh, đệ đừng ăn nữa, sắp ăn trưa rồi.” Công tử mập nghe vậy lưu luyến nhìn miếng Ngọc Điệp Tô cuối cùng trong đĩa, không chỉ thuyết phục hắn ta còn thuyết phục bản thân: “Dù sao cũng đã ăn nhiều như vậy rồi, thêm một miếng không nhiều, bớt một miếng không ít…”
Lý Kha cười khổ lắc đầu.
Lúc này cửa phòng bị gõ, người vốn đang ngồi đều đứng dậy, quả nhiên vừa mở cửa, bọn họ đã thấy Ninh Tương Y nữ giả trang nam.
Lúc này Ninh Tương Y mặc một bộ trường bào nam màu xanh nhạt, thắt mũ ngọc, khuôn mặt trắng trẻo, môi đỏ bừng, đúng là con cái được nuông chiều trong gia tộc lớn.
Nàng cười chào hỏi mọi người: “Tiểu sinh Ninh Tương Y, chào chư vị ca ca.” Nàng như vậy khiến cảm giác căng thẳng của người ở đây bớt đi không ít.
Lý Kha híp mắt quan sát một phen mới nói: ‘Bây giờ mới biết công chúa giả nam còn có khí thế hơn, đúng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu.”
Ninh Tương Y khoát tay, chào hỏi từng người bọn họ, sau đó nói: ‘Mọi người đừng ngại, thế tử gia nói dẫn ta đi chơi, nếu chơi không vui, bắt đề mọi người đấy nhé!”
Nàng vừa nói đến đây, các thiếu niên nhìn nhau, Từ Nguyên sờ cằm, nói: “Nếu là ngày thường ta không dám nói, nhưng hôm nay công chúa tới đây là đúng rồi đấy!”
Ngọc Tử Thanh cười bí ẩn: “Kinh thành chúng ta có đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng là ở dân gian, còn có đệ nhất mỹ nhân thiên hạ đấy! Nàng ấy theo đội xe du lịch đến đây, hôm nay lần đầu xuất hiện ở kinh thành! Có rất nhiều người nghe danh mà đến!”
Nghe hắn ta nói vậy, Ninh Tương Y bị khơi lên tò mò, kiếp trước nàng chưa từng nghe về người này ở kinh thành, không biết dáng vẻ gì mới xứng làm đệ nhất thiên hạ.
“Đó là chuyện buổi tối, bây giờ chúng ta có thể tâm sự chuyện chính!” Ngọc Tử Thanh liếc mắt ra hiệu với những người khác, mấy người ngồi vào vị trí.
Ngửi mùi trà búp núi tuyết vấn vít trước mặt, Ninh Tương Y say mê híp mắt, thấy mọi người đều nhìn nàng, có vẻ như không biết mở miệng ra sao.
Ngược lại công tử mập cầm miếng bánh cuối cùng ăn, miệng ú ớ nói: “Thấy mọi người sợ nên ta nói vậy! Triêu Dương công chúa, bọn ta đã bàn rồi, muốn cùng cô… Không, đi mở kênh đào cùng Thái tử.” Ninh Tương Y hơi sững lại.
Thì ra vài ngày trước sau khi bọn họ biết tin, trong gia tộc tự có quyết định. Phía trên mấy người bọn họ đều có ca ca tài giỏi, quan đời hai thân phận cao lại rảnh rỗi, vốn bọn họ không hứng thú với chuyện này, ai ngờ người nhà ép bọn họ đi, bọn họ cũng hết cách.
Nhưng về sau biết Thái tử đề xuất chuyện này, mà bây giờ Ninh Tương Y lại ở phe Thái tử, như vậy dĩ nhiên là Thái tử đi đâu nàng đi đó.
Nghĩ đến có thể đi theo Ninh Tương Y xuôi nam vui chơi, hình như cũng không có gì không tốt.
Danh sách chuyến đi này có hạn, vốn bọn họ không muốn, nhưng nghe xong liền thay đổi ý định, sau khi bàn bạc bèn mời nàng đến đi cửa sau.
Thì ra là muốn đi cùng, Ninh Tương Y cười thầm trong lòng, đúng là của trên trời rơi xuống…
Trên mặt nàng lại chần chờ: “Chuyến này núi cao đường xa, tốn thời gian dài, các ngươi thật sự quyết định rồi sao?” Hiển nhiên mấy người đã bàn xong, đều gật đầu, mà Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, nói.
“Vậy các ngươi đi cùng… Có thể làm được gì?” Lời của nàng khiến mọi người ngẩn ra, vốn trong nhà nói là có một chuyện rất tốt, bọn họ chỉ cần đi theo một chuyến, ăn ngon uống sướng vui chơi khắp nơi, trở về có thể thăng quan tiến tước, bây giờ Ninh Tương Y lại hỏi bọn họ có thể làm được gì… Mọi người ở đây ngây ra, ngoại trừ ăn chơi ra, bọn họ không biết làm gì cả.
Lúc này, chỉ có Lý Kha nói: ‘Hiện giờ ta đang làm tu biên ở Hàn Lâm, mà còn là lĩnh vực địa chất núi sông, cho nên đọc rất nhiều sách về lĩnh vực này, về vấn đề tìm kiếm nguồn nước và góc độ đào kênh, có lẽ ta giúp được một tay.”
Ninh Tương Y gật đầu, lại nhìn về phía bọn họ, bị Ninh Tương Y nhìn lướt qua như này, mấy người còn lại đều xấu hổ, nhưng bọn họ moi hết ruột gan cũng không biết mình có thể làm được gì.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của bọn họ, Ninh Tương Y đột nhiên cười khúc khích.
“Có phải trong nhà bảo các ngươi là đi chơi không?” Lời của nàng khiến mọi người càng xấu hổ hơn, đúng là bọn họ chuẩn bị đi chơi.
Lúc này công tử mập Tần Thanh ngơ ngác nhìn Ninh Tương Y, nói: “Ta chỉ biết ăn thôi… Nhưng ta rất nghe lời, chỉ cần cho ta ăn ngon, bảo ta làm gì cũng được.”
Lời của hắn khiến hai người còn lại mở to mắt: “Đúng đúng, bọn ta đều rất nghe lời, nếu như có chỗ nào cần bọn ta thì cứ mở miệng! Cô xem… vậy có được không?” Ninh Tương Y trừng mắt, như đang nghiền ngẫm.
“Biết nghe lời à…” Mấy người gật đầu lia lịa, kia dáng vẻ đáng yêu nghiêm túc khiến Ninh Tương Y không căng thẳng nổi! “Vậy được rồi, các ngươi đi đi, ai bảo chúng ta còn từng uống rượu với nhau chứ?”
Lời của nàng khiến mấy thiếu niên vô cùng vui sướng! Lúc này Ninh Tương Y nhìn về phía Úc Cửu Thiên: “Ngươi thì sao, muốn đi cùng ta không?” Ban đầu Úc Cửu Thiên không nói gì, dáng vẻ như có tâm sự, nghe thấy Ninh Tương Y hỏi như vậy, hắn ta buông mắt, lắc đầu.
Ninh Tương Y bật cười, là nàng lỡ lời, Úc Cửu Thiên làm thế tử gia, làm sao có thể đi theo bọn họ sửa một con kênh mà không ai biết bao lâu mới sửa xong được chứ.
Thế là nàng lướt qua đề tài này không nhắc đến nữa.
Sắc trời tối đi rất nhanh, trong lâ dần náo nhiệt, đồng thời một chỗ ngồi cũng hiếm hoi, người chen nhau khắp nơi! Ninh Tương Y ngồi ở tầng hai nhìn đám người tầng một, không khỏi cười nói: “Đúng là nhiệt tình mà, không biết rốt cuộc đệ nhất mỹ nhân thiên hạ này đẹp đến nhường nào, mạnh hơn đệ nhất mỹ nhân kinh thành ta ở điểm nào.”
Ánh sáng bao quanh sân khấu chính giữa tầng một, lát nữa mỹ nhân đệ nhất sẽ xuất hiện ở đó.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, bầu không khí nóng hơn bao giờ hết, đúng lúc này tú bà uốn éo đi đến sân khấu, không để ý tiếng ồn của mọi người, cười quyến rũ nói.
“Biết mọi người không muốn nhìn thấy lão nương, nhưng lão nương đến truyền lời thay đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.” Lời của bà ta kéo theo tiếng hoan hô nhiệt tình của mọi người! “Mau gọi nàng ra đi! Sốt ruột quá!”
“Cô nương nói gì? Nói luôn ra đi…”
Thấy phản ứng của mọi người nhiệt tình như thế, tú bà che miệng cười không ngừng: “Cũng không có gì, cô nương người ta đường xá xa xôi, gặp nơi phồn vinh như kinh thành, lại được nhiều quan nhân cổ vũ như vậy, cô nương có phần xấu hổ nha… Cho nên, cô nương muốn mời quan nhân nhỏ tuổi nhất ở đây hợp tấu một khúc với nàng, tăng thêm can đảm, mong chư vị rộng lòng.”