Ninh Giác điều chỉnh lại hô hấp của bản thân nhưng không có cách nào có thể rời mắt khỏi thân hình nhỏ bé đó. Lúc này, trong lòng hắn ta tràn đầy giận dữ nhưng ngoài miệng vẫn nói rất nhẹ nhàng.
“Vẫn mong thế tử trả hoàng muội lại cho có.
Úc Cửu Thiên nắm chặt tay: “Nếu ta nhớ không nhầm, nàng ấy đã không còn quan hệ gì với điện hạ, hiện giờ… Nàng là bạn bè của tiểu gia!” Úc Cửu Thiên vẫn luôn rất ngang tàng, đừng nói tới hôm nay là một thái tử đến thân mình còn khó bảo toàn, dù là hoàng đế tới cũng phải nghẹn ngào cho qual Ninh Giác cười cười. Lúc này, hắn ta đã ổn định lại hơi thở, nụ cười vẫn hòa nhã như trước nhưng xem ra, dưới ánh trăng, nụ cười ấy cũng rất lạnh lùng.
“Dù phụ hoàng có như thế nào, trong người nàng cũng đang chảy dòng máu của Ninh gia. Nàng là muội muội của cô, đương nhiên cô phải quan tâm, chăm sóc, chẳng lẽ lại để nàng một thân một mình sống nhờ một người đàn ông xa lạ sao? Dù hiện tại nàng còn nhỏ nhưng nó vẫn sẽ mang lại tiếng xấu!”
Lời hắn ta nói rất hợp tình hợp lý, dù có ra sao, Ninh Tương Y ở cùng vị thái tử đó vẫn danh chính ngôn thuận hơn nhiều so với ở cùng hắn, đây là nghĩ cho danh dự của nàng.
Nghĩ như vậy, khuôn mặt trắng như ngọc của Úc Cửu Thiên trở nên khó chịu.
Mà Ninh Giác đã từng bước tiến tới trước mặt hắn, cũng đã nhìn rõ cô gái nhỏ trong ngực hắn.
Nàng đang nhắm mắt, lúc này mới có chút hồn nhiên của một cô gái nhỏ, nàng ngủ rất sâu, hương rượu nồng nàn vẫn còn quanh quẩn chưa tan.
Vẻ mặt Ninh Giác trở nên dịu dàng nhưng khi hắn ta nhìn Úc Cửu Thiên, ánh mắt chợt trở nên sắc bén! “Ngươi lại có thể đưa nàng đi uống rượu? Nàng là con gái, ngươi có biết không?”
Bị Ninh Giác nói như vậy, Úc Cửu Thiên cảm thấy chột dạ. Hắn bướng bỉnh nói: “Đúng thì sao? Đều là bạn bè, có gì dơ bẩn chứ?”
Ninh Giác không hề giải thích, ôm nàng lại: “Lần này cô bỏ qua cho ngươi, nhưng cô hy vọng ngươi sẽ không tới tìm nàng nữa!”
Những lời này đã chọc giận Úc Cửu Thiên, đôi lồng mày rậm của hắn nhíu lại! “Nàng thích chơi với ai không phải chuyện ngươi có thể quyết định được.”
Nói xong, ánh mắt hai người chạm nhau dưới ánh trăng, tia lửa bắn ra khắp nơi! “Vậy sao?” Ninh Giác cười nhạt, hắn ta không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Hắn ta bế Ninh Tương Y lên, vẻ mặt thờ ơ mà bình tĩnh, hắn ta nói với Úc Cửu Thiên: “Bỏ đi, vẫn nên cảm ơn thế tử gia đã chăm sóc muội muội trong hai ngày qua, ngày khác cô sẽ tới cửa bái tạ.”
Cảm nhận được sự trống vắng trong lòng, Úc Cửu Thiên khinh thường, mím môi nói: “Nếu như là ngươi, vậy không cần phải đến!”
Ninh Giác không thèm so đo với hắn, xoay người rời đi. Còn lại Úc Cửu Thiên, hắn ta nhìn theo bóng lưng bọn họ, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy như mất đi thứ gì đó, vô cùng khó chịu! Mà có trời mới biết, cuối cùng khi Ninh Giác ôm Ninh Tương Y trong lòng, trái tim hắn ta cũng yên ổn trở lại.
Trời mới biết, Ninh Tương Y vừa bước chân vào dân gian liền bặt vô âm tín, trong lòng hắn ta thật sự rất sợ, sợ rằng sẽ không thể nhìn thấy nàng một lần nữa.
Cũng may, nàng vẫn ở kinh thành, vẫn ở bên cạnh hắn ta.
Hôm nay, hắn ta nhận được tin nàng được mời tham gia một buổi yến tiệc riêng tổ chức ở một trang viên ngoài ngoại thành.
Vậy nên vừa xử lý xong hết các công việc, hắn ta liền ra ngoài tìm nàng. Hơn nữa, hắn ta không mang theo bất kỳ một ai chỉ vì sợ ảnh hưởng không tốt tới nàng.
Chờ tới khi hắn ta vội vã chạy tới, chủ nhân của buổi yến tiệc, người được xưng là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, Diệp Khuynh Vẫn, lại nói nàng uống say, đã rời đi cũng một người đàn ông, không biết đã đi đâu, chuyện này khiến hắn ta muốn phát điên! Sau đó, có một vị thiếu niên nói với hắn ta, Ninh Tương Y đi cùng Úc Cửu Thiên, bởi hiện tại nàng đang ở nhờ trong biệt viện của Úc Cửu Thiên. Lúc này, Ninh Giác mới thở phào nhẹ nhõm.
Hãn ta đổ nước vào chậu, khẽ lau sạch gương mặt của Ninh Tương Y, nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hồng đang say ngủ của nàng, không hiểu sao lại bật cười: “Đúng là một tiểu bại hoại, thái tử ca ca của muội gấp muốn chết, muội không truyền tin đến cũng thôi đi, lại còn ngủ say tới vậy.”
Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng véo má nàng. Khuôn mặt của nàng mềm mịn như khuôn mặt của một đứa trẻ con, cảm giác mịn màng này là lần đầu tiên Ninh Giác trải nghiệm qua.
Cũng không biết có phải bị hắn ta véo đau hay không, Ninh Tương Y mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn hắn ta, một lúc sau mới nhận ra…
“Thái tử… Ca ca?” Ninh Giác không khỏi bật cười, cả người cũng trở nên thoải mái. Hắn ta đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Ninh Tương Y nắm tay kéo lại, bản thân nàng thì nhắm mắt, nói đứt quãng.
“Xin lỗi…
Ninh Giác lặng người, trong lúc nhất thời, hắn ta không rõ nàng đang xin lỗi hắn ta vì chuyện gì.
“Xin lỗi… Muội không cố ý ép chết ông ngoại…” Nghe thấy những lời nàng nói, Ninh Giác dần trở nên đau khổ. Đám tang của ông ngoại diễn ra rất khiêm tốn trong ba ngày, vậy nhưng triều đình vẫn như cũ, giống như người chưa từng xuất hiện.
“Xin lỗi…” Giọng nói của Ninh Tương Y yếu ớt như một chú mèo nhỏ, nàng nhắm mắt, mày nhíu lại: “Muội… Muội làm huynh thất vọng rồi…” “Không sao!” Ninh Giác lại xoa mặt nàng: “Người nên xin lỗi là ta… Ông ngoại đã phạm phải một sai lầm rất lớn, lại có người ở sau lưng thêm dầu vào lửa, tứ bề thọ địch…
Chỉ có muội đứng trước mặt ta, thay ta nói chuyện…” Ánh mắt Ninh Giác càng thêm thâm sâu. Mấy ngày này, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy Ninh Tương Y đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ hắn ta: “Vậy mà ngày đó ta còn oán hận muội, là ta không tốt…”
Hắn ta cúi người, gần như dính sát vào tai Ninh Tương Y: “Tha thứ cho ta không phân rõ tốt xấu, người nên nói xin lỗi, là lào.
Hắn ta nói xong, từng câu từng chữ đều phát ra từ tận tâm can. Dù hiện tại, hắn ta cũng đang trong tình cảnh không thuận lợi, cái chết của ông ngoại ảnh hưởng rất lớn tới hắn ta, nhưng nếu ngày đó Ninh Tương Y không xuất hiện, tất cả tội danh đều được thành lập, vậy theo luật, Lưu gia sẽ bị tịch biên, lưu đày. Mẫu hậu sẽ vì bảo vệ hắn ta mà phải tự vẫn, mà hắn ta, cho dù còn sống, cho dù vẫn là thái tử, nhưng còn có ý nghĩa gì nữa?
So với hiện tại, tình cảnh của hắn ta như vậy còn khó khăn hơn vạn lần! Vậy nên hắn ta rất biết ơn, rất biết ơn Ninh Tương Y, thậm chí hắn ta từng nghĩ tới việc trao ra tất cả mọi thứ để thay nàng thực hiện những việc nàng muốn.
Chỉ là những lời hắn nói cảm động tới Vậy, suy nghĩ cũng phong phú tới vậy, vậy mà nàng không có chút phản ứng nào.
“Hoàng muội?… Tương Y? Được, ngủ say như chết rồi.
Ninh Giác không khỏi lắc đầu: “Bộ dạng này của muội, sau này sao thái tử ca ca có thể yên tâm để muội gả cho người khác?”
Vốn dĩ, hắn ta chỉ nói giỡn vài câu, nhưng vừa nói xong, hắn ta lại cảm thấy đau lòng, giống như đây là lời thật lòng, hắn ta thật sự không muốn Ninh Tương Y gả cho người khác.
Ai ngờ, Ninh Tương Y nghe thấy mấy từ gả cho người khác bèn mở mắt ra nói.
“Không lấy chồng…” “Hả?” Lúc này, Ninh Tương Y mới hoàn toàn mở mắt, đôi mắt lấp lánh, cả người là màu hồng nhạt. Khi nói câu này, ánh mắt của nàng rất tỉnh táo, giống như nàng không hề uống say.
“Muội nói, cả đời này muội cũng không lấy chồng” Nàng nói xong, cả người lại mơ mơ màng màng. Ninh Giác vừa nghe thấy những lời nàng nói liền sửng sốt: “Vì sao? Con gái… Sao có thể không lấy chồng?” Ninh Tương Y nở nụ cười, lại nhắm mắt lại, nói lầm bầm…
“Muội đã từng thề…” Câu nói tiếp theo của nàng, tiếng nói ngày càng nhỏ dần đi. Ninh Giác không thể không tiến lại gần hơn, lắng nghe xem cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang nói gì.
“Hả?” “..” Ninh Tương Y hơi híp mắt lại, trước mắt là gò má của Ninh Giác, lúc này cái tai như ngọc trắng của hắn ta khẽ ửng hồng, Ninh Tương Y không thèm suy nghĩ, há miệng cắn một phát!