Ninh Tương Y nghe xong thiếu chút nữa sặc nước miếng.
Chẳng qua là trước khi đến đây nàng ở nhà lỡ ăn hơi nhiều điểm tâm một chút, mới dùng tay xoa xoa bụng, thế nào lại biến thành mang thai rồi?
Lời nàng nói ra khiến Vân Cẩm sợ hãi, nhưng nàng không có nói sai. Hiện tại nàng và Tiêu Uyên hợp tác làm ăn ở nhiều nơi như vậy, nếu thật sự nàng ta dám động đến nàng, khẳng định Tiêu Uyên sẽ không ngồi yên.
Nhưng mà nàng ta hiểu nhầm… mắt nàng khẽ đảo một vòng, cười cười, mờ ám nói, “Vậy ngươi vẫn muốn đọng đến ta sao?”
Nếu như không động đến nàng thì để nàng về nhà đi. Ninh Tương Y tủm tỉm cười, trên người khoác chiếc áo choàng trắng như tuyết, lúc này nàng thật giống như một tiểu hồ ly nhỏ nhắn đáng yêu.
Vân Cẩm bị câu nói của nàng kích thích! Hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Nàng biết nữ nhân trước mặt lai lịch bất mình, nhất định có ý đồ khác. Nhưng nàng không ngờ, nàng ta vậy mà mang thai!
Giỏi lắm, thủ đoạn thật sự cao minh!
Vân Cẩm tức giận nghiến răng nghiến lợi. Từ khi nàng ta xuất hiện, Uyên nhi đối với nàng ngày càng xa cách. Nói đến cái áo choàng trắng trên người nàng, món đồ này lúc trước nàng nói thích, muốn có cả hai cái. Nhưng Uyên nhi ngoan ngoãn nghe lời của nàng ta, cố chấp muốn lấy một cái, mà còn là cái màu trắng nàng thích nhất!
Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy Ninh Tương Y mặc cái áo choàng trắng này, nàng liền tức giận, nói chuyện cũng khác thường.
Nàng có chỗ dựa vững chắc, có thể thoải mái trút giận. Hơn nữa nàng biết, chỉ cần không quá đáng, Uyên nhi cũng sẽ không làm gì nàng.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, vậy mà mang thai con của Uyên nhi.
Nghĩ lại mấy năm nay, Uyên nhi đối với nàng ta càng ngày càng tốt, nếu thật sự thành hôn, liệu Uyên nhi còn nhớ tới một người mẹ như nàng?
Không… Cả đời này nàng đã khổ sở lắm rồi. Uyên nhi là đứa con trai duy nhất của nàng, cũng là người nàng yêu thương quan tâm nhất, nàng sẽ không để bất kì ai cướp hắn khỏi tay nàng!
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, ra lệnh cho ám vệ, “Ném ả ta xuống!”
Vân Cẩm biết Ninh Tương Y có võ công, nhưng trong lòng nàng ta lại xem thường nữ nhân, cho rằng Ninh Tương Y cũng chẳng có bao nhiêu lợi hại.
Tuy rằng trong thiên hạ có hàng vạn nữ nhân hạnh phúc, nhưng trong mắt Vân Cẩm, chỉ có Ninh Tương Y là người duy nhất có thể kích thích nàng ta. Bởi Ninh Tương Y đã từng nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của nàng ta, thậm chí đến tân bây giờ vẫn nhìn nàng ta với ánh mắt thương xót. Cho nên chỉ cần Ninh Tương Y biến mất, tất cả nhưng chuyện cũ, sẽ giống như chưa từng xảy ra.
Đã như thế, thì ngươi liền biến mất đi!
Ninh Tương Y nghe thấy vậy liền sửng sốt. Nàng ta làm sao vẫn còn muốn động thủ vậy? Giờ nàng đang “mang thai” con của Tiêu Uyên nha!
Thấy những tên ám vệ đang đi tới, Ninh Tương Y bực bội nói, “Ta thật sự không nhớ rõ giữa chúng ta có thâm thù đại hận gì sao? Tại sao ngươi lại căm thù ta như vậy?”
Có lẽ cũng chẳng phải tự nhiên mà từ khi Vân Cẩm thoát khỏi lãnh cung mất năm về trước, nàng liền có thể cảm nhận được Vân Cẩm dường như rất căm thù nàng. Vì vậy mà hai năm nay nàng đều không muốn gặp nàng ta.
“Thâm thù đại hận?” Dưới lớp trang điểm lòe loẹt kia, dung mạo nnagf ta cũng được coi là tuyệt sắc giai nhân. Nàng ta sờ sờ mặt mình, vẻ mặt sâu xa khó lường, “Ngươi có biết, những năm qua, ta đã sống như nào không?”
Thấy nàng ta mở miệng, còn dùng danh xưng “ta”, ám vệ ngay lập tức dừng động tác, chỉ vây quanh Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y chăm chú lắng nghe.
“Ngươi chắc chắn không biết! Tiêu Thắng hắn ta khiến ta cảm thấy buồn nôn! Hắn điên cuồng, năm đầu, ta như sống trong địa ngục. Nếu như không phải ta kiên trì cắn răng chịu đựng, nói không chừng đã bị hắn hành hạ chết ở trên giường rồi!”
Ninh Tương Y ngây người. Nàng không ngờ, sẽ có một ngày từ miệng của Vân Cẩm nghe được những lời này.
Vân Cẩm ở trước mặt nhiều người không ngại vén tay áo lên. Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn có nhiều vết sẹo chằng chịt, giống như bị bỏng, còn có vài vết thương cũ, mờ mờ không rõ ràng.
Nhìn thấy, vẻ mặt Ninh Tương Y càng lạnh lẽo, lại nghe Vân Cẩm cười nói tiếp, “Những nữ nhân trong hậu cung thấy ta được sủng ái, hân không thể ăn tươi nuốt sống ta! Ngươi có biết tại sao suốt hai năm, ta vẫn không có tin vui không? Bởi vì năm thứ nhất, ta đã bị hoàng hậu hạ độc, tuyệt dục! Lần đó ta chảy máu không ngừng, mãi về sau, ta mới biết, ta sảy mất đứa con hơn một tháng tuổi …”
Ninh Tương Y chết lặng. Vì sao những chuyện này, Tiêu Uyên chưa từng nói với nàng?
Thật ra, không phải Tiêu Uyên không muốn nói, mà là hắn cảm thấy, Ninh Tương Y đã giúp mẹ con hắn quá nhiều rồi. Nếu mẫu phi đã chọn con đường này, chẳng lẽ còn muốn Ninh Tương Y nàng đi dẹp loạn hậu cung nữa sao? Cho nên hắn không nói. Hắn nghĩ rằng sau này Vân Cẩm sẽ thông suốt, nhưng không ngờ, con đường này, lại khiến nàng hắn hóa, trở nên biến thái vặn vẹo.
Vân Cẩm chậm rãi xoay một vòng, cười xinh đẹp, “Ngươi thấy…Ta có đẹp không?”
Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi, nêú không sẽ không thể sinh ra một tên “yêu nghiệt” như Tiêu Uyên được. (Ý nói vẻ đẹp yêu nghiệt)
Bỗng, ánh mắt của nàng ta trở nên dữ tợn, “Thế nhưng tại sao! Ngươi là mỹ nhân, ta cũng là mỹ nhân! Nhưng ngươi thì có được hạnh phúc, có được tự do. Muốn làm gì thì làm, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó. Ngươi đã hạnh phúc như vậy rồi, tại sao còn muốn đến cướp Uyên nhi của ta?”
Nàng ta hai mắt đỏ tươi trợn trừng nhìn Ninh Tương Y, “Năm trước ta sảy thai, Uyên nhi chỉ ở cạnh chăm sóc ta một ngày. Nhưng ngươi thì sao? Chỉ là ăn linh tinh đau bụng, Uyên nhi liền ở lại chăm sóc ngươi ba ngày liền. Ta đây mới là mẹ của hắn mà!”
Nàng ta chẳng lẽ không nghĩ, Uyên nhi dù sao cũng là nam nhân, ở bên cạnh nàng ta cả ngày có phù hợp hay không?
“Mùa hè năm nay, ta nói trong ba ngày này nhất định phải ăn được vải. Vậy mà Uyên nhi lại không chịu, nói hao người tốn của. Vậy mà ngươi! Ngươi nói muốn có Lưu Ly, Uyên nhi lập tức hạ lệnh cho người đi tìm, lại chi đống tiền mới mua được, e rằng chưa đến ba ngày?”
Ninh Tương Y im lặng. Giờ nếu nàng có nói là bởi vì Lưu Ly hữu dụng, e rằng cũng chỉ là cái cớ bao biện.
Mấy chuyện như thế này nhiều lắm, chuyện nào cũng khiến Vân Cẩm vô cùng thương tâm. Có lẽ đây là âm mưu của nữ nhân này, lừa nàng hiến thân cho hoàng đế, ngày ngày chịu giày vò đau khổ, còn nàng ta, nhân cơ hội độc chiếm trái tim con trai nàng! Không. Nàng không cho phép chuyện này xảy ra!
Chỉ cần nữ nhân này chết, Uyên nhi sẽ quay trở lại là Uyên nhi trước kia. Ả ta chết là tốt nhất! Mà, Uyên nhi sẽ không nghi ngờ là nàng cố ý, muốn trách, thì trách nữ nhân này vận xui, không may ngã xuống hồ chết!
Nghĩ đến đây, Vân Cẩm thu hồi bi thương, cười lạnh, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, ném ả ta xuống!”
Thấy ám vệ tiến về phía Ninh Tương Y, nàng ta nét mặt vặn vẹo tràn đầy thống khoái. Đúng vậy! Tại sao mình nàng phải chịu thống khổ chứ! Nhưng người khác cũng nên nếm thử loại cảm này.
Ninh Tương Y bị logic mạnh mẽ của Vân Cẩm đánh bại! Lúc trước nàng cảm thấy một người yếu đuối nhu nhược không thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ được. Quả nhiên là tâm tình đã vặn vẹo biến thái, hoàng cung Ngọc Hành quả nhiên là chỗ “tốt” rèn người.
Thật sự, nàng cảm thông Vân Cẩm chịu khổ, nàng ta hận bản thân mình, loại thống khổ giày vò này, cũng không nên tính trên người nàng chứ.
Cho nên nàng căn bản không ngại ra tay, dù sao giữa nàng và Tiêu Uyên vẫn có ràng buộc về lợi ích, chỉ cần nàng không thương tổn Vân Cẩm, Tiêu Uyên chắc chắn sẽ không làm gì nàng.
Thời điểm nhìn thân thủ Ninh Tương Y linh hoạt, võ công rất tốt, khuôn mặt Vân Cẩm lại vặn vẹo. Nàng ta lợi hại như vậy lúc trước tại sao không mang nàng và Uyên nhi xuất cung, sống một cuộc sống bình thường?
Nếu Ninh Tương Y biết trước nàng ta sẽ quỳ, liệu bây giờ có đến mức này không? Hơn nữa bây giờ nàng cũng không thể mang theo hai người, đột phá vòng vây 10 vạn cấm vệ quân mà xuất cung!
Lúc Ninh Tương Y đang bực bội, quật ngã mấy tên ám vệ, Tiêu Uyên vội vàng chạy đến…
“Mẫu phi! Người đang làm gì vậy?!”