Luồng khí mãnh liệt khiến người cả miếu hoang bị đánh thức!
Có điều công pháp Ninh Tương Y tu luyện đề cao tâm cảnh và vận luật, cho nên luồng khí này không chỉ không khiến bọn họ cảm thấy khó chịu, ngược lại như có gió xuân thối, chỗ hơi ê ẩm đau nhức trên người khỏe lại, ai cũng kêu thần kỳ! "Nhất định là Bồ Tát hiển linh rồi!”
Trong ồn ào, không biết là ai hô một tiếng như thế, người trong miếu đổ nát nhao nhao bò dậy, quỳ lạy với Bồ Tát!
Tiếng động của bọn họ cũng ảnh hưởng đến người bên ngoài không cướp được chỗ năm trong miếu, nghe vậy nhao nhao chạy vào, nhìn thấy bọn họ đều đang quỳ lạy, hỏi nguyên do, không khỏi cũng quỳ xuống quỳ lạy, cảm tạ Bồ Tát ban ơn.
Mà trong đám người, Ninh Tương Y không hề nhúc nhích, hai chân nàng dán chặt trên đống cỏ khô, trên người có khí chất uyên bác như tự nhiên.
Khi thì nhẹ như cơn gió, khi thì nặng nề như động đất!
Thời gian dần trôi qua, trên người nàng chảy ra một số cặn bẩn màu đen, khiến người càng thêm bẩn, nhưng không ai phát hiện nàng, hoặc là liếc nhìn nàng một cái.
Nhờ chuyện này, nàng như cơn gió mạnh, một cái cây bừng bừng sức sống!
Từ giờ trở đi, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể để hơi thở của mình biến mất, trở nên rõ ràng nhìn thấy, lại không sao nắm bắt được.
Lúc này, có tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến từ xa, Ninh Tương Y khẽ mở mắt.
Trong nháy mắt nàng mở mắt, như có tia sáng hiện lên!
Nếu lúc này có người đối mặt với nàng, có lẽ sẽ bị nàng trấn áp tâm hồn, trở nên ngơ ngác, ngốc nghếch!
Sau đó, tinh khí trong mắt dần thu lại, cuối cùng, mắt dần dần trở nên đục ngầu, khí chất trên người nàng cũng thay đổi, biến thành một đứa trẻ cơ khổ đáng thương, sâu trong đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng với thế giới này.
Sau đó nó chậm rãi đứng dậy, lẻn vào trong đám người, quỳ lạy hành lễ với Bồ Tát, vẻ mặt trên mặt nó giống người nơi này như đúc, vừa cảm kích Bồ Tát hiển linh, vừa hi vọng Ngài có thể ban thưởng nhiều hơn, tốt nhất để bọn họ thoát khỏi cùng khổ, một đêm xoay người.
Khi Ninh Úc thấy cảnh này, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó hiểu.
Một hai trăm người dồn vào trong ngôi miếu rách không lớn, đêm hôm khuya khoắt thành kính lễ bái khiến hắn không chỗ đặt chân.
La Khải thấy vậy, vội vàng đi vào trước một bước, túm lấy một người hỏi. "Các người làm gì vậy?"
Khuôn mặt lạnh lùng của La Khải vô cùng đáng sợ, người kia thấy vậy vội nói lắp. "Là Bồ Tát... Bồ... Bồ Tát hiển linh!"
La Khải cảm thấy khó hiểu, liền buông hắn ra, lại liên tiếp mấy người.
Gần như ai cũng trả lời giống nhau, có người nói Bồ Tát giáng một luồng tia thánh xuống, khiến mọi ốm đau của bọn họ tiêu tan, cũng có người nói, Bồ Tát thổi một cơn gió tới, khiến bọn họ thần thanh khí sảng, tinh thần tăng lên gấp bội!
La Khải hồ nghi trở về bẩm báo, câu trả lời mơ hồ này khiến Ninh Úc rất không hài lòng, cho nên, hắn đi vào.
Cảm giác được Ninh Úc đi tới, mặc dù Ninh Tương Y nhắm mắt lại, song có thể cảm giác được mỗi một bước của hắn mặc dù nhìn như trầm ổn, lại vội vàng, mang theo nôn nóng.
Sau khi Ninh Úc đi vào, cuối cùng tạo thành hỗn loạn nhất định, không nói thị vệ giơ lửa đem đằng đằng sát khí phía sau hắn, chỉ dựa vào khí chất của bản thân hắn không khác gì kiếm tuốt vỏ, lộ ra phong mang, nơi mũi kiếm chỉ đến chỉ có sợ hãi khủng hoảng...
Không phải nàng, không phải nàng! Những người này đều không phải nàng!
Ninh Úc sắc bén nhìn qua, lại càng lúc càng bất an! Một người dù ngụy trang thể nào cũng thay đổi được bản chất, giống như hoàng tỷ có thể ngụy trang thành mưu sĩ, quý công tử, thậm chí người bán nghệ giang hồ, nhưng bản chất của nàng không hề e ngại, không giả vờ được!
Hơn nữa sở dĩ hån bất an như vậy, là bởi vì hắn thường xuyên sẽ có cảm giác huyết mạch liền nhau với hoàng tỷ, khi ở cùng nhau, một ánh mắt, một động tác của nàng, hắn đều có thể biết suy nghĩ của nàng, biết nàng vui vẻ hay không, thế nhưng ngay vừa rồi, sợ dây liên hệ đó đã đứt! Hắn không hề cảm giác được!
Nhận thức này khiến hắn như phát điên, cũng không còn cách nào duy trì bình tĩnh được nữa!
Lúc này, hắn lấy ra một đống ngân phiếu từ trong ngực, bỗng nhiên tung ra!
Không ít người nhặt lên theo bản năng, sau khi nhìn thấy mệnh giá đều sợ ngây người, kêu lên, đua nhau tranh giành!
Hiện trường bỗng trở nên ồn ào! Mà lúc này, La Khải bỗng nhiên rút bảo kiếm ra, vụt... một tiếng, tia lạnh lóe lên! Mà thị vệ khác sau lưng Ninh Úc cũng thi nhau rút kiếm, lạnh lùng chĩa vào đám người quỳ trên đất..
Sát khí lạnh thấu xương khiến bọn họ dừng động tác tranh giành, ai cũng hoảng loạn quỳ ở đó, trong lòng mới hiểu ra nam tử trước mắt không phải đồng tử phát tài Bồ Tát hiển linh phái tới, mà là sát thần! “Nói! Vừa rồi các người có thấy một nữ tử trẻ tuổi không?"
Nữ tử trẻ tuổi? Miếu hoang này làm sao có thể có nữ tử được chứ?
Không ai nói gì, Ninh Úc giật giật cổ áo có chút bực bội, lúc này, ánh mắt hẳn rơi vào trên người một nam tử nhỏ gầy, La Khải vội vàng đi lên lôi hắn ta ra, dọa hắn ta liên tục kêu rên! "Câm miệng! Còn kêu nữa ta cắt đầu lưỡi của ngươi đấy!"
La Khải thấp giọng uy hiếp nhanh chóng khiến hắn ta ngậm miệng lại, mắt đảo loạn sợ hãi nhìn bọn họ.
Ninh Úc chỉ vào hắn ta, nói với đám người: “Cao tầm hẳn, bất kể nam nữ, nửa đêm xông tới, có không?"
Lúc này, ông cụ tốt bụng kia lén ngẩng đầu nhìn,
Vừa nhìn, trong lòng đã giật mình!
Vừa rồi ông ấy đi ngủ dưới tàng cây, nghe thấy động tĩnh đi đến, nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy... Xem ra những người trước mắt này đến tìm người...
Mà nam tử nhỏ gầy này cũng cao bằng người kỳ lạ kia, chẳng lẽ bọn họ đến tìm tên nhóc đó??
Vẻ mặt ngạc nhiên của ông ấy không thoát được ánh mắt của Ninh Úc, La Khải vứt nam tử xuống, lại lôi ông cụ lên! "Nói! Ngươi có thấy ai khả nghi không?" La Khải lạnh lùng chất vấn!
Ông cụ hơi giãy dụa, cũng rất sợ hãi, ông ấy sợ những người này đến trả thù, vậy ông ấy mà nói chẳng phải là hại người khác rồi sao?
Thế nhưng nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy... đời này ông ấy chưa từng thấy mệnh giá đó! Không chừng ông ấy mà nói quý nhân sẽ tùy tiện ban thưởng cho ông ấy một tấm, đủ để không lo áo cơm...
Nghĩ đến đây, ông ấy hơi xấu hổ, lại kiên định gật đầu nói. "Có gặp.."
Hai mắt Ninh Úc sáng lên, vội vàng đi đến!
Khí thế trên người hắn quá mạnh, khiến ông lão cảm thấy không thở nổi!
Nhưng Ninh Úc mặc kệ, ánh mắt của hắn sáng rực nhìn ông ấy, cố gắng hỏi với giọng nhẹ nhàng. "Người kia còn ở đây không?"
Nghĩ đến tên nhóc đó vô cùng không thoải mái, ngủ ở trong miếu, bây giờ chắc vẫn ở đây, cho nên ông ấy lại gật đầu một cái. "Chắc là vẫn còn!" "Ở đâu?" Ninh Úc túm lấy ông ấy quay người, để ông ấy nhìn về phía đám người trên đất! “Ngẩng đầu hết lên!”
Hån ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người bị doa co rụt lại, vội ngäng dau.
Ninh Úc nhìn qua bọn họ bằng ánh mắt phức tạp, lòng đầy mong đợi hỏi ông lão. “Ngươi hãy nhìn cho rõ, người đó... Là ai?"