Lúc này trên đường không còn một bóng người, nàng đi ra ngoài không khỏi quá thu hút ánh nhìn!
Hơn nữa bây giờ, chỉ sợ toàn bộ Uyển Thành đều bị Ninh Giác bao vây, nàng muốn đi cũng hơi khó khăn.
Vừa nghĩ như thế, nàng không nôn nóng nữa, dù sao trong tay nàng có thư tự tay viết và điều lệ kèm theo có đóng dấu của Ninh Giác, sau khi nàng ra khỏi thành lập tức có thể liên hệ với xưởng thuyền của nàng bắt đầu xây đội thuyền, đến lúc đó, cùng lắm thì lại phái một chưởng sự giỏi làm ăn trên sông quản lý, nàng đi làm cái khác.
Nàng không muốn bị dính vào những thị phi này đâu.
Tình yêu khó dứt nhưng cũng không đấu lại dòng chảy thời gian, dù sao nam tử bạc tình, có thể kiên trì một năm hai năm, chưa chắc đã kiên trì được ba năm bốn năm.
Suy nghĩ này khiến hai mắt nàng mờ đi chớp mắt một cái lại sáng rõ.
Bố cục của toàn bộ Uyển Thành hiện lên trong đầu nàng, hàng đột nhiên nghĩ đến một chỗ tuyệt diệu!
Quả nhiên Ninh Giác huy động tất cả thuộc hạ phong tỏa toàn bộ Uyển Thành, mà lần này Ninh Úc tới, không mang theo bao nhiêu người, nhìn thấy Uyển thành lớn như vậy, hắn nhăn mày, cảm thấy lần nào hoàng tỷ cũng ra đề bài khó cho hắn.
Một khi hừng đông, người nhiều hơn, bọn họ gần như không có khả năng bắt được hoàng tỷ, dù Uyển thành bị phong tỏa, nàng cũng sẽ có biện pháp trà trộn vào người dân ra ngoài.
Cho nên chỉ vào buổi tối, khi không có người hoạt động, nàng mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, mới dễ tìm kiếm.
Trước khi tới, La Khải đã báo cáo tình huống Uyển thành cho hắn, lúc này, La Khải chỉ vào một chỗ nói. "Điện hạ, trước đó ngài hỏi nơi rồng rắn hỗn tạp nhất của Uyển thành ở đâu, chính là bên kia, nơi đó là miếu Thành Hoàng, nhưng bây giờ là mùa hè, rất nhiều người cùng khổ, còn có ăn mày đều ở nơi đó, vô cùng hỗn loạn."
Ninh Úc nghe vậy thì cười khẽ, lập tức đi đến chỗ đó.
Hoàng tỷ nói, nơi nhìn như có khả năng nhất lại vì dễ lừa người thông minh nên biến thành nơi an toàn. . truyện xuyên nhanh
Mà miếu Thành Hoàng rồng rắn hỗn tạp, dễ ẩn thân, cho nên Ninh Giác cho rằng hoàng tỷ sẽ không đến nơi rõ ràng như vậy, hắn lại cho rằng, nhất định là nàng ở chỗ này!
Mà khi Ninh Tương Y dịch dung ăn mặc xong, không cẩn thận đi vào căn miếu rách, nét mặt có một thoáng phức tạp.
Khí chất trên người nàng dao động, thậm chí mái tóc đen nhánh không gió mà bay lên, kiếp này, lần đầu tiên tim nàng dao động kịch liệt như thế!
Bởi vì ở kiếp trước, cuối cùng nàng chết ở nơi này!
Lúc ấy nàng được người cứu khỏi nhà lao, chuẩn bị rời khỏi Đại Dục đi Ngọc Hành trong đêm, thế nhưng là hết lần này tới lần khác lại bị Ninh Úc phong tỏa tất cả đường ra, khiến nàng không nơi chạy trốn!
Cho nên nàng tuyệt vọng, dừng lại ở đây, để cho tất cả mọi người rời đi!
Nhưng những huynh đệ vào sinh ra tử đó làm sao có thể để nàng một mình chờ chết được? Cuối càng nàng lấy cái chết uy hiếp, cũng nói rõ tình trạng cơ thể mình, bọn họ mới ôm hận rời đi!
Nhìn Bồ Tát cười từ bi trước mắt, Ninh Tương Y quên cả trốn đi, rõ ràng bên người nhiều người đang say ngủ, đang nói mê như vậy, nàng lại như không nghe thấy, ngơ ngác đứng đó, như thể trời đất chỉ còn lại mình nàng.
Nàng chậm rãi quay người, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, như quay về mùa đông mệt mỏi kiếp trước, nàng lại một lần nữa tận mắt thấy cảnh những người đó quỳ trước mặt nàng khóc gào... Nàng như thấy mình chẳng chịt vết thương, đang nằm trong ngôi miếu hoang này, ra mệnh lệnh cuối cùng với đám người không muốn rời đi trước mắt. "Cơ thể ta đã dầu hết đèn tắt rồi, không sống được bao lâu.." "Đừng khóc, trước khi... ta chết... Ta muốn các ngươi đồng ý với ta ba chuyện.” "Hoàng hậu nương nương! Người đừng nản chí! Chúng thần nhất định sẽ chữa khỏi cho nương nương! Đến lúc đó, chúng ta sẽ quay lại giết đôi cẩu nam nữ đó!"
Lời của hắn khiến nàng bật cười, sau đó lắc đầu.
Giọng người đó dần thấp xuống, sau đó chuyển thành thút thít. Nam nhi không dễ rơi lệ, thế nhưng nữ tử trước mắt, không chỉ là chủ nhân của bọn họ, còn là huynh đệ của bọn họ! Bọn hắn không chỉ bất lực với vết thương của nàng, lúc này còn muốn bỏ nàng rời đi sao? "Cẩu nam nữ?" Ninh Tương Y thấp giọng ho khan, đôi mắt cười cười, dường như lại ảnh màu sắc kỳ ảo nào đó, khẽ nói. "Bất kể có phải hay không... Nhưng ta hi vọng các ngươi đừng báo thù cho ta..." “Vì sao?!" Có người hai mắt đỏ hồng: “Bọn chúng đối xử với người như vậy mà! Vì sao không thể báo thù? Ninh Giác kia vong ân phụ nghĩa, Diệp Khuynh Vãn tâm như rắn rết! Còn có Ninh Úc tội ác tày trời! Người vất vả bình định giang sơn, nhưng bọn chúng thì sao? Một giây trước còn hợp tác, một giây sau đã dồn người vào chỗ chết! Loại người này chỉ có một đường chết mới bù đắp nổi tội lỗi của bọn chúng!"
Ninh Tương Y cười khổ...
Bọn họ là thuộc hạ trung thành nhất của nàng, cũng là dũng sĩ oai hùng nhất, bọn họ nên là chiến sĩ lưu danh thiên cổ, mà không phải thuộc hạ mưu phản.
Hơn nữa... nàng vất vả bình định thiên hạ, làm sao lại muốn phân tranh lần nữa, còn là vì mấy tên rác rưởi được?
Cho nên nàng cười. "Cũng không hoàn toàn là như thế..." Người trên thế gian này, mỗi người đều có hai mặt, một mặt đối xử với người khác rất tốt, một mặt đối xử với người khác không tốt.
Giống như Tiêu Uyên, sư phụ, bọn họ rất tốt với nàng, nàng... đột nhiên hơi nhớ sư phụ. “Các ngươi không hiểu đâu..." Nghĩ đến sư phụ chết thảm vì nàng, nàng nhắm mắt lại: “Tình yêu nam nữ trên thế gian này vốn là như thế, có bắt đầu... có lên xuống chập trùng. Cũng có thời điểm kết thúc, cho nên... Cho nên trong này không tồn tại đúng sai."
Nói đến đây, nàng lại cười: “Nhưng ta không phải thánh nhân... trong lòng ta cũng hận, hận quân bạc tình... hận... Diệp Khuynh Vãn tàn nhẫn, hận vừa giao quyền lợi ra, đã bị người hãm hại.
Thế nhưng... Trong tim ta, lại không hận."
Nàng nói câu này rất thâm ảo, mắt tất cả mọi người đỏ hồng nhìn nàng, không nói câu nào.
Cũng đúng, người trước mắt đều háo thắng, ngoại trừ thương xót, không thể nào hiểu được tình cảm phức tạp của nàng, Ninh Tương Y cười khẽ, hai mắt nhìn về nơi khác. "Mười năm chinh chiến... Quân di tình biệt luyến cũng bình thường, Diệp Khuynh Vãn một lòng vì vị trí Hoàng hậu, vì ta mà chờ đợi hơn chục năm, hận ta thấu xương cũng bình thường, Ninh Úc tâm ngoan thủ lạt, dã tâm bừng bừng, ra tay với ta cũng bình thường... Ta nói những điều này, không phải là vì ta tha thứ cho những người này, mà là... Ta muốn để các ngươi biết, tất cả chẳng qua là thắng làm vua thua làm giặc, trong đây không có oán hận, chỉ có không cam lòng.
Thua không cam lòng.
Nàng dừng một chút, không biết nghĩ tới điều gì, hai mắt ánh lên tia sáng... Rõ ràng vô cùng chật vật, nàng cười một tiếng lại chiếu sáng cả căn miếu hoang: "Thế nhưng ta chỉ không cam lòng vì, nếu không có mấy năm liên tục chiến tranh, giết chóc, mài mòn tất cả dục vọng của ta, nếu không phải thường thấy sống chết khiến ta lao lực quá độ, thể xác tinh thần rã rời, dù ta giao quyền lực cũng không bị bọn chúng tính toán đến mức này, cho nên... Ta không cam lòng vì bọn chúng thắng mà không võ! Thắng quá mờ ám!"
Lúc nàng nói câu này có phần bực bội, song nhiều hơn đó là một sự giải thoát. “Bây giờ, ta sắp chết... Nhưng ta không sợ, có lẽ trong lòng ta đang chờ ngày này." "Hoàng hậu nương nương!” “Đương nhiên, cái này để sau hång nói, thua... chính là thua, không chịu thua, tiếp tục phái người gây chuyện không phải hành vi quân tử, cho nên, không cho phép báo thù, dù muốn báo thù, cũng không nên là các ngươi..."