Lúc này sắc trời đã dần tối, Ninh Tương Y và Ninh Giác sóng vai đi trên phố, ai cũng đều có tâm sự nên nhất thời không nói gì.
Trong lòng Ninh Tương Y suy nghĩ, thuật dịch dung của nàng bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa cái phong thái trước đây rất khó che giấu giờ cũng bắt chước được y đúc, sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng vừa nghĩ tới lúc trước, Ninh Giác liếc mắt một cái đã nhận ra nàng trong tiệc ăn mừng của Ninh Úc, nàng lại hơi thấp thỏm.
Nghĩ như vậy, bọn họ đã bất giác đi đến rìa thành.
Ninh Tương Y khẽ thở ra, thi lễ với Ninh Giác nói: “Cảm tạ Thái tử đã tiễn, chỉ là đưa quân ngàn dặm cũng phải đến lúc tạm biệt, ngày sau, sẽ còn gặp lại”
Nàng cúi đầu, hồi lâu lại chờ được một câu của Ninh Giác. "Xin hỏi tiên sinh, trước đó chẳng phải có người đi cùng tiên sinh sao? Vị Lý tiên sinh kia đi đâu rồi?"
Ninh Tương Y ngẩng đầu, nét mặt không thay đổi: "Việc này thuận lợi, tiểu nhân bảo hắn đi về báo tin vui trước rồi”
Ninh Giác gật đầu, lại chỉ vào tường thành nói: “Thời gian còn sớm, tiên sinh có bằng lòng lên cửa thành đi dạo với cô không?"
Ninh Tương Y dừng một chút, nhìn thoáng qua tường thành Uyển thành, cười nói: “Vậy nếu tiểu nhân từ chối thì bất kính rồi."
Nàng cảm giác mình cười tới cứng cả mặt luôn rồi, đi theo sau lưng Ninh Giác có vẻ mặt suy nghĩ sâu xa lên cổng thành, trong lòng nghĩ thầm, hắn có phát hiện ra không vậy? Hay nàng vội quá, vì đội thuyền độc ấn mà lấy con dao ra, cho nên khiến hắn hoài nghi?
Mãi đến khi hai người lên tường thành, cơn gió lạnh thổi qua, Ninh Tương Y mới lên tinh thần, mà lúc này, cuối cùng Ninh Giác cũng nói chuyện. "Ngươi có biết, nếu như bây giờ nàng ở đây, ta sẽ thế nào không?"
Hắn không dùng từ tự xưng, mà là dùng một chữ “ta", điều này khiến đáy lòng Ninh Tương Y nhảy một cái. “Sẽ thế nào?"
Ninh Giác đột nhiên nhìn nàng, vì bọn họ đi lên nên người trên tường thành đều lui xuống, nhưng bó đuốc chiếu vào con người của hắn lại có cảm giác thâm sâu mê người. "Ta... Sẽ ôm lấy nàng, không để nàng rời đi nữa”
Lời của hắn khiến Ninh Tương Y sững lại, không biết trả lời thế nào.
Thấy nàng khó xử, hắn nhe răng cười: “Nói đùa thôi, ta không làm gì đâu."
Nói rồi, hẳn dời mắt, tay chống vào tường thành khẽ thở dài một tiếng: “Làm sao ta nỡ làm bất cứ chuyện gì tổn thương nàng được chứ?”
Ninh Tương Y nghe thái độ nghiêm túc trong giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của hắn, bỗng nhiên có chút chột dạ, nàng làm Xa Nguyệt không dễ nói tiếp, cho nên yên lặng nghe, có lẽ Ninh Giác chỉ muốn nhờ nàng chuyển lời chăn..
Hắn ngửa đầu nhìn mặt trăng, để lại sườn mặt tuyệt đẹp, dịu dàng mà chín chắn, hắn như này chắc hẳn rất dễ khiến một số thiếu nữ tim đập thình thịch nhỉ, ví dụ như nàng lúc trước...
Ngay khi Ninh Tương Y đang nghĩ linh tinh, Ninh Giác khẽ thở dài. "Nếu như nàng ấy ở đây, thật ra ta chỉ muốn nói với nàng ấy rằng, ta rất nhớ nàng”
Cuối cùng Ninh Tương Y không nhịn được nói: “Nàng ấy là muội muội của ngài mà!"
Hắn bật cười: "Câu này rất nhiều người đã nói với ta."
Đôi mắt hắn si dại nhìn Ninh Tương Y, như xuyên qua nàng nhìn một người khác: “Tiên sinh đã từng yêu ai chưa?”
Ninh Tương Y không khỏi nhớ tới ở kiếp trước, ban đầu ở kiếp trước, nàng rất thích, rất thích hắn, có điều chiến hỏa và giết chóc về sau đã bào mòn tất cả tình cảm của nàng, kể cả tình yêu.
Nàng không hận, dĩ nhiên cũng không yêu nữa.
Cho nên nàng thấp giọng nói: "... Từng thích một người."
Ninh Giác cười mỉm: “Không ngờ tiên sinh cũng là người đồng cảm, như vậy chắc chắn tiên sinh có thể hiểu được tâm tình này của ta...”
Hai mắt hắn mơ màng, có phần ngẩn ngơ. “Đó là một cảm giác... khi thì trằn trọc, khi thì như ở trên mây, khi thì đau lòng như cắt, khi thì tương tư đến tận xương tủy. Trước kia ta không hiểu tâm tình này, về sau ta đã hiểu, chỉ là người khiến ta hiểu lại là muội muội của ta thôi."
Thật đúng khéo... Ninh Tương Y không phản bác được. "Nếu như nàng ấy ở đây thì tốt, ta thật sự rất muốn hỏi nàng, vì sao hơn một năm nay, ngay cả một phong thư cũng không có, là sợ hay là ghét? Ta không cách nào hiểu được, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng đau khổ."
Tay hắn nắm thành nắm đấm, đấm nhẹ lên lồng ngực của mình, rõ ràng môi hơi cười, quanh người lại là bi thương không tan đi được, tựa như có linh hồn đang khóc. Làn mi hắn run run nhắm lại. "Nếu như nàng ấy ở đây, ta muốn nói với nàng ấy rằng, nếu như cái giá của sự thẳng thắn là không còn gặp nhau nữa, vậy thì ta hi vọng nàng có thể quên đi ngày đó, ta cũng sẽ quên ngày đó, để tất cả bắt đầu lại từ đầu."
Lời của hắn khiến tâm tình Ninh Tương Y khẽ dao động, hắn thật sự bằng lòng quên hết mọi thứ bắt đầu lại từ đầu sao?
Thấy nàng suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Ninh Giác sáng rực nhìn nàng chằm chằm, sâu trong đáy mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt!
Hắn thật sự sẽ quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu sao?
Không... Không không.
Chỉ có cột vào bên người, hắn mới có cơ hội, hắn quá đau khổ, cũng quá khát vọng rồi! Hắn cảm thấy, hắn trải qua cuộc sống không có nàng sắp chết rồi! Cho nên chỉ có nàng ở bên cạnh, dù chỉ được nhìn một lần mỗi ngày cũng được xoa dịu.
Cho nên hắn bộc lộ ra mặt yếu đuối nhất của hắn với người trước mắt, biểu đạt ra tất cả bi tình, hắn biết, Y Nhi vô cùng thoải mái, nhưng cũng mềm lòng nhất, ăn mềm không ăn cứng. Cho nên chỉ cần người trước mắt là nàng, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Hắn phải cẩn thận ẩn nhẫn, vì một kết quả hắn khát vọng.
Ninh Tương Y bị hắn nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao, rõ ràng là cảnh dịu dàng, nàng lại cảm giác từng sợi lông tơ trên lưng dựng lên, nàng lắc đầu, thở dài nói. “Điện hạ tình thâm, mặc dù tiểu nhân không thể hiểu được, nhưng vẫn sẽ truyền lời lại.."
Nói rồi, nàng nhìn qua Ninh Giác: “Chỉ là đáng tiếc, nàng ấy không ở đây."
Câu nói này của nàng khiến Ninh Giác cười khổ: “Lần này nàng ấy không đến là vì ghét ta đúng không?"
Ninh Tương Y cười nói: “Mặc dù tiểu nhân không phải nữ tử, nhưng cũng nhìn ra được, nàng ấy không ghét ngài” "Vậy nàng ấy có cảm giác gì với ta đây?”
Ánh mắt Ninh Giác đột nhiên tỏa sáng, cơ thể căng thẳng, kiềm chế bản thân không ôm đối phương vào trong ngực, phát huy tâm tình si mê trông chờ vô cùng tinh tế.
Ninh Tương Y hơi không đành lòng, nhưng vẫn quả quyết nói. "Tâm tư của nàng ấy, có lẽ tiểu nhân có thể đoán được một chút, tiểu nhân thấy, nàng ấy sẽ không dừng lại vì ai đâu." "Vì sao?" Ninh Giác vội nói: "Cho dù nàng ấy muốn làm gì, ở bên ta cũng không có trở ngại đâu, ta sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho nàng ấy, ta sẽ còn giúp đỡ, ủng hộ nàng ấy! Nàng ấy muốn làm gì cũng được! Dù phải đối đầu với cả đất nước, ta cũng sẽ đứng bên nàng ấy!”
Ninh Tương Y nghĩ, vậy vì sao ở kiếp trước, ngươi chưa từng giúp ta, ủng hộ ta? Phản bội thế giới đứng ở bên ta?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua một chớp mắt.
Trong lòng nàng biết, cảnh ngộ khác nhau sẽ dẫn đến lòng người và kết quả khác nhau, chỉ là có những tổn thương, dù nàng đã quên, không thèm để ý, vẫn sẽ có bóng ma, cho nên nàng kháng cự. “Nàng ấy đã từng nói với tiểu nhân, nàng ấy không tin tình yêu trên thế gian, cho rằng đó chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước, không chịu được sóng gió, cho nên nàng ấy không lấy chồng, câu nói này là thật, đồng thời đối xử như nhau với mọi người."