Hôm sau nơi nơi đến chúc mừng, ngoại trừ vương gia, hoàng tử thi nhau mang quà đến chúc thọ ra, tiểu quốc phụ thuộc cũng mang quà đến, càng đừng nhắc đến ba nước còn lại. Từng sáng sớm, từng hàng dài đội ngũ đến kinh thành khiến bách tính dừng chân vây xem, muốn tìm hiểu hư thực. Trong cung náo nhiệt, dân gian cũng mừng vui khắp chốn, Ninh Tương Y ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời trên đường phố.
Nàng đang chờ, chờ màn đêm đến.
Ninh Úc mặt lạnh đứng cách Hoàng để không xa, nhìn gần, áo gấm châu ngọc khắp nơi, cả đại sảnh vô cùng náo nhiệt, tiếng mời rượu, tiếng ca múa, vòng bạc leng keng đan xen nhau, dưới sự thôi thúc của cồn và sắc đẹp, bầu không khí liên tục dâng cao, ánh mắt tất cả mọi người mê ly lấp lánh, dưới trường hợp này sẽ không có ai thật sự uống say.
Đang lúc Ninh Úc mất kiên nhẫn, Thái tử Ninh Giác cười khanh khách đẩy những người khác ra, đi về phía hắn. "Vi sao cửu đệ không uống rượu?"
Ninh Úc nhìn Ninh Giác cười ôn hòa trước mắt, nhàn nhạt nói: “Trách nhiệm trên người, không dám uống rượu”
Ninh Giác nghe vậy, cười vài tiếng khoa trương, đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc của hắn ta rơi vào người Ninh Úc, lại chợt lóe lên tia lạnh, như lưỡi dao lạnh lẽo hận không thể đâm thủng hắn. "Chuyện nhỏ như vậy tất có thuộc hạ làm thay, cửu đệ là hoàng tử cao quý, cần gì tự mình đi làm?” Hắn nói như vậy, uống ực một hớp rượu trên chén trong tay, mang theo cảm giác phóng túng đồi phế.
Ninh Úc híp mắt quan sát hắn, không nhúc nhích.
Bây giờ, tiếng nói của Ninh Giác dần cao trên triều đình, mấy ngày trước, Hoàng để ban thánh chỉ, phong Lưu gia phương nam làm cận thần của thiên tử, để Lưu gia trở thành người phát ngôn của Hoàng đế ở phương nam, trở thành tay mắt của Hoàng đế.
Mượn lợi ích từ kênh đào trợ giúp để vương nối liền nam bắc, củng cố hoàng quyền, cho nên Lưu gia bỗng trở nên nóng bỏng tay.
Cộng thêm Ninh Giác sắp cưới hòn ngọc quý trên tay Trấn Quốc Công làm Thái tử phi, nhất thời hãnh diện không gì bằng.
Thấy Ninh Úc không để ý tới hẳn, Ninh Giác cười cười, có điều nét mặt hơi cô đơn, hẳn đi về phía trước, rong nháy mắt nghiêng người, Ninh Úc nghe thấy giọng nói lạnh lẽo trào phúng của hắn, “Nói cho Y Nhi, điển lễ đại hôn hai mươi ngày sau, ta đợi một mình nàng tới chúc."
Nói xong, hắn ta bỏ đi không quay đầu lại.
Nét mặt Ninh Úc khó dò, cảm thấy hành vi của Thái tử hơi kỳ lạ, không rõ rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, có điều... Như vậy cũng tốt, để hoàng tỷ nhìn thấy hắn ta thành hôn, chắc sẽ vui lắm.
Hắn nở nụ cười quái dị.
Lúc này, tiếng nhạc biến mất dần, tất cả mọi người thấy thế đều quay về vị trí của mình.
Thường Thịnh cười rạng rỡ đi lên phía trước, trong tay cầm kim sách. Ninh Úc nghĩ thầm, chắc là tuyên bố buổi bắt đầu.
Quả nhiên, đọc đầu tiên là sứ thần ba nước lớn.
Người đứng ra đầu tiên là tướng quân Ngọc Kỳ! Có điều nhìn qua tướng quân này như thư sinh da trắng, Ninh Úc nghe nói, hắn ta dựa vào bò lên giường Thái hậu Ngọc Kỳ mà trỗi dậy, âm thầm phòng bị với hắn ta.
Hoàng tỷ từng nói, trên thế giới này, kẻ có có đảm lược, có ngoại hình, có năng lực, lại không biết xấu hổ rất đáng sợ.
Hắn thấy nam tử mặc trường bào màu lam nhạt, đội ngân quan đi lên một bước, phía sau hắn ta có không ít người, bên cạnh mỗi người đều có người hầu ôm hạ lễ, những lễ vật này phủ kín lụa đỏ, nhìn qua có lớn có nhỏ, số lượng rất nhiều.
Nười kia thi lễ, cười vô cùng dễ mến, "Ngoại thần Thượng Minh Hi, phụng mệnh của hoàng thất Ngọc Kỳ, dâng hạ lễ cho bệ hạ Đại Dục, chúc bệ hạ phúc thọ kéo dài, vạn thọ vô cương! Dâng dang mục quà lên đi." "Dâng danh mục quà lên... "
Thái giảm tryền xưởng cao giọng truyền, có người mau chóng đưa danh mục quà tặng đến tay Thường Thịnh. Ông ta mở ra xem, bắt đầu xướng lễ.
Theo tên của từng món bảo vật tinh xảo được đọc ra, người đứng phía sau Thượng Minh Hi mở từng lễ vật ra, một nháy mắt cả phòng sáng bừng, tiếng trầm trồ không dứt bên tai!
Phần lớn những lễ vật này là thứ Ngọc Kỳ có mà Đại Dục không có, cho nên lộ ra càng thêm quý báu hơn.
Hoàng đế cười, cũng ban thưởng đồ vô cùng quý giá đáp lễ, thể hiện rõ phong thái của nước lớn. “Thay trẫm hỏi thăm Thái hậu quý quốc”
Dĩ nhiên Ninh Kham biết lúc này ai mới là người chủ nhân của Ngọc Kỳ, nhưng nói ra Ngọc Kỳ do nữ tử cầm quyền ở trường hợp như vậy, khẳng định sắc mặt của người Ngọc Kỳ không dễ nhìn, coi như tạo áp lực về mặt ý nghĩa.
Nhưng dường như Thượng Minh Hi hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, tự nhiên hào phóng hành lễ. "Tạ bệ hạ ban thưởng, thần nhất định sẽ chuyển lời của!"
Sau Ngọc Kỳ chính là Ngọc Hành.
Ngọc Hành cũng tặng lễ dày, nhưng là Ninh Úc lại chú ý tới, thi thoảng người dẫn đầu sẽ nghiêng mắt nhìn một tùy tùng bề ngoài xấu xí phía sau hắn nên bất giác để ý.
Mà đến lượt Lâu Diệp thì hơi vi diệu.
Dù sao trước đó người ta suýt nữa phát động chiến tranh, lại bị một tên nhóc của Đại Dục hóa giải dễ dàng...
Chiến tích này khiến Ninh Úc có được năm vạn cấm quân dưới tay! Địa vị tôn sùng, có thể nói là dưới một người trên vạn người! Nhưng tất cả những thứ này được xây dựng trên cơ sở Lâu Diệp tổn thất nặng nề, người của Lâu Diệp hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
Người dẫn đầu một tên râu quai nón, ánh mắt âm tàn của hắn ta quét qua toàn trường, khiến bầu không khí trở nên hơi lúng túng, người bên cạnh vội thì thầm, lần này, ánh mắt của hắn trực tiếp khóa chặt vào Ninh Úc, hai người đối mặt trên sảnh tiệc, không hề nhân nhượng!
Nét mặt Hoàng đế cũng trở nên nghiêm trọng, ông ta không muốn đánh nhau nhưng không sợ đánh nhau! Trước giờ dã tâm của người Lâu Diệp không nhỏ, đã sớm nhằm nhe đất đai màu mỡ, thăm dò cũng không phải ngày một ngày hai, không biết hôm nay bọn chúng muốn chơi chiêu gì.
Theo danh mục quà tặng được dâng lên, mọi người kinh ngạc phát hiện, lễ vật bọn họ dâng không ít chút nào. Ninh Kham nghĩ sâu xa một lát, quyết định đáp lại lễ vật dày hơn, không ngờ tên râu quai nón dẫn đầu vung tay lên, từ chối ban thưởng của ông ta. “Bệ hạ Đại Dục, bọn thần dâng quà chúc thọ, một là chúc mừng, hai là muốn quà đáp lễ đặc biệt hơn."
Hoàng đế hơi nhướng mày, không vui lắm với sự thẳng thắn của hắn ta. "O? Ngươi muốn gì?"
Tên đó cười một tiếng, chỉ tay vào Ninh Úc: “Trong tay cửu hoàng tử Đại Dục có ba tấm mệnh bài của trọng thần nước ta, không có mệnh bài, linh hồn của bọn họ sẽ không được yên nghỉ, cho nên, ta muốn xin bệ hạ ban thưởng mệnh bài cho ta, vật về với chủ!”
Hắn coi như còn tỉnh táo, không đưa ra yêu cầu quá đáng gì, chỉ cần mệnh bài, mấy tấm mệnh bài đó có thể nói là nỗi sỉ nhục của Lâu Diệp! Để bọn họ nhớ rõ một cuộc đại chiến bị một tên tiểu tử của đối phương hóa giải nhẹ nhàng thế nào, cho nên nói, mấy người kia sớm đã bị nghiền xương thành tro, lấy lại mệnh bài chỉ là muốn vớt vát mặt mũi chút thôi.
Hoàng để không do dự nhiều, đưa cho người ta ngay, trong lòng càng coi trọng Ninh Úc hơn. Chỉ là một thiếu niên lại lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, khiến Lâu Diệp mất mặt quá chừng, thật đúng là hả giận.
Có điều nghĩ đến việc có người nói Ninh Úc chứa chấp Ninh Tương Y... cũng không biết là thật hay giả.
Phần xướng lễ vẫn còn tiếp tục.
Những lễ vật sau đó cũng rất hoành tráng, khiến người ta thỉnh thoảng phải trầm trồ, mà khi Nam vương hiến lễ vật, Ninh Úc mới hơi tập trung, đối với sự tự tin mù quảng của Ninh Tương Y, hắn tin rằng nàng nói gì cũng có lý.