Lúc đi đến trước cửa Ninh Úc, nàng còn cảm thấy có phần không chân thực, rõ ràng hôm qua, nàng còn nghĩ phải qua mấy năm nữa mới gặp lại, hôm nay đã lại chạy về rồi...
Tay chạm vào cánh cửa gỗ khắc hoa, nàng gần như không nghe thấy bên trong có bất cứ âm thanh nào, Ninh Úc... có ở bên trong không?
Nếu như hắn ở bên trong, đồng thời còn bị bệnh, vì sao trước cửa không có người gác đêm nào?
Nếu như hắn không ở bên trong, vậy hắn đi đâu?
Nhẹ nhàng mở cửa ra, vì ngăn gió lạnh lùa vào, nàng vội vàng trở tay đóng cửa, tim đập thình thịch! Trong phòng chỉ có một ánh đèn mờ, khiến tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ.
Thấy phòng lớn không có ai, nàng nín thở đi vào trong, mùi thuốc thoang thoảng khiến nàng mừng rỡ, vội vàng đi đến bên giường.
Giây phút nhìn thấy Ninh Úc, Ninh Tương Y đưa tay bụm miệng lại, đè nén âm thanh sắp phát ra.
Ninh Úc... mái tóc đen của hắn trải trên chiếc giường trắng tinh, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, dưới sống mũi thẳng, môi hắn không có chút sắc máu, cả người như mất đi tinh thần, như thể chỉ là một con búp bê nằm yên ở đó mà thôi.
Đứng gần như vậy mà Ninh Tương Y lại không nghe thấy hơi thở của hn..
Nàng hơi lo, đi lên mấy bước.
Ninh Úc...
Đáy lòng Ninh Tương Y run lên, vươn tay, lại không dám chạm vào hẳn...
Ninh Úc...
Ninh Úc?
Nàng nhẹ nhàng ngồi bên người Ninh Úc, như sợ quấy rầy đến hắn, thấy hắn như này, trong lòng Ninh Tương Y sao còn không rõ, hắn thật sự đã bị hộc máu, bởi vì nàng cũng từng trải qua điều này, như bị moi sạch sức sống trong nháy mắt, sống mà chẳng khác gì đã chết.
Có điều khác biệt là, lần đó nàng tức đến hộc máu, mà Ninh Úc... lại hộc máu vì nàng.
Ninh Tương Y vô cùng áy náy, có chút hối hận vì hành động bỏ đi đột ngột của bản thân.
Cuối cùng nàng đưa tay sờ mặt hån, thở dài. "Đôi mắt này vẫn đẹp khi mở to hơn."
Nhắm mắt lại, đẹp thì đẹp, song lại yếu ớt khiến người ta đau lòng.
Ai ngờ vừa mới nói xong, tay Ninh Úc đã giữ chặt nàng, cũng mở mắt ra. Đôi mắt như ngọc huyền nhìn sâu vào nàng, xoáy sâu vào như muốn khắc nàng vào nơi sâu thẳm trong đầu... "Nếu đệ mở mắt, tỷ còn đi nữa không?"
Hình như đã lâu không nói chuyện, giọng hẳn khàn đặc, dưới ánh đèn mờ, bờ môi mỏng của hắn mím chặt, nhìn nàng chăm chú, chờ câu trả lời từ nàng.
Ninh Tương Y hé miệng, còn chưa biết nói gì đã bị Ninh Úc kéo vào trong ngực! "Hoàng tỷ... hãy ở lại bên cạnh đệ đi!"
Cằm Ninh Tương Y tỳ trên vai Ninh Úc, cảm nhận được cơ thể hắn vì căng cứng mà khẽ run lên, nàng cảm nhận được hết thảy sự nôn nóng, vui sướng xen lẫn đau thương trong đó.
Nàng hơi luống cuống, cơ thể thiếu niên càng lúc càng nóng như đã khôi phục lại, nàng cũng bị ôm rất chặt! “Nếu như có thể, đệ thật muốn biến tỷ thành một bộ phận của đệ, không tách rời nữa!”
Câu cảm thán của hắn khiến Ninh Tương Y như bừng tỉnh trong mơ!
Nàng đẩy nhẹ, Ninh Úc không nhúc nhích chút nào, sợ làm tổn thương và kích thích đến hắn, Ninh Tương Y cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất dè dặt hỏi. “Đệ thật sự thích tỷ sao?"
Có lẽ nàng sẽ trốn tránh, nhưng khi thật sự phải đối mặt thì không rụt vòi lại, nếu như có, nếu đã dồn đến trước mắt, vậy thì hãy nói rõ ràng!
Ninh Úc chỉ đáp lại nàng bằng nụ hôn nóng rực, run nhẹ, dán lên cổ nàng...
Hơi thở nóng ran của han trêu chọc khiến Ninh Tương Y cảm giác nửa người như tê dại, không dám nhúc nhích trong ngực hắn! Trái tim cũng đập rất nhanh!
Cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, Ninh Úc cười khẽ, kề tai nàng nhẹ giọng nói. “Bắt đầu từ khi đệ chín tuổi... Đệ đã yêu tỷ rồi... hoàng tỷ của đệ."
Câu nói này của hắn khiến Ninh Tương Y kinh ngạc! Sau đó da đầu tê rần, sững sờ ngay tại chỗ, nhất thời không biết xử lý thế nào!
Mà Ninh Úc không quan tâm, hắn có thể ôm nàng như này, thủ thỉ lời tâm tình bên tai nàng đã là chuyện mà trước đó hắn không dám nghĩ đến. Lúc này hắn đột nhiên thấy may mắn, may mắn vì cuối cùng Ninh Tương Y cũng phát hiện ra tình cảm của hắn, khiến hắn không cần che giấu nữa, có thể phơi bày mà không cần kiêng kỵ gì.
Nghĩ như vậy, hắn ôm Ninh Tương Y càng chặt hơn, hấp thụ hơi thở trên người nàng, như đang hấp thụ không khí!
Ninh Tương Y không biết phải nói gì nữa... Chín tuổi? Trẻ con chín tuổi đã biết yêu là gì rồi à?
Cho nên nàng đoán không sai, Ninh Úc đối với nàng... chỉ là lưu luyến và cảm kích thôi, là hắn hiểu lầm tình cảm này, khiến nó chạy trên con đường dị dạng, nên mới có tình cảnh như bây giờ.
Nàng há to miệng, muốn nói đệ như này không đúng, nhưng lúc này Ninh Úc suy yếu như vậy, nàng không biết phải mở miệng thể nào.
Nàng im lặng thời gian dài khiến Ninh Úc có chút bất an, hắn thử liem nhẹ vành tai Ninh Tương Y, lại phát hiện nàng không phản kháng, cảm giác hạnh phúc đó không chân thực chút nào! "Hoàng tỷ..." Hắn nhẹ giọng cảm thán: "Đệ biết tỷ rất khó chấp nhận, nhưng không sao, chỉ cần tỷ ở nơi đệ chạm tay đến được, đệ có thể mãi chờ tỷ..."
Hån nhằm mắt lại cọ nhẹ vào tóc nàng, nét mặt lạnh lùng cũng trở nên ngọt ngào tình cảm... "Nếu như tỷ cảm thấy khó xử, đệ có thể nhịn, đệ vẫn có thể làm đệ đệ của tỷ, người thân của tỷ... Chỉ cần đệ luôn là người quan trọng nhất của tỷ, đệ có thể sống với bất cứ thân phận nào, cũng có thể biến thành mọi dáng vẻ tỷ thích, sao cũng được."
Một thiếu niên cao quý như này lại có thể thỏa hiệp hèn mọn với tình cảm đến mức như thế, thực sự khiến người ta không nỡ tổn thương.
Ninh Tương Y không khỏi nghĩ, ở kiếp trước, có phải hắn cũng yêu Diệp Khuynh Vãn âu đậm như này không? Về sau hắn tự tay đưa Diệp Khuynh Vãn lên giường Ninh Giác, không biết đã trải qua đau đớn như nào.
Có lẽ... Ninh Úc luôn là người hiểu được cách cho người khác toại nguyện hắn đối xử với mọi người lạnh lùng, lại dịu dàng không thể tưởng nổi với người đối xử tốt với hắn, hơn nữa có thể nỗ lực đến mức này, đã vượt xa nàng ở kiếp trước rồi...
Có điều nàng nhất định phải phụ hắn, Ninh Tương Y thực sự không cách nào tưởng tượng ra nàng sẽ yêu đương với người nhỏ hơn mình, hơn nữa đây còn là người do một tay nàng nuôi lớn, nàng nhìn thấy hắn từ dáng vẻ gầy yếu dần dần trưởng thành, tình thân này mới là thứ nàng trân trọng nhất.
Nàng không muốn khiến họ thứ tình cảm này trở nên phức tạp, cho nên bình tĩnh lại, thấp giọng nói. “Đệ là đệ đệ của tỷ." Lời của nàng khiến cơ thể Ninh Úc bỗng nhiên cứng đờ, nhưng nàng vẫn nói tiếp. "Cũng là người quan trọng nhất của tỷ, đời này tỷ sẽ không thành thân, càng sẽ không yêu ai, càng không mơ đến tình cảm không được thể tục chứa chấp này. Nếu như đệ sẵn lòng bỏ đi ý nghĩ thích tỷ, tỷ vĩnh viễn sẽ không rời khỏi đệ”
Ninh Úc đột nhiên chậm rãi buông nàng ra, nhìn thẳng vào mặt nàng.
Sự dịu dàng và vui vẻ biến mất không thấy gì nữa, ánh nhìn nặng nề của hắn lúc này khiến Ninh Tương Y có ảo giác lưng lạnh toát. "Làm đệ đệ của tỷ cả đời sao?"