Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 112: Chiều hôm tuyết rơi đó



Nhưng sự phẫn nộ chua xót đó khiến Ninh Úc vô cùng khó chịu, rõ ràng chỉ cần nàng nói, bất kể nàng làm gì hắn cũng sẽ giữ bí mật! Hắn cũng sẽ tin! Nhưng vì sao đến bây giờ Ninh Tương Y vẫn không nói?

Nhìn miếng thịt bị hắn cắn trong giận dữ, trong lòng Ninh Tương Y không đoán được có phải hắn phát hiện ra điều gì rồi không, dứt khoát cắn răng, để miếng bánh thịt qua một bên, cũng xé miếng thịt sói gặm!

"Hoàng tỷ!"

Một tay hắn túm lấy bàn tay Ninh Tương Y định cho thịt vào miệng, nét mặt đau xót lại bất lực, cuối cùng thở dài: "Tỷ không thể ăn được."

Tay Ninh Tương Y bị túm chặt, nàng ngẩng đầu, tươi cười: "Chẳng phải nói còn phải chờ lâu sao, vì sao đệ ăn được mà tỷ lại không?"

Ninh Úc khẽ cắn môi, đối với dã thú ăn thịt người lớn lên này, nếu có lựa chọn, sao hắn lại để Ninh Tương Y ăn được?

Nàng không nói thì không nói vậy, chỉ cần nàng không hành xác mình, hắn có thể tiếp tục vờ câm vờ điếc.

Nghĩ đến đây, hắn nắm tay Ninh Tương Y, kéo nàng về phía mình, động tác của hắn chậm rãi, sức nắm tay nàng lại rất cương quyết, không cho phép Ninh Tương Y kháng cự.

Cuối cùng hắn cúi đầu, ngậm lấy miếng thịt sói trong tay nàng.

Mái tóc đen rơi xuống, để lộ khuôn mặt đẹp đến như yêu nghiệt của hắn, đôi môi mỏng hồng hào chạm vào đầu ngón tay Ninh Tương Y, khiến trong lòng Ninh Tương Y xót xa, nhìn thấy hắn nuốt miếng thịt vừa dai vừa tanh xuống, ngước mắt cười với nàng.

"Hoàng tỷ của đệ... Nên có được những gì tốt nhất, bất kể là dưới hoàn cảnh gì."

Giọng trầm của thiếu niên vương vấn bên tai, Ninh Tương Y không ngờ rằng một hành động vô tâm năm đó, lại có thể giữ lại được giọng nói hoàn mỹ này của hắn, thật sự quá may mắn. Nàng cắn răng, cuối cùng thầm quyết định.

Nàng ném thịt trong tay Ninh Úc xuống đất, không biết là giận ai mà còn đạp hai cái, đồng thời nhét đùi gà cho hắn, không nói câu nào.

"Ăn đi!"

Ninh Úc ngây ra một lúc, rồi hơi bất đắc dĩ nói: "Không cần đâu, đệ sợ thức ăn không đủ.."

"Đủ!"

Ninh Tương Y ngắt lời hắn, trong mắt hắn tràn ngập tin tưởng, Ninh Tương Y không dám nhìn hắn, cúi đầu, lấy ra rất nhiều thứ...

Cho dù trong lòng đã đoán được từ lâu, nhưng khi thấy cảnh này, Ninh Úc vẫn kinh ngạc!

Chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng này trong sách truyện, mà hoàng tỷ đã không bình thường rồi, chiêu này đã vượt ra khỏi phạm trù con người rồi!

Thấy Ninh Úc không nói câu nào, Ninh Tương Y hơi bất an...

Có phải nàng xúc động quá rồi không? Chắc điều này rất đáng sợ với người bình thường đúng không?

Nàng hối hận rồi, không nên để lộ mới đúng, đây là con át chủ bài cuối cùng của nàng mà!

Nàng cười ngượng, nét mặt bất an giải thích: "Thật ra cũng không có gì... Chỉ là có thể chứa đồ thôi, vả lại đồ chứa được cũng có hạn, không thể chứa đồ sống."

Nàng vốn chỉ muốn nói cho Ninh Úc không gian này rất xập xệ, không ngờ lại nói luôn khuyết điểm lớn nhất của không gian.

Trong lòng Ninh Úc bỗng thả lỏng, vậy mới phải, nếu có một ngày không thấy Ninh Tương Y, nhất định hẳn sẽ phát điên!

Nhưng dù vậy, tâm trạng hắn vẫn dao động! Con người luôn bất an với những gì không biết rõ, Ninh Tương Y

đặc biệt như vậy, còn có sức mạnh khó hiểu như thần tiên, liệu có phải nàng thật sự là thần tiên chứ không phải người phàm không?

Liệu có một ngày nào đó... nàng sẽ biến mất không?

Nhận thức này khiến trong lòng Ninh Úc run lên, hắn đột nhiên hơi hối hận vì đã ép Ninh Tương Y nói ra bí mật này, có phải bí mật bị lộ, nàng sẽ rời đi hay không? Như lúc trước nàng xuất hiện...

Bàn tay Ninh Tương Y tự dưng bị Ninh Úc nắm chặt, nhìn thấy vẻ nôn nóng trong mắt hắn, Ninh Tương Y khó hiểu.

"Hoàng tỷ... Đệ sẽ không nói cho bất cứ ai đâu!"

Trong lòng Ninh Tương Y thả lỏng.

"Chỉ cần đệ không sợ là tốt rồi."

"Hoàng tỷ... Tỷ sẽ rời khỏi đệ sao?"

Ninh Tương Y ngẩn ra, không rõ vì sao đối phương lại nói vậy.

"Tỷ..."

"Bất kể thế nào... Tỷ cũng không thể rời khỏi đệ! Không thể!"

Ninh Tương Y còn chưa kịp trả lời đã bị Ninh Úc cứng rắn ngắt lời, nhìn dáng vẻ căng thắng lại hoảng hốt của hắn, Ninh Tương Y cười, là nàng lo lắng suông rồi, đây chính là đứa bé nàng nuôi lớn mà, làm sao có vấn đề gì được...

"Đây là nhà của tỷ mà, sao tỷ lại rời đi được?" Nói rồi, nàng chọn lựa trong đồng đồ trên mặt đất, sau đó hai mắt tỏa sáng!

"Có rượu! Không ngờ còn thừa nhiều vậy, đệ có lộc ăn rồi đấy! Hai ta đã lâu không gặp, uống chút rượu tâm sự đi, đệ đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng tâm trạng đi."

Ninh Úc phục rồi, vốn hắn còn tâm hoảng ý loạn, nhưng vừa nghe thấy Ninh Tương Y nói như vậy lại yên tâm khác thường.

Có đôi khi hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của hoàng tỷ, rõ ràng hắn căng thắng khủng hoảng đến vậy, nhưng nàng hình như không hề cảm nhận được tâm trạng đó, còn có thể gọi hắn uống rượu...

Ninh Úc bất đắc dĩ thở dài, hình như đây là lần đầu tiên bọn họ uống rượu đúng không? Có điều tâm trạng trong lòng hắn bây giờ vô cùng phức tạp...

Vì sao một chuyện có vẻ rất lớn mà đến chỗ hoàng tỷ lại trở nên không đáng nhắc đến vậy?

Ninh Tương Y cảm thấy, trẻ con qua mười hai chính là thiếu niên nên đã có thể uống rượu, vậy là nàng cho Ninh Úc một túi rượu nhỏ, nghĩ thầm chắc hắn cũng không uống được là bao.

Nàng không hề biết rằng thiếu niên đã từng dùng rượu mạnh giết người đấy!

"Cầm đi! Đừng nghĩ linh tinh nữa, bây giờ đã xế chiều, tuyết còn rơi lớn, ban ngày chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối chuẩn bị hành động!"

Ninh Tương Y không muốn nói nhiều về chuyện không gian, cho nên hùng hổ uống rượu, lúc này bọn họ ngồi trong hang núi, trước mặt là đống lửa, ngẩng đầu là tuyết bay, nếu không phải đang trong tình huống bị đuổi giết, có ăn có uống thì Ninh Tương Y thật sự không vội mà đi.

Thấy nàng không quan tâm, Ninh Úc cũng thả lỏng, nói chuyện giết thời gian với nàng thật, nói từ kinh thành đến Tây Châu, từ giếng mừng đến kênh đào.

Uống đến cuối, Ninh Tương Y hơi say, nàng ngẩng đầu nhìn ra bầu trời tối tăm mờ mịt bên ngoài và bông tuyết bay bay, không khỏi cảm thán.

Tuyết Tây Châu... rất đẹp.

Bởi vì hang động không sâu, ngồi trước đống lửa, thỉnh thoảng sẽ có bông tuyết bị gió thổi vào, Ninh Tương Y nghĩ thầm, nếu có mấy thư sinh chắc là đã ngâm thành bài thơ rồi...

Cứ thể vừa ngắm tuyết rơi lả tả vừa uống rượu, bọn họ càng lúc càng ít nói chuyện, cuối cùng chỉ đơn thuần là uống rượu.

Một vò rượu thượng hạng vào hết bụng Ninh Tương Y, còn Ninh

Úc cầm túi rượu Ninh Tương Y cho hắn, thưởng thức từng ngụm nhỏ, gần như không uống bao nhiêu.

"Buổi tối gọi tỷ nhé."

Ninh Tương Y nói xong, ngây ngô ngã xuống.

Nội thương của nàng chưa lành, giấc ngủ mới là cách chữa thương tốt nhất.

Ninh Úc ôm nàng trở về, sau đó đi ra tìm không ít cành và cỏ khô về, mặc dù người tập võ như bọn họ có nội lực hộ thể, nhưng Ninh Úc có thể cảm nhận được sự của suy yếu Ninh Tương Y, sợ nàng lại bị lạnh cóng. Sau khi làm xong tất cả, hắn nhẹ nhàng nắm xuống bên cạnh Ninh Tương Y, thỏa mãn thở dài.

Nếu như... Trên thế giới chỉ có hắn và hoàng tỷ thì tốt... Như vậy... Hắn không cần... Kiềm chế bản thân như này nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv