Một chữ cuối cùng của nàng nhẹ đến mức như bị hòa tan trong gió, Ninh Tương Y nhìn Ninh Kham bằng một ánh sâu xa, chẳng biết tại sao gương mặt của người con gái ấy giờ lại cực kỳ giống như Tuyết Phi, khoảnh khắc này hai hình ảnh chồng lên nhau, sau đó phản chiếu ra hai bản tính rực rỡ hoàn toàn khác biệt. Lòng Ninh Kham chấn động, bỏ ngoài tai những tiếng phản đối như thủy triều bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi, muốn cáo trẫm điều gì?"
Ninh Tương Y nở một nụ cười yếu ớt, sống lưng thẳng tắp, tuy nàng đứng lẻ loi một mình trên boong thuyền, đối mặt với hàng trăm người nhưng dường như đang có một sức mạnh vô tận để chống đỡ cho nàng làm việc nàng cần làm!
"Ta, muốn cáo ngài... không niệm tình phu thế, không xứng làm chồng, không niệm tình phụ tử, không xứng làm cha! Không niệm lê dân bách tích, không xứng làm vua! Không niệm... tình nghĩa cha con chúng ta... từng kỷ niệm mấy năm qua..."
Trái tim Ninh Kham đột nhiên đau xót, tay ông ta bấu chặt lên tường thành, thân thể căng cứng. Đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, gần như muốn nhìn xuyên qua nàng.
Lúc đầu từng câu từng chữ của nàng đều là lên án giúp người khác, nhưng những câu cuối cùng đượm sự bi thương không rõ lại hóa thành đao đâm vào lòng ông ta.
Ninh Kham phảng phất thấy được một cô bé nhỏ đang khóc một mình, đứa bé đó, chỉ mới mười ba tuổi...
Ninh Tương Y nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười khẽ: "Ngài và hoàng hậu là phu thê hai mươi mấy năm, bà ấy không có công lao thì cũng có khổ lao, cho dù phạm sai lầm vào chùa thanh tu cũng không có gì đáng trách, nhưng mà đứa con trai duy nhất của bà ấy sống trên đời bị người xa lánh, còn ngài lại chưa từng quan tâm lấy một lần, ngài không cảm thấy mình không xứng đáng với sự kỳ vọng của hoàng hậu đối với ngài sao?"
"Vì sao Thái tử phải đi ra ngoài sửa kênh đào? Đương nhiên là hắn cũng muốn ở lại làm bạn bên cạnh ngài chứ, nhưng mà chính ngài buộc hắn đi tới bước đường này, là chính ngài buộc hẳn đi kiến công lập nghiệp! Đến khi hắn vất vả làm ra được chút thành tích thì lại vì ngài nghe lời gièm pha mà khiến cho gần như mọi công sức hơn một năm nay của Thái tử đều đổ sông đổ bể, ngài làm thế có xứng đáng với sự kính yêu của Thái tử không?"
Lời của nàng, Ninh Kham nhận. Nhưng ông ta luôn một lòng vì nước vì dân, sao lại có lỗi với lê dân bách tính?
Nghĩ đến đây, mặt ông ta nghiêm lại, chỉ dân chúng dưới cửa thành rồi nói: "Từ lúc trầm đăng cơ đến nay, mỗi ngày đều cần chính, giảm bớt thuế má, chiêu nạp hiền tài, cải thiện khoa cử... Trầm có lỗi với lê dân bách tính ở chỗ nào?"
Ông ta tức giận hỏi ngược lại, hiển nhiên là bị lời của Ninh Tương
Y chọc giận.
Ninh Tương Y lắc đầu.
"Bởi vì ngài... muốn phát động chiến tranh!"
Lời của nàng làm cho những người trên tường thành đều trầm mặc, còn dân chúng thì lại sợ hãi, muốn đánh trận? Vì sao bọn họ không thu được chút tin tức nào?
Ninh Kham sững sờ, ông ta biết cuối cùng nàng cũng nói tới thứ đó! Thế nhưng ông ta có gì sai đâu? Chẳng phải là mục đích của ông ta cũng chỉ vì bách tính Đại Dục hay sao?
"Ha ha! Cái gì gọi là do trẫm muốn đánh trận? Trẫm làm như thế chỉ là vì muốn không cần tốn nhiều sức là đã có thể bảo vệ quốc gia! Làm thế thì có gì sai chứ?”
Nói xong, cuối cùng ông ta đã hơi căm hận, chỉ vào Ninh Tương Y: "Nhưng mà người, trong tay ngươi có loại vũ khí làm thế nhân khiếp sợ nhưng lại không chịu giao ra là có mưu đồ gì?"
Lời của hoàng đế làm cho tất cả dân chúng đều khó hiểu, trong tay công chúa có loại vũ khí làm thế nhân khiếp sợ? Một số người thông minh đã chợt nhớ đến thần tích cắt sơn lấp thủy của công chúa, đều bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Dù thế nhưng Ninh Tương Y vẫn không có chút gấp gáp nào, nàng nhẹ nhàng cười rồi hỏi: "Cũng không biết người phản bội ta đã hình dung món đồ kia với ngài thế nào?"
Nàng nói như vậy thì chính là thừa nhận trong tay nàng thật sự có một loại vũ khí vô cùng lợi hại! Ninh Kham nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "Lực chia cắt núi sông, khiến trời đất phai màu!!"
"Ha ha ha ha!" Ninh Tương Y nghe vậy thì cười phá lên, cười xong, nàng lại nhướng mày.
"Nếu đã thế... Thì ta sẽ cho mọi người xem xem thứ gọi là lực chia cắt núi sông, khiến trời đất phai màu là gì!"
Nói xong, nàng vung tay, rồi lấy ra một thứ giống như pháo hoa, ánh mắt của mọi người lập tức tụ lại vật ấy. Bọn họ xem Ninh Tương Y ung dung châm lửa, sau đó vứt thẳng xuống nước, quá trình rất đơn giản, bất cứ kẻ nào cũng có thể làm.
Nhưng đột nhiên, một tiếng nổ cực to vang lên!
Thuyền dịch chuyển về phía sau, còn mặt nước trước mặt thuyền đột nhiên phát nổ! Một cột nước cao đến vài chục trượng phóng lên, tạt cho mọi người trên tường thành ướt nhẹp! Thường Thịnh vội vã che trước người Ninh Kham, rất sợ có người đánh lén. Là
Sau khi tiếng nổ đinh tai nhức óc đó biến mất, nước sông gợn sóng điên cuồng, thuyền lớn lắc lư một hồi mới có thể ổn định lại.
Khói thuốc súng nhàn nhạt bay lên làm cho bầu trời vốn đã âm u giờ càng thêm âm trầm, lỗ tai của không ít người trên tường thành đều bị chấn đến kêu ong ong, nhưng bọn họ lại hưng phần nhìn về phía Ninh Tương Y.
Đây là thứ mà hoàng để muốn!
Tất cả dân chúng đều trợn mắt há mồm, chỉ là một thứ nho nhỏ mà lại có sức mạnh như thế này! Một cột nước lớn đột nhiên xuất hiện đã đánh cho thuyền lớn lắc lư dữ dội như thế. Nhưng đây chỉ mới là ở trong nước, nếu ở trên đất bằng thì không biết lực phá hoại sẽ lớn đến mức nào!
Sức mạnh này... sức người có thể so sánh được sao?
Không ít hoàng tử nhìn chằm chằm vào Ninh Tương Y, tựa hồ muốn chiếm lấy nàng, móc sạch bí mật của nàng! Thứ lợi hại như vậy thì không chỉ hoàng đế muốn mà bọn họ cũng muốn!
Tâm trạng Ninh Kham thì biến hóa lên xuống, đẩy Thường Thịnh ra rồi ghé sát vào vách thành nhìn mặt nước vẫn còn đang gợn sóng ngoài xa, ham muốn trong lòng càng ngày càng lớn... Nếu như có được thứ này, khi Lâu Diệp đến xâm phạm là bọn họ có thể thắng như trở bàn tay, còn có thể thành danh sau cuộc chiến, xác định được thân phận bá chủ của Đại Dục ở Trung Nguyên!
Dòng máu mang tên dã tâm không ngừng sôi trào trong lồng ngực ông ta.
Không không không... Ông ta còn có thể thừa thắng xông lên! Còn có thể lúc sinh thời, ông ta có thể nhất thống được Trung Nguyên!
Ngực nóng hừng hực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Ninh Kham muốn nói gì nhưng lại phát hiện cổ họng mình đã khô khốc.
Lý Kha không hề lừa ông ta, đây đúng là đồ mà tất cả để vương đều muốn có!
Còn Ninh Tương Y thì giống như người không liên quan, đợi thuyền dần dần vững vàng lại thì nàng mới phủi bàn tay không hề dính bụi, mỉm cười hỏi:
"Cảm thấy rất lợi hại đúng không?"
Giọng nói lạnh như băng của nàng giống như một xô nước dội xuống, thần kỳ đến mức làm Ninh Kham bình tĩnh lại.
Đương nhiên là muốn, không chỉ là ông ta mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kháng cự được sức hút của nó, Ninh Kham dường như có thể cảm giác được hơi thở nóng rực và đè nén của những người phía sau!
"Nhưng mà... Ngài xem bọn họ đi?"
Ninh Tương Y chỉ tay về các lão bách tính dưới cửa thành.
Khi nãy Ninh Tương Y không nhắc nhở trước cho nên bọn họ đứng rất gần, trực tiếp cảm nhận được luồng sức mạnh hủy diệt kia! Tất cả mọi người đều mặt mày trắng bệch, hai chân run run, một hồi lâu mà vẫn chưa thể hồi hồn.
Người cầm quyền chỉ nhìn quyền lực mà sức mạnh tuyệt đối đem lại, nhưng ngược lại, dân chúng thường dân mới là người lý trí nhất. Chí có bọn họ mới nhìn thấy tai nạn, giết chóc và sự hủy diệt mà thứ sức mạnh này đem lại! Hiểm họa nhận lấy vượt xa cả quyền lợi đạt được!
Ninh Tương Y thở dài một tiếng, vẻ mặt lạnh lẽo đượm buồn. Nàng nhìn Ninh Kham, Ninh Kham nhìn dân chúng, miệng hơi mở, mặt lạnh đanh, nhưng lại không thốt ra được một chữ nào,