Gió lạnh đìu hiu, ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành.
“Ninh Tương Y, ngươi cảm thấy, ngươi còn có thể trốn đi đâu?” Giọng nam lạnh lùng khàn khàn từ từ đưa lại, quả thực là ung dung không vội, nhưng cổ họng như mắc cát, khiến người nghe rất không thoải mái.
Một cơn gió lạnh thổi tới làm cánh cửa gỗ của ngôi miếu đổ nát đập cành cạnh, một bóng người màu đen bạc vững bước đi vào, góc áo tung bay phấp phới, phía trên là giao long giương nanh múa vuốt được thêu bằng sợi màu đỏ thẫm và chỉ vàng, lúc bay qua bay lại sinh động như thật, giống như có sức sống.
Chỉ dòm một góc thôi cũng đủ biết được tướng mạo, sự tinh tế đó hoàn toàn không hợp với ngôi miếu tồi tàn đổ nát này chút nào.
Theo vào còn có một đám vệ binh Nguyệt Long mặc áo giáp mềm màu trắng bạc, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn họ nhẹ nhàng khiêng một cái ghế dựa Thái sư đặt ở trong miếu, đợi nam tử nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh chóng phong tỏa tất cả phương hướng của ngôi miếu đổ nát, cả quá trình hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, nhưng vẫn lộ ra một luồng sát khí, khiến cho người ta không có chỗ để trốn! Hay cho một đội ngũ tỉnh nhuệ, hay cho một vị nhiếp chính vương! Một tiếng ho khan trầm thấp, một nữ nhân bị thương rất nặng, hơi thở bất ổn cười cười.
Dáng vẻ nàng vô cùng thê thảm, có thể nói đổi thành bất cứ ai đứng ở đây đều sẽ không nhãn tâm, dưới tình cảnh không còn đường lui, nàng đẩy lùi người hắn đưa tới, lẻ loi trơ trọi ngồi trên mặt đất của ngôi miếu đổ nát, chờ đợi hắn đến.
Võ công bị phế, tay chân bị gãy, nàng chịu cực hình trong nhà lao của nhiếp chính vương nửa tháng, cuối cùng vận hết sức người sức của, nàng vất vả lắm mới trốn được, không ngờ vẫn bị hắn tìm được ở đây… Trong tình cảnh như vậy mà nàng còn cười được khiến nam tử lạnh lùng như băng ngồi ngay ngắn trên ghế cũng phải nể hơn đôi phần.
“Ninh Úc, nói ra thì… ngươi còn phải gọi †a một tiếng hoàng tỷ.” Giọng nàng khê đặc, lúc ngẩng đầu, đôi mắt như vì sao giá lạnh lộ ra trong mái tóc rối loạn ẩn chứa sự trào phúng.
Ninh Úc cười lạnh lùng, giữa hàng lông mày trên khuôn mặt vô cùng khôi ngô hiện lên tia trào phúng, hắn ngẩng đầu, †ừ trên cao nhìn xuống nàng, bất chợt lộ ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng.
“Hoàng tỷ sao? Ta chỉ biết là nàng ấy muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.” Không ngờ lời nói của hắn lại khiến cho Ninh Tương Y cười đến nỗi thở không ra hơi, nàng vừa ho vừa thở, mắt rực lên một tia sáng ác độc.
“Cho nên… Nàng ta muốn một nam nhân khác, ngươi… cũng sẽ đưa nàng ta lên giường đối phương sao?” Lời nói của nàng khiến Ninh Úc khẽ nhướng đôi mắt lạnh lẽo, một luồng hơi lạnh như có thực thể tỏa ra bốn phía, khiến những người khác ở đây không dám thở mạnh! Ninh Úc vung tay lên, Ninh Tương Y lập tức cảm giác có một luồng sức mạnh ập tới, cả người nàng bị hất sang một bên, miệng phun ra một ngụm máu! Trong vũng máu còn lẫn cả cục máu ứ bầm, nhìn mà giật mình!
“Không biết sống chết.” Bây giờ Ninh Tương Y không có gì cả, hắn chỉ phất tay đã có thể hủy diệt sự sống của nàng.
Đau nhức, toàn thân đều đau nhức! Ninh Tương Y thừa biết nàng bị thương quá nặng, cho dù Ninh Úc không đến, nàng cũng không sống nổi…
Có điều, mẹ nó nàng thật sự không cam tâm! Nàng lau máu bên môi, tức giận nói: “Sao vậy? Ta nói sai sao? Có đôi khi, ta vẫn… vẫn thật sự không biết, ngươi có thật sự thích nàng ta hay không, ta chỉ biết là, ta thích Ninh Giác thì tuyệt đối sẽ không cho phép hắn có nữ nhân khác!” Chương 1 BỊ hành hạ chết thảm.
Nói đến đây, không đợi Ninh Úc bộc phát sát ý lạnh lẽo, nàng đã suy sụp ngã xuống, như thể nhắc đến người kia là nàng lập tức bị rút cạn sức sống.
Nàng đột nhiên im lặng rồi lại bật cười tê tái, tiếng cười vang vọng trong ngôi miếu nghe vô cùng thê lương.
Một lát sau nàng mới lẩm bẩm: “…Có lẽ, đây chính là nguyên nhân vì sao ta rơi vào kết cục như vậy, còn ngươi lại sống tốt… Trước kia ta đã nghe người ta nói…
Nói gì mà cảnh giới cao nhất của tình yêu… là giúp người ấy toại nguyện…”
Nhưng nghiền ngẫm ý nghĩa của nó, nàng càng cảm thấy buồn nôn! Nàng võ nghệ cao cường, trên người có không gian, đáng lẽ sẽ có cuộc sống thoải mái, nhưng vì nam nhân kia, nàng phí hết tâm tư đổi tên đổi họ để lấy hắn!
Vì trợ giúp hắn, nàng làm rất nhiều chuyện trái với lương tri, còn mang rất nhiều khoa học kỹ thuật không thuộc về nơi này đến niên đại này, tạo thành vô số thảm kịch máu chảy thành sông! Nàng giúp đối phương giết người, mạo hiểm, trả mọi giá mà vẫn cam tâm tình nguyện!
Không ngờ sau khi đối phương đạt được mục đích lại đá bay nàng! Hắn còn nói, mọi chuyện đều là do dã tâm nàng gây ra, là nàng muốn thành tựu bá nghiệp! Nói nàng lòng dạ rắn rết làm nhiều việc ác, người hắn luôn yêu là một nữ nhân đơn thuần lương thiện khác!
Buồn cười, buồn cười, rốt cuộc nàng biến thành như vậy là vì ai? Nàng không muốn giết người, nàng cũng đã từng là một nữ nhân đơn thuần lương thiện tốt đẹp! Thậm chí nàng còn nhớ rõ cảnh Ninh Giác ôm nữ nhân kia, nói với nàng bằng ngữ khí ban ơn: “Vấn Nhi trợ giúp trầm rất nhiều, nàng ấy dịu dàng lương thiện, cũng là nữ nhân trẫm yêu nhất! Trước đó nàng hãm hại Vấn Nhi đủ kiểu, thậm chí khiến Vấn Nhi không có con, trẫm đều không so đo với nàng, nếu nàng thức thời, tự xin hạ phẩm cấp, trẫm sẽ ban cho nàng chức vị quý phi.”
Hoàng ân mênh mông quá! Hoàng hậu hạ cấp, còn có thể ở chức vị quý phi.
Chỉ tiếc, hắn đánh giá sai Ninh Tương Y nàng rồi, cũng đã đánh giá sai nữ nhân dịu dàng lương thiện tên Diệp Khuynh Văn kia, lúc nghe thấy lời bôi nhọ nàng hãm hại nàng ta đủ kiểu, Ninh Giác còn hứa cho nàng chức vị quý phi, nàng ta đã nổi ý muốn giết người!
Cho nên nàng ta lại một lần bày mưu ám toán đày nàng vào lãnh cung, sau đó lại bảo Ninh Úc, một người thủ đoạn vô đối và một lòng say mê nàng ta tới giết nàng!
Hơn nữa không phải là giết chết ngay, mà là muốn khiến nàng chịu đủ cực hình rồi mới chết! Hay cho một nữ nhân dịu dàng lương thiện! Ninh Tương Y không khỏi nhìn tay mình… Ngón tay chịu cực hình đã gãy hết, còn nửa bàn chân lộ ra ngoài đôi giày rơm thì ngón nào cũng nứt rách, mưng mủ chảy máu màu đen.
Trên người ngoài vết lằn do sắt nung thì đều là bị một trăm linh tám đao lăng trì! Nàng đã sớm cách cái chết không xa…
Có điều cho dù chỉ còn một hơi thở, nàng cũng không cam tâm chết trong tay Ninh Úc! Nàng muốn khiến tất cả mọi người không tìm được nàng, khiến Diệp Khuynh Vấn ngủ không yên! Đáng tiếc, nàng đâu phải là đối thủ của nhiếp chính vương có danh xưng ám đế?
“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì đi chết đi.” Ninh Úc phẫn nộ nhếch mép cười, vung bàn tay ngọc lên, rút kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, tuỳ tiện quyết định sống chết của nàng.
Xem ra không còn đường trốn nữa rồi, Ninh Tương Y vô thức nhìn hình vẽ hoa sen trên ngón tay, cười khổ một tiếng.
Chỉ có thể hận, nàng xuyên không tới đây, người mang không gian, không gian lại không thể chứa đựng bất cứ vật sống gì, nếu không, sao nàng lại lưu lạc đến tận đây? Nàng từng cho rằng nàng có không gian và võ nghệ, tất sẽ là con cưng của trời ở thời không này, không ngờ… Diệp Khuynh Vấn mới là như vậy, bởi nàng ta có được hai nam nhân mạnh nhất của thời không này.
Chỉ tiếc cho nàng đã làm nhiều chuyện như vậy, chưa kể đến việc cóc mò cò xơi, còn bị rơi vào kết cục chết thảm, quả là không cam tâm…
Mãi đến khi thanh kiếm đâm xuyên cổ họng của Ninh Tương Y! Ninh Úc mới nở nụ cười.
Như vậy, có lẽ nàng ấy sẽ hài lòng.
Máu chảy ồ ạt.
Trong giây phút cuối cùng, đồng tử của Ninh Tương Y phản chiếu nụ cười nhân từ mà thương xót của vị Bồ Tát đang ngồi…
Nếu có kiếp sau, nàng… không muốn tiếp tục yêu ai nữa.