Nhung xoay người thì cánh cửa kia đã biến mất. Trong tâm trí hoảng loạn, bất giác nghe rõ mồn một tiếng giậm chân của nhiều người, mỗi lúc càng gần.
Về với căn nhà trọ, Bảo Châu từ trong nhà vệ sinh bước ra.
“Ủa mới nghe tiếng đó, đi đâu rồi ta.”
Loay hoay không thấy Nhung, cô bước đi về phòng.
“Nếu muốn sống sót thì đêm nay đừng ngủ.”
Giọng nói trầm này phát ra từ khoé miệng của một người con trai trẻ, Nhung quay lại thấy cậu đứng phía sau. Cậu ta dáng người cao gầy, đường nét trên gương mặt mềm mại, tinh tú. Cặp mắt thì sắc lẹm, cậu chếch môi cười méo xệch, vung thanh kiếm dài tấn công cô. Nhung đưa tay lên tự vệ, cùng lúc bị cậu chém cho chảy máu ở cánh tay.
Chàng trai sững sờ: “Sao cô không phản kháng?”
Nhung ngã khuỵu xuống, chàng trai cũng quỳ một chân theo, mở lòng bàn tay gần chạm với môi cô: “Không có Cốt Ngọc.”
Thấy cô đang ra khá nhiều máu, anh xé một mảnh từ vải cây cờ được cắm gần thân cổ thụ, do mấy ngày trước từng có lễ cúng.
Để giữ khoảng cách an toàn cô lùi người về sau nhưng tay vẫn để anh băng bó. Buộc cho cô xong liền đứng lên.
“Anh là ai? Hãy cho tôi biết tôi đang ở đâu đây?” Giọng Nhung run run.
“Không nhớ gì à?”
Cô chau mày.
“Bây giờ không hợp để nghĩ ngợi. Tiến về phía trước mà đi, nghe ai kêu tên mình cũng đừng có trả lời. Nhớ đấy.”
Cô hoàn toàn không hiểu ngụ ý mà hắn ta nói, chưa thể phản ứng được gì thì hắn đã tan biến trong không trung.
Cô há hốc miệng, chết lặng ở giây phút nào đó.
Còn đoàn người nào đó vẫn nhịp đều những bước chân.
Hai tai cô lại nghe thấy, lập tức ngoái đầu, tuy nhiên trong màn đêm mờ ảo, lấp ló dưới ánh trăng soi chỉ có thể trông thấy oàn là những bóng đen. Không phải mười hay hai mươi mà là con số không thể ước lượng được.
Càng tiến thêm hơn, Nhung nhận thấy những người kia tất thảy trang phục của họ đều là trang phục lính tráng thời xưa. Nhưng cô quên mất nó thuộc niên kỷ nào.
Nhung chợt nhớ lại những lời cậu thanh niên kia nói, chẳng cần biết phải hay quấy, bất chấp đó là ai nhưng cô cứ tin trước đã. Cô co chân chạy về phía trước. Ban đầu đoàn người kia chỉ là những bước đi khá nhanh song khi cô chạy thì họ lại rượt theo.
Nhung càng thục mạng, băng qua vô vàn hàng cây sừng sững, cô ngửi thấy mùi nước mưa bốc lên từ đất. Y như rằng lời người kia nói, Nhung nghe thấy trong không khí có tiếng ai đang thì thầm gọi tên cô.
Hồng Nhung vẫn cắm đầu chạy thừa sống thiếu chết cho tới khi gặp vách đá, cô không còn thấy họ đuổi theo nữa. Nhung cố chạy thêm chút nữa rồi trượt xuống hốc và ngồi bệt dưới đó. Trong khi còn kịp ổn định lại hơi thở thì một lần nữa nghe có người thì thầm gọi tên. Giọng nói ngày càng dồn dập và chồng chéo lên nhau trở thành một luồng âm thanh đáng sợ, khiến tai cô như sắp nổ tung ra.
Nhung ôm chặt đầu, rụt người lại. Hai mắt cô nhắm tịt tới khi cảm giác bản thân không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa, cô mới hét thật to: “Xin hãy tha cho tôi!”
Đột ngột tất cả im bặt đi.
Cô từ từ ngẩng đầu lên và hướng về nơi có ánh sáng rực rỡ. Nhung trông thấy đằng sau cánh rừng này tồn tại một khu họp chợ.
Những điều mà cô vừa trải qua cứ ngỡ là một giấc mơ xen kẽ với nhiều phân đoạn, rốt cuộc đoàn người khoác trên mình những bộ y phục lạ kỳ kia là từ đâu, còn nơi cô đang đứng này thuộc về nơi nào. Nhung lật cổ tay lên nhưng không ngờ đồng hồ đã cạn sạch pin liền vô thức đánh nó, mà theo trí nhớ của Nhung trước lúc lạc tới đây thì cũng đã mười một giờ mười lăm. Nhưng ở đây chợ vẫn họp, người người vẫn đổ xô tấp nập qua lại.
Cô không nghĩ ngợi thêm nhiều, là người trên đám cỏ và tiến xuống nơi người ta đang mở chợ.
Chợ ở đây cũng buôn bán những thứ giống như bao khu chợ khác, hỗn tạp rau cải, thịt cá cho tới cửa hàng ăn uống. Chỉ một điểm đặc biệt đó là sự bày biện đan xen giữa hiện đại và cổ xưa, có chỗ cô trông thấy căn nhà tường của thời nay, có chỗ thì thấy chiếc xe máy chạy ngang. Hay một đòn quang gánh chất ngập rau xanh thậm chí có cả xe ngựa, mà hai thứ này nếu so với hiện giờ hình dạng và thiết kế đã quá lỗi thời. Hồng Nhung còn nhìn thấy trên chúng mảng bám màu của thời gian. Đương chầm chậm bước đi thì cô bị một bà lão ở đầu chợ chụp lấy chân.
“Lạy cô bố thí cho lão già này nhúm thức ăn.”
Bà đội một cái nón lá đã mục nát, lưng mọp sát đất che giấu đi khuôn mặt không cho ai nhìn thấy. Nhung ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng hỏi bà.
“Bà ơi, cho con hỏi bà có thấy cô gái nào độ chừng hai mươi lăm, tóc ngắn ngang qua đây không hả bà?”
Lúc này bà mới từ từ lộ mặt, nở nụ cười mà hàm răng đen tuyền, nhỏ như hạt bắp: “Cho đi rồi tôi chỉ cho.”
“Nhưng con không có mang gì ở đây hết.”
Bà lão vẫn nắm lấy chân cô không buông, càng trông mặt bà mới thấy có điểm khá quái lạ. Trong cô bỗng thắp lên nỗi sợ sệt, linh tính làm sao muốn đi nhanh qua nơi khác. Nhung đứng lên, thu chân về tuy nhiên càng giựt thì bà lão càng siết chặt hơn, trông có vẻ bà đã nhịn đói nhiều ngày liền nhưng sức lực vẫn còn ghê gớm dữ lắm. Sự sợ hãi của cô lộ rõ ra khuôn mặt khi bà nhất mực không buông, vừa nắm giữ mà vẫn hở khóe môi cười. Hai hàm răng đen của bà cụ nhập vào cùng khoảng không khoang miệng tối hù, Nhung chăm chăm từ trên cao nhìn vào nó, hệt một cái hố trống không, mới phát hiện người này không có lưỡi.