Huyền Y Ông nhíu mày, tiến đến gần để tỏ tường thêm cho bà hiểu: “Bà thật sự không biết Thiệu Cảnh và Chiêu Phượng đã thề nguyền gì với nhau ư? Hai người đã nói rằng muôn đời muôn kiếp có đầu thai ở đâu, cũng sẽ nhất định tìm nhau.”
“Làm sao tôi biết được…” Bà đảo ánh mắt lúng túng trong không trung, cố tránh né tầm nhìn của lão chồng. “Cậu ta cũng đã sống một đời đế vương quá đau khổ rồi. Nên tôi có nghĩa vụ phải giúp cậu ta quên sạch mọi thứ trong tiền kiếp.”
“Đó không phải là nghĩa vụ.” Chồng Đoạt Y Bà lớn tiếng nói. “Bà đã ép buộc cả hai linh hồn tội nghiệp rời xa nhau, để cho kiếp này làm anh em nhưng lại chẳng phải là anh em ruột.”
Ông tiến thêm một bước đến trước mặt bà, quở giọng trách mắng: “Hôm nay tôi thay Thiên Huyền và anh em nhà kia nói cho bà hiểu, bà biết kẻ đã sắp xếp kế hoạch trong vụ tai nạn của hai anh em là ai rồi đúng chưa? Chẳng những biết còn biết trước nhưng lại vờ làm ngơ. Tôi không nói cái người đang ngồi trong trại lao.”
Trong khi ông vẫn luyên thuyên thì bà tức thời xoay sang với gương mặt đã biến chuyển.
“Nếu như tôi biết sớm thì tôi đã ngăn chặn chuyện đó, để không phải xảy ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Biết đâu bây giờ âm dương chẳng cách biệt, cả hai cũng nhận ra không phải là anh em ruột, còn biết được tiền kiếp và có cuộc sống tốt hơn thì sao. Cả hai đã trầm luân quá nhiều, chỉ mong được gặp và bên nhau bình yên ở kiếp sau. Nhưng chính bà đã tước đi hy vọng đó.”
Đoạt Y Bà nghe xong, thái độ chợt dưng lại trở nên hững hờ, khác xa với dáng vẻ trước đó: “Ông thì hiểu cái gì chứ. Thiệu Cảnh và Chiêu Phượng bất kể ở đời nào, tuyệt đối không được vây vào. Nếu không sẽ mang đến món nợ hiểm họa.”
“Kể cả lúc Thiên Huyền muốn đến ngăn chặn vụ tai nạn, chính bà cũng đã ngăn cản.” Giọng Huyền Y Ông hùng hồn, trong cuộc tranh cãi này chưa rõ ai thắng ai bại nhưng về mặt lý xem ra ông đã thắng vợ nhiều phần.
“Thiên Huyền có tám trăm tuổi thì vẫn là cáo con, làm sao suy nghĩ cặn kẽ được như tôi.”
Ông nhắm đôi mắt, thở dài lấy lại bình tĩnh rồi liếc nhìn bà:
“Đoạt Y Bà ơi là Đoạt Y Bà! Bà thật sự đã lầm đường rồi. Trái tim bà sắt đá vô cùng, làm sao để bà hiểu được tình yêu là gì kia chứ.”
Huyền Y Ông không muốn phân bua với bà nữa, vì đây không phải là lần đầu ông nhắc với bà về điều này. Ông đã rời đi để mình bà lại ôm mặt khó xử.
Bà mở chiếc máy tính, truy cập vào tư liệu đã cũ của người tên Ngọc Huy, ngày tháng năm sinh lẫn ngày giờ mất đều hiện lên rõ ràng. Lúc sau, bà định nhập vào con số mới song lại lưỡng lự khá lâu, con trỏ chuột trên màn hình vẫn cứ nhấp nháy mãi ở cái tên Hồng Nhung, sinh ngày mười sáu tháng hai năm hai nghìn. Dương thọ cũ vừa được xóa và nhập lại sau đó thành mười ngày. Tức Hồng Nhung chẳng còn sống được bao lâu nữa, cũng sẽ ra đi cùng với anh trai mình.
Trong một chiếc quán ven đường nào đó, Huyền Y Ông cùng với Thiên Huyền hẹn nhau cùng đi ăn. Vừa ngồi vào bàn Huyền Y Ông đã nhắc đến bà vợ của mình.
“Tính cách và suy nghĩ của bà ấy khiến cho tôi điên mất, có lẽ tôi phải sớm nghĩ tới việc dọn ra sống riêng thôi.”
Thiên Huyền nhìn bộ dạng khổ sở của ông, lắc đầu nói: “Thật đáng thương.”
“Con đã lo phần của con chưa? Gặp được Chiêu Phượng sau bảy trăm năm đúng như ý nguyện. Giá như mà ta có thể ngăn chặn được chuyện đó giúp con...” Nói tới đó ông bỏ lửng.
Ở phía sau nhân viên quán mang tới và đặt trên bàn hai phần nem nướng cùng hai dĩa cơm tấm. Thiên Huyền chăm chăm rót bia ra ly, trong khi đó ông lại tiếp tục với lời nói còn đang dang dở.
“Năm ngày năm đêm chiến đấu với tứ đại linh tượng của cổ binh, vì vậy không hay được chuyện bên ngoài. Đến lúc quay về thì mọi chuyện đã lỡ rồi.”
“Việc diễn ra thì nó đã diễn ra rồi.” Thiên Huyền ngưng cánh tay đang rót bia và tỏ ý mời Huyền Y Ông. Sắc mặt anh khi nghe nhắc đến chuyện vừa qua tỏ ra chẳng vui chút nào.
Anh nhớ lại buổi chiều đang lái xe từ Đắk Lắk về lại thành phố, tuy tạm thời chưa chiêu gọi được vị thần tướng nhưng anh đã nắm trong tay tượng voi đồng cất giữ linh hồn của người cổ binh đó. Thiên Huyền vẫn thong thả lái xe trở về, đột dưng nhận được cuộc gọi thoại từ Huyền Y Ông, vọng qua tai anh lời nói cực kỳ gấp gáp.
“Sao hôm giờ không liên lạc được cho con vậy?”
“Con vừa đánh thắng được tứ đại linh tượng và có được trong tay con voi đồng giữ linh hồn của người cổ binh.”
“Mau mau lên, không kịp nữa rồi.”
Điệu bộ hối thúc của Huyền Y Ông khiến Thiên Huyền bất giác lo lắng, lập tức hỏi ngay chuyện gì.
“Chiêu Phượng, à không Hồng Nhung, bây giờ đang trên đèo Nan, chỉ còn một tiếng nữa chiếc xe mà con bé đang đi sẽ gặp tai nạn. Con mau chóng tới đó nhanh lên!”