Từ sau hôm nay Nhung còn biết được tính cách thích chọc chửi của cậu ta. Tuy có một chút khó gần gũi nhưng tính tình chẳng hề ngạo mạn. Dù là Cửu Vỹ Hồ được xếp vào hàng yêu quái bậc nhất tinh ranh, lại mưu mô xảo quyệt. Bản chất rất vô tình vô cảm, hiếm khi tiếp xúc với nhân loài.
Thiên Huyền đã để lọt tai điều gì từ câu nói cô để lại vừa rồi mà khiến ánh mắt anh trầm ngâm, yên ắng hồi lâu.
Cậu mở lòng bàn tay, trong đó có băng đá Tuyết Sơn, nhẹ nhàng thử đặt lên hai cẳng chân của Nhung, kết hợp với linh pháp làm cho hai viên đá phát huy công hiệu.
“Cô đứng dậy thử đi.” Thiên Huyền nắm lấy hai cánh tay, đỡ nhấc người cô lên.
Hồng Nhung không tin được rằng cô thực sự đang tự đứng trên đôi chân của mình, lại còn bước đi những bước khập khiễng đầu tiên, cô vui sướng giậm chân reo lên khiến mọi ánh mắt của người xung quanh đổ dồn về hướng cô.
“Tôi đã bước đi được rồi nè.”
Trông thấy dáng vẻ yêu đời, nụ cười tươi tắn của Nhung khiến anh nhất thời mất kiềm chế, môi cũng hơi nhếch lên: “Rất lâu rồi.”
Và anh ra tín hiệu cho cô: “Suỵt!”
Anh dùng ánh mắt để chỉ cô thấy người khác cũng đang quan sát cô, nên biết kiềm chế lại một chút thì hơn.
“Đi theo tôi. Bây giờ cô đã có thể tự đi trên đôi chân của mình.”
Thiên Huyền dùng bàn tay nắm vào phần thịt nơi bắp tay của Nhung, yểm trợ phía sau vì lo chẳng may cô té ngã.
Cậu ta đưa Nhung đến một chốn có thể cho là rất xa, sau khi bước qua một cánh cổng thời không. Nơi này có khi còn không thuộc về Trái Đất, mà là của một hành tinh nào đó ngoài vũ trụ. Nó vô cùng tuyệt mỹ và diệu kỳ, có thể quan sát mặt trăng ở khoảng cách rất gần, hơn nữa còn trông thấy một bầu trời đầy sao. Không chỉ vậy, trước mắt còn là cả đại dương bao la mà những tinh tú cầu lẫn mặt trăng đều đang gieo bóng mình dưới đó.
Cô hỏi cậu sao có thể tạo ra một nơi tuyệt tình đến như vậy thì Thiên Huyền trả lời: “Có phải lần đầu cô đến được nơi như thế này phải không?”
“Phải.”
“Không chỉ Trái Đất mới tồn tại sự sống, mà ở nhiều nơi khác trong vũ trụ cũng đều tồn tại sự sống. Vì là cảnh vật của thiên nhiên ban tặng nên cô cứ ngắm nhìn thỏa thích đi.”
Hai người ngồi xuống bên đống lửa, Thiên Huyền ở cách cô một khoảng, thầm lặng quan sát, hồi lâu lại cất tiếng nói: “Mấy trăm năm trước ta cũng từng đưa cô đến những nơi như thế này, mỗi khi cô thấy buồn, và ta cũng vậy.”
“Mấy trăm năm trước ư? Vậy ra lúc đó tôi đã từng cùng anh đến nơi này à? Anh là hồ ly… à quên Cửu Vỹ Hồ, vậy anh nói thử tôi nghe đó là kiếp nào của tôi vậy? Còn bây giờ tôi đang ở kiếp thứ mấy? Ở kiếp đó tôi là con trai hay con gái vậy? Có xinh đẹp không?”
Hồng Nhung bất ngờ hỏi tới tấp khiến Thiên Huyền sững người, anh ngoảnh mặt đi, nhạt nhẽo đáp: “Tôi không biết.”
“Sao lại không biết? Anh còn biết là tôi từng cùng anh ngắm thiên nhiên thế này mà.” Cô ra vẻ thất vọng.
“Tôi bảy trăm tuổi khác xa với loài người tuổi thọ chỉ mấy chục năm như cô, nên nhiều việc sẽ có lúc quên đi.”
Cô gật đầu cho cũng có lý: “Ừa phải, vậy cứ cho là tôi đã sống đâu đó trong bảy trăm năm của anh đi.”
Thấy Thiên Huyền không nói năng một lời nào nữa, Nhung lại lẳng lặng ngắm nhìn trời sao.
Lòng anh tức thời nghĩ đến một câu nhưng chẳng muốn nói cô nghe: “Rồi sẽ đến lúc cô phải nhìn thấy hết tiền kiếp của mình.”
Thiên Huyền từ đằng sau trộm nhìn lấy cô, trong đầu anh lại nhớ đến bóng dáng của Chiêu Phượng xưa kia, chính là người mà Đoạt Y Bà từng hỏi anh đã tìm được chưa.
Trong suốt mấy trăm năm, Thiên Huyền không một thời khắc nào không nghĩ đến, âm thầm đè nén, cũng như dằn vặt cõi lòng. Đi qua bao kiếp nạn, nhân thế có kẻ vừa chết đi lại có kẻ khác đầu thai, nhưng mãi mãi không tìm thấy được một chút nào của Chiêu Phượng. Chỉ cho tới khi, anh bị ma da lôi xuống lòng sông và đưa linh hồn đến ngọn đồi ma đói, ở phía sau lưng cô, anh đã trông thấy hình thể sống của loài chim Phượng Hoàng Lửa đang vẫy cánh bay theo sau.
Liền đó không lâu, khi anh đưa tay kiểm tra Cốt Ngọc Hồ Ly thì lại chẳng mảy may tìm thấy. Cho đến tận thời điểm hiện tại, anh vẫn chưa có lời giải đáp cho sự mất tích đó. Thiên Huyền không cho là Nhung nhớ được nguồn gốc quá khứ của mình, nên không thể biết cách triệu hồi Cốt Ngọc ra khỏi cơ thể. Vậy thì nó đã đi đâu chứ?
Về sau, Thiên Huyền đã mặc Nhung ở lại, bỏ cho cô tự sinh tự diệt, vì nghĩ rằng Nhung chẳng phải là Chiêu Phượng mà anh tìm kiếm, có là một sinh linh chết trong đám giặc đói lâu ngày anh cũng chẳng thiết tha. Song đến một giây phút nọ, khi cô đang lầm đường lạc lối trong khu chợ cho người chết, Thiên Huyền đã sực nghĩ đến từng câu từng chữ mà Chiêu Phượng đã nói với anh năm xưa.
“Cậu sợ con người, vì sự tàn bạo, vì nhẫn tâm, họ đã chà đạp lên sự tôn trọng cuối cùng của cậu dành cho họ. Kề bên kẻ thủ ác vẫn có người hiền tài, cậu đã quên đi một nửa của cậu vẫn là con người hay sao? Ta ngày ấy và hôm nay chưa lần nào bỏ mặc cậu, cho nên cậu cũng phải như vậy, đem sự yêu thương vốn dĩ đã từng hiện diện trong trái tim đó đối xử tốt với người khác một chút.”