Nge chị dâu thẳng thừng nói ra những lời "cạn tàu ráo máng " anh Hùng không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng nói.
_ chị sống đểu giả nó vừa thôi. Nếu chị tử tế thì khi mẹ nói muốn sang nhượng mấy sào ruộng đó chị sẽ báo cho tôi rồi. Nhưng đây chị âm thầm làm theo ý bà ấy. hoặc là lợi dụng mẹ chồng rồi nịnh nọt để bà ấy làm theo ý chị. Nói cho chị biết " người đang làm, trời đang nhìn" rồi quả báo sẽ rơi vào đầu chị. không sớm thì muộn. khi ấy đừng có than trời. Tham thì thâm thôi
Chị Dung giận dữ quát chồng.
_ đấy anh xem. Anh nge em trai anh mắng tôi thế có được không. Tôi mua bán có giao dịch tiền bạc sẳng phẳng mà nó nói như tôi đi ăn cướp. Anh nghe mà vẫn im như thóc thế à.
Lúc này anh Hải bị vợ kích động cũng mắng, đuổi em trai.
_ mày đừng ở đây mà ăn vạ. Của mẹ thì mẹ bán. Bọn tao thích thì bọn tao mua. thế thôi. còn bây giờ thì cút khỏi nhà tao. Nhà tao thì tao có quyền
Anh Hùng đứng lên chỉ thẳng vào mặt anh trai mà quát lớn.
_ loại đội váy vợ lên đâu mà không biết luân thường, đạo lý là anh đấy. Để tôi xem có thêm 4 sào ruộng thì các người làm giàu được mấy thủa.
Nói dứt câu anh Hùng đi về. Còn chị Dung và anh Hải nhìn theo bóng em trai cho tới khi dáng anh Hùng chìm trong bóng tối. Lúc này trong lòng bọn họ có chút sợ hãi. Chị Dung nắm chặt đôi tay run rẩy bởi chưa bao giờ thấy em chồng lại giận dữ đến thế. Đối với anh Hải thì có chút áy náy, cắn rứt lương tâm. Anh ta thừa biết mình sai. Nhưng vì lòng tham và sự ích kỷ đã che mặt anh ta mất rồi.
Anh Hùng trở về nhà trong lòng buồn hiu. Nhìn mẹ già ngồi ở cuối giường đang đọc kinh làm dấu anh lại càng tủi. nước mắt anh vô tức rơi. đó là giọt lệ của thằng đàn ông với bao thăng trầm của cuộc đời. Phải nói là nỗi buồn vì sự thất bại và bất lực mới đúng. trước kia chẳng phải anh biết chị Thủy không yêu mình mà cố cưỡng cầu hay sao.
anh Hùng lại nhớ về cái thủa 18 năm trước. anh khi ấy hai mươi mấy cái xuân xanh. Đem lòng yêu cô gái kém 5 tuổi nhà ở cuối làng. hình dung về chị Thủy ngày ấy nết na dịu dàng lắm. cũng được tiếng hoa khôi của làng này. bởi thế chị có bao vệ tinh vây quanh. Khi anh Hùng ngỏ lời. Chị Thủy vốn chẳng đồng ý nhưng vì nhà anh Hùng có cái nhà xây đầu tiên ở làng này lên bà Thúy ép chị Thủy tiến tới với anh Hùng.mà anh Hùng được người đẹp đồng ý làm người yêu thì vội vàng muốn nghĩ tới việc kế hôn. đó cũng là vết trượt dài để đời anh khổ đến bây giờ. Anh Hùng còn nhớ như in cái đên hôm trước ngày cưới cũng là định mệnh của cuộc đời anh.
để chuẩn bị lễ rước dâu ngày mai thì chiều hôm trước đã diễn ra thủ tục dẫn cưới với đủ 5 cháp như nhà gái yêu cầu. Đêm hôm ấy nhạc đã xập xình ở 2 đầu làng. anh Hùng được lũ bạn rủ sang nhà gái để nhảy cho thêm phần náo nhiệt. Chấp bọn bạn đi đường chính lòng vòng để tránh nghĩa địa anh Hùng đị bộ qua đó để đến nhà vợ cho nhanh. qua mấy bờ ruộng gần nhà chị Thủy anh vô tình bắt gặp vợ mình đang ôm ấp tình tự với tên Bính là người yêu cũ của chị Thủy. Tên này nhà ở xóm trên. bị phát hiện hắn ta nhanh chân chạy mất.còn chị Thủy ôm chân anh Hùng cầu xin chồng.
_ anh hãy tha thứ cho em một lần này thôi được không. em hẹn anh ấy ra đây chỉ để dứt khoát lần cuối cùng.
Vậy là anh Hùng ngậm ngùi quay về. không tha chả nhẽ làm ầm ĩ. khi mà mai đã là lễ rước dâu và mọi thủ tục pháp luật cũng như làm phép cưới theo đạo Thiên chúa đã xong xuôi cả rồi. Mà quan trọng là khách khứa đã mời cả. Giờ hủy hôn cũng không được. Thôi thì thà " lấy đĩ về làm vợ". Nhưng có ai ngờ. Người đàn bà ấy sau này lại đâm anh một nhát dao với tiếng " lấy vợ về làm đĩ". Lúc mới về làm dâu chị Thủy tỏ ra biết điều và ngoan ngoãn. Anh Hùng cũng dần quên đi vết thương lòng ngày ấy. Rồi thằng Dũng ra đời,niềm hạnh phúc luôn ngập tràn. Nhưng cũng kéo theo đó là cơ hồ thứ phải lo cho nó. chị Thủy chán cảnh ngèo còn bà Thúy là mẹ chị cũng dần dần khinh con rể vô dụng. Bởi ngoại trừ cái nhà xây bằng vôi và mật từ thời bố đẻ anh Hùng là cán bộ lâm trường về nghỉ mất sức lấy tiền cục xây lên thì nhà chả có gì đáng giá. sau này chị Thủy xin chồng đi làm lễ tân nhà nghỉ trên tỉnh rồi quen một lão già hơn 20 tuổi mà về dứt khoát bỏ chồng, bỏ con mà đi. Kể từ đó thằng Dũng ở nhà với bà nội để bố đi làm và chuyện bà chiều cháu hư đã bắt đầu từ đấy. tan vỡ hôn nhân đã kéo theo nhiều hệ lụy như vậy. rồi anh Hùng sống lặng lẽ cho tới khi gặp chị Thu.
Anh đang mải nghĩ ngợi rồi nhấp chén trà đắng chép miệng một cái thì thì Thu vỗ vai hỏi.
. _ không thay đổi được tình hình phải không anh.
Anh Hùng không trả lời chỉ lắc đầu. Chị Thu lại nói.
_ thôi thì mình cố gắng chèo chống vậy. Chờ ít hôm thằng Dưỡng đủ 1 tuổi em gửi con đi nhà trẻ rồi xin đi làm việc gì đó để có tiền sinh hoạt và đong gạo. Anh cố gắng làm lo cho con học hành và gia đình là được rồi. chứ giờ biết làm sao.
Anh Hùng năm tay vợ thủ thỉ.
_ là anh làm khổ em rồi. Em như kẻ đến thu dọn tàn tích cùng anh khi mà em chẳng phải là kẻ phá vỡ.
Chị Thu lại cười hiền.
_ em xác định đến với anh là cùng anh san sẻ mọi thứ rồi. Mà đời có ngày có đêm. Anh cũng đừng buồn mãi. phải lo tương lai đã
Anh Hùng ghẹn lời không đáp lại. Quả thật đời này, kiếp này anh nợ chị. Nếu 2 người đến với nhau khi cả 2 còn son rỗi đó là bắt đầu xây dựng gia đình. Nhưng chị lại đến bên anh khi anh là thứ phế thải hoang tan khi đã qua một đời vợ và đèo bòng đứa con riêng ngỗ ngược.
*
* *
Thời gian lặng lẽ trôi. Thằng Dũng trở về vì đã không còn nơi nào chứa chấp. Khi ấy trời vào cuối thu, đầu đông. trời bắt đầu rét với gió bấc đầu mùa. tối hôm ấy khi vừa đi làm về chị Thu đang tranh thu tắm cho con thì thằng Dũng lù lù bước vào nhà. con chó giờ đã lớn, nó không còn nhận ra người nhà nên sủa inh ỏi. Chị Thu vội chạy lên nhà thì thấy con chồng đang ngồi trên bàn uống nước một cách rất ung dung giờ nó gầy như chỉ còn da bọc xương. Thấy chị nó ngước lên nhìn rối cúi gằm mặt xuống đất. Chị Thu lại nhẹ nhàng hỏi.
._ Dũng về rồi à con. từ nay ở nhà, đừng đi nữa. Chẳng đâu bằng nhà mình con ạ
Bà cụ Sung đang ngồi sưởi dưới bếp nge nói đến cháu thì vội vàng lên nhà. nhìn thấy nó bà cụ ghẹn ngào.
_ Dũng. sao bây giờ cháu với về. Sáng tối bà đều đọc kinh cầu nguyện cho cháu bình an.
Nói xong bà cụ khóc lóc sụt sịt rồi lại gần nắn vai thằng Dũng dọc xuống cánh tay rồi kêu lên.
_ sao mà gầy xơ xác thế này. cháu đói lắm phải không. Trời ơi, cháu tôi
Thằng Dũng lúc này mới nói.
_ cháu biết sai rồi bà nói với bố mẹ tha thứ cho cháu.
Chị Thu đáp lại.
_ con à. Chuyện qua rồi. con biết nghĩ lại mà quay về là mừng rồi.
Đúng là chị Thu mừng thật. bởi dẫu gì nó cũng là máu mủ của anh Hùng. Nó ngoan ngoãn, tử tế thì gia đình chị mới yên ổn được.
Lát sau anh Hùng đi làm về biết thằng Dũng đã về nhà thì cũng mừng lắm. nhưng anh vẫn nghiêm giọng nói
_ lớn rồi. Từ nay có làm mới có ăn. Ở nhà thì cùng bố mẹ gánh vác gia đình. Từ nay bố làm gì thì theo bố làm đấy
Thằng Dũng lễ phép đáp lại
_ vâng ạ.
Vậy là gia đình tạm thời yên ổn một thời gian cho tới khi đứa em trai của chị Thu làm cơ khí ở Bình Dương gọi điện về rủ anh Hùng vào đó quản thợ cho anh ấy đến giáp tết thì về. vậy là anh Hùng lại dẫn theo thằng Dũng vào trong đó. bà cụ Sung không vui nhưng chẳng dám phản đối vì sợ thằng Dũng sẽ chẳng có chỗ trú chân. vậy là khi chuẩn bị đồ cho cháu,bà cụ Sung gấp những vài cái áo khoác dù anh Hùng đã nói trong đó không lạnh nhưng bà cụ không tin. cứ một mực nghĩ mùa đông ở đâu cũng giá băng như ở vùng Tây Bắc này.