Dưới kia, mỗi người có một tâm tư riêng, có người chờ đợi anh ta xấu mặt, có người thực lòng suy nghĩ đến đề khó kỹ thuật này.
Mí mắt Tiền Tâm Nhất giật giật, cho dù biết rằng khả năng không cao nhưng anh vẫn hy vọng Trần Tây An từng nhắc điều này với Vương Nguy.
Khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy ổ gà anh đã nói “nếu anh vẫn còn làm thi công thì anh sẽ đánh chết Trần Tây An”. Người yêu của anh cũng là một người biết sai sẽ sửa. Hai người ngồi trong nhà vẽ đủ kiểu đường, cũng đã điều chỉnh lại các chi tiết. Kỳ thực nó có thể thực hiện được, hơn nữa khuôn cũng không cần phải phức tạp nhiều, chỉ cần làm khéo một chút thôi.
Rất nhanh, biểu cảm khẽ thay đổi của Vương Nguy nói với anh, anh ta không biết.
Bục thuyết trình không phải một vị trí thích hợp để suy nghĩ, hơn nữa bây giờ đầu óc Vương Nguy hoàn toàn trống rỗng. Anh ta bất giác nhìn về phía Tiền Tâm Nhất, sau đó anh ta nhìn thấy người kia cũng nhìn lại mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Có thể giải quyết, cậu ấy biết điều này… Suy nghĩ này chợt nảy ra khỏi tiềm thức, áp lực trong tim Vương Nguy lập tức to lên. Bản vẽ hợp lý, nhưng anh ta lại bị hỏi đến mức không trả lời được.
Vương Nguy xốc lại tinh thần, thầm nghĩ mình nhất định phải nghĩ một cách để Tiền Tâm Nhất đỡ lời mới được.
Để bầu không khí không tiếp tục lạnh xuống, anh ta mỉm cười nói vòng vo:
– Chỉ nghìn vào bản vẽ thôi thực sự rất khó để thi công theo. Nhưng kiến trúc sư của chúng tôi chắc chắn không chỉ tùy tiện dùng phép quay hay chiếu hình để tạo nên một bản vẽ được, thiết kế cần trí tưởng tượng không bị gò bó, tuy nhiên cũng nhất định phải thiết thực.
– Còn về phần nguyên liệu nhôm đục lỗ trang trí thì dựa vào ý tưởng của kiến trúc sư Tiền thuộc công ty chúng tôi, tôi chưa thực hiện dự án thực tế bao giờ, không hiểu rõ nên có lẽ sẽ giải đáp nhầm lẫn nghi vấn của mọi người. Sếp Hoàng, ông xem tôi có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài, làm phiền kiến trúc sư Tiền giải đáp thắc mắc được không?
Vương Nguy vươn tay làm tư thế mời, ủy viên số 3 cất tiếng hỏi điềm đạm và có chút chờ mong:
– Tiểu Tiền, cậu biết hả?
Lần này thực sự không phải muốn khoe khoang gì, Tiền Tâm Nhất đứng dậy nói:
– Tôi biết một loại.
Sếp Hoàng chợt xen vào:
– Nào, nói tôi nghe thử.
– Trước đây tôi đã từng được nhìn thấy tạo hoa văn trên tấm nhôm theo quy luật phân tán. – Để tránh nghi kỵ, Tiền Tâm Nhất không nói tên xưởng – Một xưởng nhôm nào đó đã dùng phương pháp tương đối khéo léo, không cần dùng đến khuôn, bọn họ đặt phôi nguyên liệu lên một đĩa xoay, trong lúc xoay 360 độ thì ngẫu nhiên ấn mũi đột xuống, khống chế vận tốc xoay và khoảng giữa những mũi đột, chẳng hẳn cũng có thể sử dụng nguyên lý này.
Ủy viên số 3 trầm ngâm suy nghĩ, sếp Hoàng nhìn về cuối chiếc bàn dài:
– Sếp Tạ, ông là người chuyên nghiệp nhất trong số chúng ta, ông cảm thấy cách làm này thế nào?
Người ngồi bên trái Tiền Tâm Nhất lập tức bật cười:
– Ông đừng gọi tôi thế chứ, cũng đừng cho tôi ngồi vị trí cao vậy, cá nhân tôi chưa từng thấy cách làm này, nhưng nếu như đã có dự án thực tế sử dụng, vậy chắc chắn có thể làm được.
Đơn vị thi công cũng đã nói được thì vấn đề này không còn là vấn đề nữa. Tiền Tâm Nhất ngồi xuống, lén nhìn Myles một cái, sợ chị ta không vui vì cảm thấy anh đã quá nhân từ với “kẻ địch”.
Nhưng sắc mặt Myles vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn có cảm giác vui vẻ khó nói thành lời. Chị ta không để bụng chuyện cho nhóm K nợ một mối ân tình. Để chủ đầu tư cảm thấy phương án của bọn họ có thể sử dụng, tiền đề là chủ đầu tư cũng sẽ biết được kiến trúc sư của nhóm F không chỉ vẽ ra bản vẽ tốt mà còn hiểu thi công.
Vương Nguy tiếp tục trình bày, khối bệ của anh ta cũng gặp phải nghi vấn tương tự, nhưng đây là thứ anh ta tạo ra cho nên trả lời câu hỏi cũng khá dễ dàng. Thuyết trình xong, anh ta cúi chào, cũng xấp xỉ hai tiếng đồng hồ.
Hôm nay buổi đánh giá mảng thầu kỹ thuật dừng lại tại đây, lúc rời khỏi hội trường ai nấy đều mệt mỏi.
Vương Nguy bước trên hành lang ở giữa, cầm qua chai Tiền Tâm Nhất đưa qua, uống một ngụm, cười nói:
– Hai người là người một nhà, anh không cần phải thay đồng chí Trần Tây An nói câu cảm ơn với cậu nữa đâu nhỉ.
– Nhắc tới anh ấy làm gì, bọn em tính riêng! – Tiền Tâm Nhất khoác vai anh ta – Hai người chung một nhóm, em cũng không cần phải cảm ơn anh thay anh ấy nữa. Mà anh Nguy này, anh thuyết trình hay thật đấy.
Vương Nguy cảm nhận bờ vai trĩu xuống, nói đùa:
– Khi ấy anh rất sợ không trả lời được cậu lại nổi cáu với anh.
Tiền Tâm Nhất cười âm trầm:
– May sao anh tránh được một kiếp.
Vương Nguy cười cười, không nói tiếp nữa, chỉ chậm rãi kéo anh đi. Sau đó bị một người chặn trước cánh cửa kính. Tiền Tâm Nhất nhìn thấy người kia mới ngớ ra, tối hôm qua anh đã đồng ý hôm nay sẽ dẫn Lương Cầm đi ăn xiên nướng.
Lương Cầm mời Vương Nguy cùng đi nhưng anh ta từ chối khéo, vì thế Lương Cầm dẫn theo Tiền Tâm Nhất, Tiền Tâm Nhất mang theo ví tiền, đi thẳng tới quán xiên nướng trên “bản đồ món ngon”.
Trong quán nức mùi đồ ăn, Lương Cầm vùi đầu đánh dấu trên thực đơn, gọi bia, nước đậu thỏa thuê như không mất tiền.
Cảnh tượng này khiến Tiền Tâm Nhất cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại xa xôi giống như chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi. Trước kia anh dẫn dắt phòng số 1, mỗi lần hoàn thiện xong một dự án đều tụ tập ăn uống. Gần công ty có một quán xiên nướng diện tích rất lớn, Tiểu Triệu thể xác trẻ trung và anh mập tâm hồn trẻ trung có thể quẩy đến tận nửa đêm.
Khi ấy Trần Tây An còn chưa xuất hiện, còn anh thì ở một mình trong căn nhà cũ.
Tiền Tâm Nhất vẫn nhớ 49%, nhưng nhìn cô vui vẻ như vậy, ngăn cản cô thì chẳng có chút nhân tính nào hết. Hai người ngồi trên chiếc ghế nhỏ nói chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Lương Cầm dùng hết thủ đoạn cũng không cạy nổi miệng anh về chuyện nửa kia của chiếc nhẫn.
Tiền Tâm Nhất uống hai cốc bia nhỏ, nuốt nướng miếng chống lại mùi hương của thịt xiên và mì cay. Lương Cầm cứ giục anh ăn, anh chỉ nói “được” chứ chẳng động đũa. Nhân lúc cô gặm cánh gà, anh giấu điện thoại xuống dưới bàn lén lút nhắn tin với Trần Tây An.
[Nếu em kể với chị Lương Cầm… anh nói xem chị ấy có ngất mất không?]
Trần Tây An trả lời tin nhắn rất nhanh:
[Không đâu, yên tâm, trước đây chị ấy buôn dưa với Tiểu Ôn còn nói chúng ta là cp, bị anh nghe được.]
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ sao mình không nghe thấy nhỉ, mặc dù khả năng chấp nhận của anh không thấp nhưng vẫn còn cách thế giới 2D một khoảng, ngón tay lập tức gõ lạch cạch: [Cp là gì?]
Một lát sau, Trần Tây An gửi tới ảnh chụp màn hình tìm kiếm “cp” trên baike.baidu. Tiền Tâm Nhất đọc xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lương Cầm với ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ cô lại… lại… tiến bộ đến vậy.
Tự dưng bị anh nhìn, Lương Cầm cũng thấy quái lạ, cô vươn tay lên lau mặt:
– Trên mặt chị có dính gì à?
Tiền Tâm Nhất:
– …Không.
Anh gửi lại cho Trần Tây An một meme há hốc miệng. Trần Tây An trả lời:
[Đùa em thôi, đừng tưởng thật. Ngoan, theo hiểu biết của anh với Lương Cầm, chị ấy sẽ không đến mức ngất đi tuy nhiên vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng.]
Đây mới là phản ứng mà người anh quen nên có. Tiền Tâm Nhất gửi lại một từ “ok”. Sau đó cất điện thoại đi.
Ăn xong, bọn họ gọi xe taxi đưa Lương Cầm về khách sạn trước. Nơi hai bọn họ ở lại cách nhau hơi xa, sau khi Lương Cầm xuống xe, xe taxi rẽ vào đường khác, ngang qua một hiệu thuốc ở khu thành phố đông đúc, Tiền Tâm Nhất nhớ tới thuốc giãn mạch của mình sắp hết rồi bèn bảo tài xế dừng bên đường.
Anh mua thuốc xong, còn chưa ra khỏi hiệu thuốc, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc giữa đám đông cách lớp cửa kính. Nói một cách chính xác hơn thì không phải người quen, chỉ là người quen mắt.
Tiền Tâm Nhất chấn động, vội rút điện thoại ra:
“Đệt! Trần Tây An, em nhìn thấy người phụ trách bên chủ đầu tư và ủy viên số 3 đi dạo chung với nhau.”
Trần Tây An buồn chán nói linh tinh:
“Vậy nên bọn họ cũng là cp à?”
“Cp cái con khỉ.” Tiền Tâm Nhất muốn thổ huyết, “Giữa hai người còn có một người nữa, nếu em không nhìn nhầm thì chính là người phụ trách của Viễn Dương chiều nay ngồi bên trái em.”
Đầu dây bên kia nhất thời chìm trong im lặng, Trần Tây An cũng vô cùng ngạc nhiên, tại sao người phụ trách của Viễn Dương lại đi cùng sếp Hoàng và ủy viên số 3?
“Chẳng phải Viễn Dương… biểu hiện không có gì nổi bật cơ mà?” Trần Tây An chỉ nghe thôi, cho nên nới chần chừ nói.
“Hình như… vậy.” Tiền Tâm Nhất vừa nói, vừa soát lại một lượt trong đầu. Dưới tác dụng tâm lý, tác phong của Viễn Dương bỗng dưng có thêm sắc thái đáng ngờ. Bởi vì đã được quyết định từ trước cho nên muốn ra sao thì ra ư?
Nhưng phương án khu tài chính của năm đơn vị còn lại đều nằm ở đẳng cấp sang trọng khí phái hơn Viễn Dương rất nhiều. Chẳng biết chủ đầu tư của Kim Mậu đang định làm trò quỷ gì, hai người bàn bạc nửa ngày cũng chẳng hiểu rõ, cuối cùng chỉ đành mỏi mệt cúp máy.
Đêm nay bọn họ đều ngủ không ngon, có rất nhiều lúc không phải kết quả khiến người ta không thể chấp nhận, mà sự thiếu công bằng phía sau kết quả mới khiến người ta không thể buông bỏ trong lòng.
Mười giờ, Tiền Tâm Nhất mở đầu, những vấn đề khó trong kỹ thuật thì ngày hôm qua ủy viên số 3 đã hỏi tương đối rồi, bởi vậy phần thuyết trình rất thuận lợi.
Ăn trưa và nghỉ ngơi xong, đại diện của Viễn Dương lên bục.
Ngọn đèn hóng hớt sáng lên trong mắt Tiền Tâm Nhất. Ánh mắt anh di chuyển liên tục giữa sếp Hoàng, ủy viên số 3 và người đàn ông trên bục. Ấy vậy mà kết quả của lại khiến anh thất vọng. Tác phong làm việc của đại biểu Viễn Dương rất qua loa, hơn nữa giữa bọn họ cũng không trao đổi ánh mắt dư thừa hoặc bất thường nào.
Tất cả bình thường đến mức dường như hình ảnh xuất hiện trước mắt anh ở hiệu thuốc hôm qua chỉ là ảo giác.
Sau khi Viễn Dương thuyết trình xong phần kỹ thuật của mình, màn công bố trúng thầu ngay tại hiện trường bắt đầu. Kết quả đã được đưa ra, nhưng hội đồng xét thầu vẫn dùng ánh mắt và nhỏ giọng giao lưu với nhau lần cuối. Những người ngồi ở đây đều bất giác căng thẳng, cảm giác mong chờ từ từ dâng lên trong bầu không khí.
Tiền Tâm Nhất không thể nào hứng thú nổi, Myles lại không ngừng huých anh:
– Tôi có dự cảm chúng ta sẽ trúng thầu! Cậu nói xem chúng ta có trúng được không?
Khi tất cả những tờ giấy chấm điểm được tập trung về tay sếp Hoàng, ông ta đứng dậy, không bảo Đặng Minh Quang phát ra ngay mà đè giấy xuống bàn.
– Phương án của mọi người ở đây đều rất ưu tú, trong mắt chúng tôi có mấy hạng mục đều đạt hạng nhất, cái nào trở thành khu tài chính chúng tôi cũng vui cả. Nhưng rất không may, chúng tôi chỉ có thể lựa chọn một trong số đó mà thôi. Nói một câu thật lòng, kết quả đấu thầu lần này có lẽ sẽ không mấy công bằng với một số đơn vị. Nhưng không phải do chúng tôi mà là do hoàn cảnh.
– Tôi tin tưởng rằng qua mấy ngày nay, mọi người sẽ hiểu được quyết định mà chúng tôi đưa ra là chính xác. Vì vậy, tôi đại diện tập đoàn xin cảm ơn tất cả công sức mà mọi người đã bỏ ra.
– Ở đây, tôi xin dành lời cảm ơn đặc biệt cho tập đoàn Viễn Dương, họ chính là cố vấn giám định độ khó thi công mà chúng tôi mời đến trong buổi đấu thầu lần này.
Người phụ trách của Viễn Dương đứng dậy chào hỏi mọi người. Tiền Tâm Nhất ngơ luôn, tặc lưỡi thầm nói khu tài chính không hổ là vở kịch vòng vo tiêu biểu nhất năm.
Tiếp đó, sếp Hoàng giơ bảng tính điểm lên:
– Trong phạm vi năng lực của tôi, chúng tôi cảm thấy đây là kết quả công bằng và hợp lý nhất. Mọi người ở đây đều là công ty lớn, thắng được cũng chịu thua được, hi vọng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác lâu dài hơn. Tiểu Trịnh, phát cho các đơn vị đi.
Bảng điểm tổng cộng có ba trang, điểm thầu kinh tế, điểm thầu kỹ thuật, cộng thêm tổng điểm. Myles cầm lấy bảng điểm, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Tiền Tâm Nhất liếc qua thấy được cái tên đứng ở vị trí thứ nhất, trái tim anh đập mạnh một tiếng.
Nhóm K – Công ty JMP.
Trong dấu ngoặc còn một hàng chữ in nhỏ: Công ty tôi thiên về phương án 2.
Những số liệu cộng điểm trừ điểm chảy ra khỏi tầm mắt anh như thủy triều. Chưa bao giờ Tiền Tâm Nhất được trải nghiệm cảm giác này, rõ ràng đố kị người kia, nhưng lại nóng vội muốn chia sẻ niềm vui cùng hắn.
Nhưng anh không nói với Trần Tây An ngay, đây là vinh dự của nhóm K, bọn họ sẽ chia sẻ với hắn trước tiên. Còn anh thì có vô vàn cơ hội đứng trước mặt hắn nói câu chúc mừng.
Cách một Myles thất vọng, Vic chạy như điên ôm chầm lấy Vương Nguy đang vui vẻ, người phụ trách của Từ Khoa tức giận quăng tờ giấy trắng lên bàn, song lại chẳng ph4t ti3t ra. Trần Nghị Vi gượng cười thất vọng, viện thiết kế Hoa Đông ủ rũ, sếp Hoàng đích thân bước tới bắt tay từng đơn vị.
Ủy viên số 3 theo bên cạnh ông ta, khi đi đến bên cạnh Tiền Tâm Nhất, ông chợt vỗ vai anh, nói:
– Đừng buồn, bươm bướm của cậu không trúng thầu lại là chuyện tốt. Cố lên, thứ tốt thì càng lắng đọng càng có giá trì.
Mặc dù Tiền Tâm Nhất không hiểu ý ông muốn nói, nhưng vẫn rất nghiêm túc cảm ơn người đi trước.
Rời đi lúc nào cũng dễ hơn đến. Bọn họ cất bước vội vã, mười lăm phút sau, trong phòng họp đã chẳng còn ai.
Lương Cầm khó tránh khỏi thất vọng, cô đứng ngoài cửa đợi một lúc mà không thấy Tiền Tâm Nhất bước ra. Dưới sự thúc giục của Trần Nghị Vi cô mới bước chân lên xe taxi, còn chưa kịp hỏi họ tên đối tượng của anh là ai.
Tiền Tâm Nhất cũng theo Myles lên tà cao tốc trở về. Lúc mới lên tàu là bảy rưỡi, Trần Tây An gọi điện thoại đến hỏi khi nào anh đến nơi, Tiền Tâm Nhất nói rằng mình đang ở trên tàu cao tốc rồi.
Mất mát là hậu di chứng của kẻ thất bại, chắc hẳn Myles phải thất vọng hạng nhất, mà Từ Khoa thực lực càng mạnh, cảm giác thất bại sẽ càng dữ dội hơn.
Khi tàu cao tốc sắp đến thành phố A, Myles chợt quay sang, ánh mắt rất phức tạp nhưng gương mặt lại tươi cười, chị ta khẽ hỏi:
– Tiền Tâm Nhất, cậu có hối hận vì ngày hôm qua đã giải vây cho bọn họ không?
Quả thực Tiền Tâm Nhất ngưỡng mộ bọn họ có thể trúng thầu, nhưng không cảm thấy hối hận:
– Không đến mức hối hận, đây vốn dĩ là phương án giải quyết của Trần Tây An và thực sự thì em cũng biết.
Chẳng biết Myles có tin hay không, chị ta nhắm mắt nghỉ ngơi:
– Hai người có cảm thấy ngại ngùng khi chạm mặt nhau không? Hay ghen tị chẳng hạn? Dù sao Trần Tây An cũng là người thắng.
– Không phải căng thẳng vậy đâu. – Tiền Tâm Nhất cười hòa nhã – Lần sau em cũng sẽ thắng được anh ấy.
Mí mắt Myles giật giật, ngồi im một lúc lâu không có phản ứng gì, dường như đã ngủ mất rồi.
Trước khi xuống tàu chị ta dặn dò Tiền Tâm Nhất về nhà phải nhanh chóng chia nhỏ bản thảo đăng lên diễn đàn kiến trúc để chiếm quyền chủ động, đề phòng những người nhìn thấy đạo nhái ý tưởng.
Đây là chuyện lớn, trong lòng Tiền Tâm Nhất cũng có tính toán rõ ràng, anh gật đầu tỏ ý rằng mình nhớ rồi. Có người đến đón Myles – một người Anh tuổi tác khá lớn, thoạt nhìn hai người không phải chỉ là bạn bè bình thường. Tiền Tâm Nhất từ chối đề nghị cho đi nhờ của Myles, anh tự đứng bên đường bắt xe.
Bởi vì không phải ngày nghỉ cho nên xe taxi ngang đường rất ít. Tiền Tâm Nhất định dùng app gọi xe, nhưng mạng ở đây rất kém, mãi mà không tìm được thông tin của chiếc xe nào. Anh đứng bên đường, lạnh tới mức chỉ muốn nhảy tưng tưng.
Khó lắm mới chờ được tiếng chuông điện thoại, anh không nhìn đã ấn nghe luôn, bên kia truyền đến tiếng cười của lái xe:
“Anh đẹp trai, gọi xe à? Đưa đón miễn phí suốt đời được không?”
Ngay sau đó một chiếc Haval màu đen lướt tới bấm còi, Tiền Tâm Nhất giật thót tim, đưa điện thoại ra nhìn mới phát hiện người gọi điện đến là Trần Tây An. Khóe môi anh mím lại thành một đường, rất nhanh sau đó lại nhoẻn lên, nhỏ giọng mắng một tiếng “ngốc”.
Đèn đường vàng ấm, chiếc xe nhỏ và anh bước về phía nhau, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước mặt cửa sổ trượt xuống, để lộ gương mặt đằng sau. Tiền Tâm Nhất cúi người bám vào cửa xe, nói:
– Em mang tin tốt về cho anh đây, có vui không?
Trần Tây An ôm lấy gáy anh hôn một cái, nói:
– Vui chút chút thôi, không vui bằng lúc nhìn thấy em, lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.
Tiền Tâm Nhất đi vòng qua, nhìn thấy đám người mặc áo khoác đợi xe, trái tim anh bất giác mềm nhũn. Anh có người đưa đón miễn phí cả đời rồi, những chuyện khác không nên yêu cầu quá nhiều.
Một khoảng thời gian sau, Bộ Xây dựng ban hành văn bản số 38 mới, văn bản này đã gây ra một cơn gió tanh mưa máu nổi lên trong ngành, trong đó có một điều được bàn luận sôi nổi: Cấm sử dụng vật liệu kính từ vị trí tầng hai trở lên ở các công trình công cộng tập trung đông người qua lại.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An trố mắt nhìn nhau trong phòng bệnh, trong bảy phương án từ sáu đơn vị tham gia đấu thầu khu tài chính, chỉ có mình ổ gà là không sử dụng vật liệu kính. Lần trước bị tố đạo nhái, lần này một mình có được vận may riêng.
Tất cả những gì mất đi, rồi sẽ có ngày trở về theo một cách khác.
– Hết –