Tuy vậy anh cũng chẳng có gì để mà chúc mừng hết, còn trẻ mà đã có một cơ thể gần kề già yếu bệnh tật.
Trên thế giới này có rất nhiều người không thích công việc của mình, anh cùng thường thường hận cái ngành nghề này. Tăng ca chỉ là phụ, quan trọng ở chỗ nhất định phải nhượng bộ hết lần này tới lần khác để lấy lòng chủ đầu tư, vì hạn chế thi công, vì mối quan hệ lợi ích nhì nhằng. Dẫu vậy, thỉnh thoảng anh cũng nhận được cảm giác thành tựu kỳ diệu trong nó.
Chính vì khó làm được, cho nên khi bác sĩ dặn dò luôn mang hơi thở giật gân. Tiền Tâm Nhất đi lấy thuốc, biểu cảm như vác theo bao thuốc nổ trên người, cuối cùng trong lòng mới cảm thấy hối hận.
– Có thể.
Ăn uống hợp lý có thể, vận động thích hợp cũng được, cai thuốc không thành vấn đề, chẳng qua làm việc và nghỉ ngơi điều độ, chuyện này anh không quyết được.
Buông tay thiết kế tâm huyết của mình, Trần Tây An cũng như thể bị cắt mất miếng thịt, có lẽ… hắn sẽ thấu hiểu anh thôi. Nhưng cho dù có hiểu hay không thì chuyện 49% cũng phải đợi sau khi hắn xuất viện mới có thể nói.
Rời khỏi nghề kiến trúc, anh không nghĩ được mình có thể làm gì. Ở lại nghề, anh làm thế nào để đối phó với những bản vẽ không thể hoàn thành nổi trong thời gian làm việc đây?
Chín giờ sáng vào làm và năm giờ chiều tan làm và kiến trúc sư là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh sợ chết nhưng cũng… không muốn nghỉ việc.
Tập Quyên muốn có cảm giác tồn tại trước mặt con trai mình bèn nói về dự định Tết âm lịch năm nay. Trước đó ông bà đã nói năm nay phải ở lại căn cứ, cho nên muốn giật dây bọn họ đến Căn cứ 54.
Giây phút này đây Tiền Tâm Nhất mới chợt nhận ra rằng bên ngoài thì vẻ vang, tuy nhiên bên trong thì cái nghề nghiệp tăng ca thành nghiện này đã thẩm thấu mọi phương diện trong cuộc sống của anh. Nó không chỉ là bát cơm kiếm ăn, mà còn là kỹ năng duy nhất anh có được trong ba mươi năm qua, còn việc có tới mức độ “kỹ năng” hay không thì vẫn cần người khác phải bình phán.
Sáng mai Tập Quyên sẽ đi, trước khi đi, bà vô cùng trân trọng khoảng thời gian được ở chung với Trần Tây An cho nên không muốn tốn thời gian ngồi đợi làm đồ ăn nữa mà nhờ bác Tống mang đến.
Trên thế giới này có rất nhiều người không thích công việc của mình, anh cùng thường thường hận cái ngành nghề này. Tăng ca chỉ là phụ, quan trọng ở chỗ nhất định phải nhượng bộ hết lần này tới lần khác để lấy lòng chủ đầu tư, vì hạn chế thi công, vì mối quan hệ lợi ích nhì nhằng. Dẫu vậy, thỉnh thoảng anh cũng nhận được cảm giác thành tựu kỳ diệu trong nó.
Trái tim Tiền Tâm Nhất run lên, người có tật giật mình luôn cho rằng người ta nói ám chỉ gì đó. Anh nhìn vào trong bát, nhưng liếc mắt về phía Trần Tây An, thở dài như mang thù hằn gì nặng lắm:
– Chị này, ngày mai tôi đi rồi, Tây An nhà chúng tôi phải nhờ chị chăm sóc. Những chuyện khác chị không phải lo, nó muốn ăn gì chị làm giúp món đó là được.
Gibran đã từng nói, ý nghĩa tồn tại của một người không nằm ở thành tựu của họ mà ở thứ mà bọn họ ước mơ, có lẽ cảm giác thành tựu này chính là thứ Tiền Tâm Nhất ước mơ.
Chẳng hiểu đầu óc Tiền Tâm Nhát co giật làm sao mà trong đầu bỗng dưng nhảy ra hai từ “sính lễ”, anh tự khiến bản thân mình rùng mình, nhe răng cười:
Trên thế giới này có một số nơi, anh nắm rõ trong lòng bàn tay hơn bất cứ ai khác.
– Ăn được! Em có kén ăn đâu mà!
Có ước mơ là chuyện tốt, nhưng chuyện tốt này đang gây nguy hiểm cho sức khỏe của anh, giống như thép đổ bê tông bị han gỉ, đây chính là vấn đề an toàn nghiêm trọng.
Tiền Tâm Nhất cầm một đống thuốc con nhộng có tác dụng làm giãn mạch máu và giảm mỡ máu, chậm rãi bước đi dọc theo con đường cả nửa cây số, trời chiều khuất sau đám mây xám xịt, giống như nội tâm rối rắm của anh lúc này.
– Ở đâu?
Rời khỏi nghề kiến trúc, anh không nghĩ được mình có thể làm gì. Ở lại nghề, anh làm thế nào để đối phó với những bản vẽ không thể hoàn thành nổi trong thời gian làm việc đây?
Tiền Tâm Nhất rầu rĩ, có đôi khi anh hận không thể phân thân thành hai, nhưng sự thực thì cấp bách đến mức chẳng thể giải quyết. Tay phải anh vô thức đút trong túi quần, sờ được hộp thuốc còn chưa nhận ra rằng bây giờ mình lại bắt đầu muốn hút thuốc rồi. Song, anh chợt nhớ tới lời bác sĩ dặn không được hút thuốc.
Nếu Trần Tây An biết chuyện này sẽ khuyên anh đi hay ở?
Vì thế Trần Tây An chỉ đành nói:
– Có ạ.
Buông tay thiết kế tâm huyết của mình, Trần Tây An cũng như thể bị cắt mất miếng thịt, có lẽ… hắn sẽ thấu hiểu anh thôi. Nhưng cho dù có hiểu hay không thì chuyện 49% cũng phải đợi sau khi hắn xuất viện mới có thể nói.
Chuyện xa tạm không nói, gần thì buổi đấu thầu lần hai của khu Tài chính diễn ra ngay thứ hai tuần sau, làm tròn thì vẫn còn ba ngày nữa, Trần Tây An mất một ngày để kiểm tra sức khỏe toàn diện, anh vẫn còn chừng 150 trang bản vẽ cần phải soát. Trừ đi khoảng thời gian bàn bạc và dự lưu, thời gian anh nắm trong tay không nhiều.
– Lớn đến đâu ạ?
– Vẫn phải cảm ơn chị chứ, hôm nay tôi ở đây, chị về nhà trước đi.
***
Về đến nhà nghỉ, Tiền Tâm Nhất ngồi ngây ngẩn trước máy tính chừng mười mấy phút, cuối cùng cũng không dám mở máy tính lên để tự tìm đường chết. Anh đun ấm nước, bỏ thuốc ra uống theo thuyết minh, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng mai Tập Quyên sẽ đi, trước khi đi, bà vô cùng trân trọng khoảng thời gian được ở chung với Trần Tây An cho nên không muốn tốn thời gian ngồi đợi làm đồ ăn nữa mà nhờ bác Tống mang đến.
Bác Tống mang đồ từ nhà tới luôn vậy thì chắc hẳn các món đều thỏa mãn điều kiện thanh đạm, Tập Quyên vừa khuyên Trần Tây An ăn nhiều một chút, vừa bày tỏ cảm ơn.
Chẳng qua cho dù Trần Tây An có để yên cho anh ăn cơm, Tiền Tâm Nhất ăn cũng chẳng thấy ngon. Đầu lưỡi của anh ngâm trong ớt cay bao nhiêu năm, sớm đã tê cứng không thưởng thức được mùi vị nguyên bản của đồ ăn nữa rồi. Uống xong bát cháo loãng nhạt nhẽo giàu chất xơ, cảm giác cả cái dạ dày của anh trở nên yếu ớt.
– Chị này, ngày mai tôi đi rồi, Tây An nhà chúng tôi phải nhờ chị chăm sóc. Những chuyện khác chị không phải lo, nó muốn ăn gì chị làm giúp món đó là được.
– Anh chán ấy mà.
Trần Tây An uống một ngụm canh xương, sắc mặt vẫn như thường. Bác Tống không dám nhìn hắn, chỉ cười gượng với Tập Quyên:
– Chị nói gì vậy, đây là chuyện tôi nên làm.
– Chào bác, nhà cháu có người nói để hộp giữ nhiệt ở cửa này, phiền bác lấy giúp cháu ạ.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ mình còn nói gì được đây, vì thế há miệng ra vui lòng nhận lấy ân cần nhàm chán của hắn. Trước nay anh không thích ăn lòng đỏ trứng gà luộc, bởi vì ăn rất nghẹn, nuốt xuống chẳng khác nào như nuốt rau khô. Trần Tây An buồn cười dùng ngón tay búng búng vào thành bát, ra hiệu cho anh uống ngụm nước:
Tập Quyên lấy chiếc hộp giữ nhiệt khác có dán nhãn đưa cho bà:
– Tiểu Tiền, chúng ta là người một nhà, đừng nói mấy lời khách sáo. Cố gắng chăm sóc bản thân và Trần Tây An, hẹn Tết gặp lại, tới lúc ấy cô sẽ cho cháu một chiếc lì xì siêu lớn.
– Vẫn phải cảm ơn chị chứ, hôm nay tôi ở đây, chị về nhà trước đi.
Trần Tây An nhìn vào xoáy tóc của anh với cặp mắt khác xưa, mở hộp giữ nhiệt lấy ra một quả trứng gà còn ấm, cong cổ tay gõ trứng lên lớp vỏ kim loại, phát ra tiếng vang khe khẽ. Hắn bật cười chẳng cho Tiền Tâm Nhất chút mặt mũi nào:
– Vậy sao? Không nhận ra đấy.
Bác Tống “Được” một tiếng, cầm lấy hộp giữ nhiệt bước ra ngoài. Trước giường bệnh chỉ còn hai mẹ con. Thực ra trong lòng Tập Quyên còn có rất nhiều lời muốn dặn dò, áy náy, đau lòng và lưu luyến, nhưng tất cả đến bên môi đều thấy nặng cảm xúc và mất tự nhiên. Cuối cùng bà chỉ lẳng lặng lấy hộp cherry ra đặt lên bàn:
Đêm nay cả ba người đều ngủ không ngon, Trần Tây An vì ngủ nhiều nên không ngủ được, Tiền Tâm Nhất vì chưa hoàn thành xong bản vẽ nên canh cánh trong lòng, khó lắm mới mơ màng vào giấc lại đói tỉnh do chỉ ăn bát cháo loãng, còn Tập Quyên vì sắp phải đi xa.
– Có ăn không?
Trần Tây An còn chưa nói gì, Tiền Tâm Nhất đã ló đầu ra bên cửa:
***
– Có ạ.
Anh cúi người nói thẳng vào loa:
Trần Tây An đút hoa quả vào miệng:
– Sao hôm nay đến sớm thế?
Sáng nay chưa tới sáu rưỡi, hai ngời không ai bảo ai mà đồng thời xuất hiện trong phòng bệnh. Tập Quyên ngồi ở đầu giường tới bảy giờ, đến lúc bắt buộc xuất phát mới đứng dậy ôm cậu con trai nói mình phải đi, khóe mắt hoe đỏ.
Vẻ chột dạ thoáng qua gương mặt Tiền Tâm Nhất, anh vừa bóc gói vừa phản bác:
– Sắp sáu giờ rồi còn gì, sớm gì mà sớm, em đói chết mất, cháo của em đâu?
Trần Tây An còn chưa nói gì, Tiền Tâm Nhất đã ló đầu ra bên cửa:
Mùi thuốc sát trùng không át được mùi thơm của cháo, anh biết rõ còn cố hỏi, chẳng qua Trần Tây An không biết anh đang giấu chuyện, còn tưởng anh đói thật, vừa mới định xoay người lấy bát cho anh thì Tập Quyên đã vội vàng ấn hắn ngồi lại:
Tiền Tâm Nhất bị Bành Thập Hương đuổi ra khỏi nhà, đi đâu cũng thế, cho nên không tham gia phá hoại tình cảm sâu nặng của hai mẹ con, một mình anh ngồi trên chiếc ghế cuối giường suy nghĩ về cuộc đời.
– Để mẹ, để mẹ.
Tốc độ ăn cháo của Tiền Tâm Nhất nhanh hơn rất nhiều, trong lòng thầm mắng Trần Tây An không biết xấu hổ, hở tí là lại kiếm chuyện nói linh tinh, khiến anh quên luôn Tập Quyên vẫn còn ở đây.
Vì thế Trần Tây An chỉ đành nói:
Tập Quyên đồng ý, quay đầu nói với bác tài đi thôi. Tiền Tâm Nhất đứng bên đường vẫy tay với bà, chờ xe đi được một đoạn rồi, Tập Quyên mới chợt nhớ ra điều gì, bà ló đầu ra ngoài cửa, hét với Tiền Tâm Nhất:
Mùi thuốc sát trùng không át được mùi thơm của cháo, anh biết rõ còn cố hỏi, chẳng qua Trần Tây An không biết anh đang giấu chuyện, còn tưởng anh đói thật, vừa mới định xoay người lấy bát cho anh thì Tập Quyên đã vội vàng ấn hắn ngồi lại:
– Không có thức ăn, chỉ có đường trắng với trứng hấp thôi, chắc chắn em không ăn được đâu, xuống nhà ăn mua gì mà ăn.
Tiền Tâm Nhất đáp một tiếng “vâng” rõ to, Tập Quyên lại vẫy tay với anh sau đó mới rụt vào trong xe.
Nếu như không có 49%, chắc chắn Tiền Tâm Nhất sẽ không ăn thứ nhạt toẹt chẳng có vị gì như này. Song, từ hôm nay trở đi, những món mà anh ăn nhất định phải giống như Trần Tây An đang nằm viện.
– Chiều nay anh bị người ta nhìn đến ngốc rồi hả?
Tiền Tâm Nhất cầm lấy bát Tập Quyên đưa cho, vừa ra vẻ cúi đầu uống cháo, tránh để anh người yêu biết tuốt của mình phát hiện ra sự khác thường, vừa tức giận nói:
Nếu Trần Tây An biết chuyện này sẽ khuyên anh đi hay ở?
– Ăn được! Em có kén ăn đâu mà!
– Động vật ăn thịt sao hôm nay lại ăn chay thế này?
Trần Tây An nhìn vào xoáy tóc của anh với cặp mắt khác xưa, mở hộp giữ nhiệt lấy ra một quả trứng gà còn ấm, cong cổ tay gõ trứng lên lớp vỏ kim loại, phát ra tiếng vang khe khẽ. Hắn bật cười chẳng cho Tiền Tâm Nhất chút mặt mũi nào:
Hết chương 107
– Vậy sao? Không nhận ra đấy.
Thời gian Tập Quyên ở chung với bọn họ rất ít, trong mấy ngày này Tiền Tâm Nhất thường ra vẻ cho nên Tập Quyên không biết anh có thói xấu ấy. Nghe vậy, bà nhìn sang anh với ánh mắt không hài lòng:
– Không được kén chọn đồ ăn, sẽ mất cân bằng dinh dưỡng đấy.
Ăn uống hợp lý có thể, vận động thích hợp cũng được, cai thuốc không thành vấn đề, chẳng qua làm việc và nghỉ ngơi điều độ, chuyện này anh không quyết được.
Tiền Tâm Nhất lập tức lườm Trần Tây An cảnh cáo, thấy ngón tay hắn nhanh nhẹn bóc trứng, anh vừa vô thức đưa bát qua, vừa thử cứu vãn địa vị của mình trong lòng mẹ vợ:
Tập Quyên tức giận đánh anh, cảm thấy dường như bản thân đã quên mất một truyện quan trọng:
Tuy vậy anh cũng chẳng có gì để mà chúc mừng hết, còn trẻ mà đã có một cơ thể gần kề già yếu bệnh tật.
– Anh ấy nói linh tinh đấy ạ.
Trần Tây An lập tức dựa về chỗ cũ, đảm bảo vô cùng đứng đắn:
Động tác “xin đút” thành thói quen của Tiền Tâm Nhất khiến Trần Tây An vừa lòng, tự dưng lại muốn đùa anh chơi. Hắn ngước mắt lên đối diện với tầm mắt Tiền Tâm Nhất, từ từ đưa quả trứng gà lên cắn một miếng trước sự chú ý của anh, sau cùng nở nụ cười giấu đầu lòi đuôi “Em đang làm gì đấy anh không hiểu”.
Đầu bếp đang bận bê khay bánh hấp từ bên này sang bên kia, không quay đầu:
Tiền Tâm Nhất ngây ra mất một giây, mắng “đệt”, nhưng ngại vì có Tập Quyên ở đây nên không tiện thực hiện màn cướp bóc thô bạo. Anh híp mắt nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, nhỏ giọng nói:
– Sao hôm nay đến sớm thế?
– Chiều nay anh bị người ta nhìn đến ngốc rồi hả?
Gibran đã từng nói, ý nghĩa tồn tại của một người không nằm ở thành tựu của họ mà ở thứ mà bọn họ ước mơ, có lẽ cảm giác thành tựu này chính là thứ Tiền Tâm Nhất ước mơ.
Trần Tây An mỉm cười đưa nửa quả trứng còn lại đến môi anh, hai người thầm thì như đi ăn trộm:
– Anh chán ấy mà.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ mình còn nói gì được đây, vì thế há miệng ra vui lòng nhận lấy ân cần nhàm chán của hắn. Trước nay anh không thích ăn lòng đỏ trứng gà luộc, bởi vì ăn rất nghẹn, nuốt xuống chẳng khác nào như nuốt rau khô. Trần Tây An buồn cười dùng ngón tay búng búng vào thành bát, ra hiệu cho anh uống ngụm nước:
Tiền Tâm Nhất cầm một đống thuốc con nhộng có tác dụng làm giãn mạch máu và giảm mỡ máu, chậm rãi bước đi dọc theo con đường cả nửa cây số, trời chiều khuất sau đám mây xám xịt, giống như nội tâm rối rắm của anh lúc này.
– Động vật ăn thịt sao hôm nay lại ăn chay thế này?
Trái tim Tiền Tâm Nhất run lên, người có tật giật mình luôn cho rằng người ta nói ám chỉ gì đó. Anh nhìn vào trong bát, nhưng liếc mắt về phía Trần Tây An, thở dài như mang thù hằn gì nặng lắm:
– Thượng hỏa thưa anh, anh nhìn mụn trên mặt em mà xem.
Chính vì khó làm được, cho nên khi bác sĩ dặn dò luôn mang hơi thở giật gân. Tiền Tâm Nhất đi lấy thuốc, biểu cảm như vác theo bao thuốc nổ trên người, cuối cùng trong lòng mới cảm thấy hối hận.
Trần Tây An bóp cằm anh xoay trái xoay phải, mù luôn rồi:
– Thượng hỏa thưa anh, anh nhìn mụn trên mặt em mà xem.
– Ở đâu?
– Sắp sáu giờ rồi còn gì, sớm gì mà sớm, em đói chết mất, cháo của em đâu?
Tiền Tâm Nhất bực mình phì cười, anh múc một thìa cháo, ậm ờ hứa hẹn:
Tiền Tâm Nhất ngây ra mất một giây, mắng “đệt”, nhưng ngại vì có Tập Quyên ở đây nên không tiện thực hiện màn cướp bóc thô bạo. Anh híp mắt nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, nhỏ giọng nói:
– Ngày mai… không, ngày kia, dẫn anh đi khám mắt.
Trần Tây An mỉm cười đưa nửa quả trứng còn lại đến môi anh, hai người thầm thì như đi ăn trộm:
Tập Quyên bị ngó lơ một bên, bàn tay thoăn thoắt vững vàng xử lý xong hộp cherry, cuối cùng cũng không cam chịu tĩnh mịch, bà đập vào chân con trai mình:
Hết chương 107
– Này, Trần Tây An, con có thể để yên cho thằng bé ăn cơm được không?
– Này, Trần Tây An, con có thể để yên cho thằng bé ăn cơm được không?
Trần Tây An lập tức dựa về chỗ cũ, đảm bảo vô cùng đứng đắn:
Tiền Tâm Nhất đi thẳng từ cổng bệnh viện tới nhà ăn luôn, bây giờ là bảy rưỡi, chưa tới giờ cao điểm ăn sáng của bệnh viện. Đầu bếp ở đây đang bận rộn làm bữa sáng, chỉ có mấy bóng lưng cặm cụi làm việc.
– Có thể.
Tốc độ ăn cháo của Tiền Tâm Nhất nhanh hơn rất nhiều, trong lòng thầm mắng Trần Tây An không biết xấu hổ, hở tí là lại kiếm chuyện nói linh tinh, khiến anh quên luôn Tập Quyên vẫn còn ở đây.
Trần Tây An uống một ngụm canh xương, sắc mặt vẫn như thường. Bác Tống không dám nhìn hắn, chỉ cười gượng với Tập Quyên:
Chẳng qua cho dù Trần Tây An có để yên cho anh ăn cơm, Tiền Tâm Nhất ăn cũng chẳng thấy ngon. Đầu lưỡi của anh ngâm trong ớt cay bao nhiêu năm, sớm đã tê cứng không thưởng thức được mùi vị nguyên bản của đồ ăn nữa rồi. Uống xong bát cháo loãng nhạt nhẽo giàu chất xơ, cảm giác cả cái dạ dày của anh trở nên yếu ớt.
Tiền Tâm Nhất cụp mi nhìn xuống, thấy trên phiến đá đặt cạnh bàn đồ ăn đặt một rừng hộp cơm, anh áp mặt vào cửa kính, híp mắt nhìn, sau đó nhìn thấy hộp cơm dán tên và số phòng bệnh của Trần Tây An.
Tập Quyên muốn có cảm giác tồn tại trước mặt con trai mình bèn nói về dự định Tết âm lịch năm nay. Trước đó ông bà đã nói năm nay phải ở lại căn cứ, cho nên muốn giật dây bọn họ đến Căn cứ 54.
Tiền Tâm Nhất bị Bành Thập Hương đuổi ra khỏi nhà, đi đâu cũng thế, cho nên không tham gia phá hoại tình cảm sâu nặng của hai mẹ con, một mình anh ngồi trên chiếc ghế cuối giường suy nghĩ về cuộc đời.
Bây giờ 49% anh còn có thể chạy nhảy, nhưng nếu tiếp tục tăng thêm, chắc hẳn anh sẽ phải dùng thuốc liên tục không thể dừng. Nếu nghiêm khắc thực hiện theo lời dặn dò của bác sĩ, mười rưỡi anh đã phải lên giường nằm im, mười một giờ đi vào giấc ngủ, ngủ đủ tám tiếng đồng hồ mới được dậy.
Chuyện xa tạm không nói, gần thì buổi đấu thầu lần hai của khu Tài chính diễn ra ngay thứ hai tuần sau, làm tròn thì vẫn còn ba ngày nữa, Trần Tây An mất một ngày để kiểm tra sức khỏe toàn diện, anh vẫn còn chừng 150 trang bản vẽ cần phải soát. Trừ đi khoảng thời gian bàn bạc và dự lưu, thời gian anh nắm trong tay không nhiều.
Tiền Tâm Nhất rầu rĩ, có đôi khi anh hận không thể phân thân thành hai, nhưng sự thực thì cấp bách đến mức chẳng thể giải quyết. Tay phải anh vô thức đút trong túi quần, sờ được hộp thuốc còn chưa nhận ra rằng bây giờ mình lại bắt đầu muốn hút thuốc rồi. Song, anh chợt nhớ tới lời bác sĩ dặn không được hút thuốc.
Trần Tây An vỗ về sống lưng bà, bảo bà đừng lo. Còn Tiền Tâm Nhất, khoảng thời gian này anh thực sự rất bận rộn cho nên chỉ có thể tiễn bà lên xe taxi.
Trần Tây An phát hiện tối nay anh hơn im lặng ít lời, không nói chen vào pha trò câu nào hết. Hơn nữa mẹ hắn còn bá chiếm vị trí chính, hắn không thể phân tâm để chú ý đến anh được. Thấy chưa tới mười giờ anh đã đứng dậy bảo về nhà nghỉ trước, hắn còn tưởng anh mệt không chống đỡ được nữa nên cũng bảo anh về nghỉ ngơi.
Bác Tống “Được” một tiếng, cầm lấy hộp giữ nhiệt bước ra ngoài. Trước giường bệnh chỉ còn hai mẹ con. Thực ra trong lòng Tập Quyên còn có rất nhiều lời muốn dặn dò, áy náy, đau lòng và lưu luyến, nhưng tất cả đến bên môi đều thấy nặng cảm xúc và mất tự nhiên. Cuối cùng bà chỉ lẳng lặng lấy hộp cherry ra đặt lên bàn:
Về đến nhà nghỉ, Tiền Tâm Nhất ngồi ngây ngẩn trước máy tính chừng mười mấy phút, cuối cùng cũng không dám mở máy tính lên để tự tìm đường chết. Anh đun ấm nước, bỏ thuốc ra uống theo thuyết minh, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Tập Quyên ngồi trong phòng bệnh đến mười một giờ, lưu luyến chẳng nỡ đi, nhưng sáng mai còn phải đi chuyến bay sớm, Trần Tây An chỉ đành giả vờ mình buồn ngủ thì mới lừa bà về nhà nghỉ được. Tập Quyên cầm chiếc áo khoác quân đội đã thay cho chiếc chăn cả ngày nay, khoác hờ trên khuỷu tay, nói câu chúc ngủ ngon với anh.
Đêm nay cả ba người đều ngủ không ngon, Trần Tây An vì ngủ nhiều nên không ngủ được, Tiền Tâm Nhất vì chưa hoàn thành xong bản vẽ nên canh cánh trong lòng, khó lắm mới mơ màng vào giấc lại đói tỉnh do chỉ ăn bát cháo loãng, còn Tập Quyên vì sắp phải đi xa.
Sáng nay chưa tới sáu rưỡi, hai ngời không ai bảo ai mà đồng thời xuất hiện trong phòng bệnh. Tập Quyên ngồi ở đầu giường tới bảy giờ, đến lúc bắt buộc xuất phát mới đứng dậy ôm cậu con trai nói mình phải đi, khóe mắt hoe đỏ.
Trần Tây An vỗ về sống lưng bà, bảo bà đừng lo. Còn Tiền Tâm Nhất, khoảng thời gian này anh thực sự rất bận rộn cho nên chỉ có thể tiễn bà lên xe taxi.
Tập Quyên xách theo chiếc túi giấy đựng áo khoác quân đội, bước vào trong xe rồi lại ló đầu ra khỏi cửa:
– Không có thức ăn, chỉ có đường trắng với trứng hấp thôi, chắc chắn em không ăn được đâu, xuống nhà ăn mua gì mà ăn.
Chín giờ sáng vào làm và năm giờ chiều tan làm và kiến trúc sư là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh sợ chết nhưng cũng… không muốn nghỉ việc.
– Tiểu Tiền, chúng ta là người một nhà, đừng nói mấy lời khách sáo. Cố gắng chăm sóc bản thân và Trần Tây An, hẹn Tết gặp lại, tới lúc ấy cô sẽ cho cháu một chiếc lì xì siêu lớn.
Tiền Tâm Nhất không khỏi cau mày: Chẳng phải bác Tống đã mang đi một cái sao?
Chẳng hiểu đầu óc Tiền Tâm Nhát co giật làm sao mà trong đầu bỗng dưng nhảy ra hai từ “sính lễ”, anh tự khiến bản thân mình rùng mình, nhe răng cười:
– Lớn đến đâu ạ?
– Chị nói gì vậy, đây là chuyện tôi nên làm.
Trần Tây An phát hiện tối nay anh hơn im lặng ít lời, không nói chen vào pha trò câu nào hết. Hơn nữa mẹ hắn còn bá chiếm vị trí chính, hắn không thể phân tâm để chú ý đến anh được. Thấy chưa tới mười giờ anh đã đứng dậy bảo về nhà nghỉ trước, hắn còn tưởng anh mệt không chống đỡ được nữa nên cũng bảo anh về nghỉ ngơi.
Tập Quyên tức giận đánh anh, cảm thấy dường như bản thân đã quên mất một truyện quan trọng:
– Chẳng lịch sự gì hết, không được hỏi như vậy.
Tiền Tâm Nhất lập tức lườm Trần Tây An cảnh cáo, thấy ngón tay hắn nhanh nhẹn bóc trứng, anh vừa vô thức đưa bát qua, vừa thử cứu vãn địa vị của mình trong lòng mẹ vợ:
– Vâng, cháu không hỏi. – Tiền Tâm Nhất lắc lư điện thoại, lùi về ven đường – Cô Tập lên đường bình an, tới rồi nhớ gửi tin nhắn cho cháu nhé.
– Không được kén chọn đồ ăn, sẽ mất cân bằng dinh dưỡng đấy.
Vẻ chột dạ thoáng qua gương mặt Tiền Tâm Nhất, anh vừa bóc gói vừa phản bác:
Tập Quyên đồng ý, quay đầu nói với bác tài đi thôi. Tiền Tâm Nhất đứng bên đường vẫy tay với bà, chờ xe đi được một đoạn rồi, Tập Quyên mới chợt nhớ ra điều gì, bà ló đầu ra ngoài cửa, hét với Tiền Tâm Nhất:
– Tiểu Tiền, cô bỏ quên mất hộp giữ nhiệt của Trần Tây An ở ô số ba nhà ăn, cháu nhớ lấy nhé.
Tiền Tâm Nhất cầm lấy bát Tập Quyên đưa cho, vừa ra vẻ cúi đầu uống cháo, tránh để anh người yêu biết tuốt của mình phát hiện ra sự khác thường, vừa tức giận nói:
Tiền Tâm Nhất đáp một tiếng “vâng” rõ to, Tập Quyên lại vẫy tay với anh sau đó mới rụt vào trong xe.
Tập Quyên ngồi trong phòng bệnh đến mười một giờ, lưu luyến chẳng nỡ đi, nhưng sáng mai còn phải đi chuyến bay sớm, Trần Tây An chỉ đành giả vờ mình buồn ngủ thì mới lừa bà về nhà nghỉ được. Tập Quyên cầm chiếc áo khoác quân đội đã thay cho chiếc chăn cả ngày nay, khoác hờ trên khuỷu tay, nói câu chúc ngủ ngon với anh.
Tập Quyên xách theo chiếc túi giấy đựng áo khoác quân đội, bước vào trong xe rồi lại ló đầu ra khỏi cửa:
Tiền Tâm Nhất đi thẳng từ cổng bệnh viện tới nhà ăn luôn, bây giờ là bảy rưỡi, chưa tới giờ cao điểm ăn sáng của bệnh viện. Đầu bếp ở đây đang bận rộn làm bữa sáng, chỉ có mấy bóng lưng cặm cụi làm việc.
Anh cúi người nói thẳng vào loa:
– Chào bác, nhà cháu có người nói để hộp giữ nhiệt ở cửa này, phiền bác lấy giúp cháu ạ.
Đầu bếp đang bận bê khay bánh hấp từ bên này sang bên kia, không quay đầu:
Trần Tây An đút hoa quả vào miệng:
– Hàng bên dưới đấy, cậu tự tìm đi, tìm được thì bảo tôi.
Tiền Tâm Nhất cụp mi nhìn xuống, thấy trên phiến đá đặt cạnh bàn đồ ăn đặt một rừng hộp cơm, anh áp mặt vào cửa kính, híp mắt nhìn, sau đó nhìn thấy hộp cơm dán tên và số phòng bệnh của Trần Tây An.
Hai cái!
Tiền Tâm Nhất không khỏi cau mày: Chẳng phải bác Tống đã mang đi một cái sao?
Hai cái!
Trần Tây An uống một ngụm canh xương, sắc mặt vẫn như thường. Bác Tống không dám nhìn hắn, chỉ cười gượng với Tập Quyên:Hết chương 107