Bầu trời Đông Nam xuất hiện mây lửa kéo dài trăm dặm, như là họa sĩ rắc chu sa lên, nhuộm đỏ thẫm mây trắng.
Tả Thanh Phong đứng ở Tông Sơn ở bên ngoài thành Tiêu Dao, ngẩng đầu nhìn trời, có gió chuyển động phía sau, hắn ngoái đầu nhìn lại, một nhóm tu sĩ ngự kiếm đáp xuống. Hắn cười tiến lên nghênh đón: "Lục trưởng lão, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi, nếu còn không đến, ta liền không nhịn được muốn công thành. Thế nào, trước tiên lấy chút Kỳ Lân Tủy cho chúng ta dùng, ta muốn nhìn xem bảo bối này có phải thần kỳ như lưu truyền không."
Hắn nhìn chung quanh, thấy sắc mặt Lục trưởng lão không đúng, lại không thấy bóng dáng đại ca hắn, khóe miệng chìm xuống: "Đây là làm sao? Tại sao đại ca không đến?"
Lục trưởng lão than một tiếng, nói: "Để nàng chạy trốn."
Tả Thanh Phong nhướng mày: "Đại ca mang theo một nửa nhân mã, lựa lúc trống vắng của Huyền Diệu Môn, trong ứng ngoại hợp, vây công Tĩnh Đốc Sơn, chuẩn bị nhiều như vậy, càng có thể để một tiểu nha đầu Luyện Khí kỳ chạy trốn dưới con mắt của Tả gia sao?!"
Lục trưởng lão đem tình hình giao thủ bên trong Huyền Diệu Môn giản lược báo cho hắn, cuối cùng, hắn nói: "Quý Triều Linh đã chết, Huyền Diệu Môn bây giờ do Quý Tịch Ngôn làm chủ, đã nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, không sợ nó chi viện cho thành Tiêu Dao, ngươi tấn công thành Tiêu Dao cũng thuận tiện hơn rất nhiều, cũng không tính một chuyến tay không. Chỉ có Cố Phù Du có lẽ sẽ có chút phiền phức..."
"Thế nào?"
"Khi Đỗ Phán dẫn người đuổi bắt thì gặp phải thú triều, không biết là trùng hợp hay sao, sau đó lại có người ở trong tối bắn tên, mũi tên kia là răng rồng của Kim Long, người bình thường sao có thể có được vật như vậy. Gộp hai việc này lại, mọi người đều nghi ngờ là Long tộc trong bóng tối làm, mặc dù không phải là Long tộc thì cũng là thế lực trong tay Long tộc. Hộ pháp nói việc này không thể kéo dài, liền tính không có được Kỳ Lân Tủy cũng không thể để Long tộc đoạt đi. Hộ pháp đã hạ lệnh giới nghiêm toàn châu, tự mình dẫn người đi truy bắt nàng, cũng dặn dò ngươi mau chóng đánh hạ thành Tiêu Dao."
Tả Thanh Phong chắp hai tay sau lưng, mu bàn tay trái vỗ vào lòng bàn tay phải, chậm rãi nói: "Ta còn hy vọng đại ca mang người đến đây giúp đỡ, mở mang Kỳ Lân Tủy, nếu như đem tiểu ny tử [1] Cố Phù Du này làm tấm mộc dưới thành, ngươi nói cha nàng có phải sẽ mềm lòng không, thành Tiêu Dao này cũng dễ đánh một nửa." Hắn thở dài: "Đại ca mấy năm nay say mê tu luyện, rốt cuộc là sơ sót, không phán đoán quả quyết, hành sự thỏa đáng bằng năm đó."
[1] Tiểu ny tử: Cô gái nhỏ.
Lục trưởng lão nói: "Đánh thành Tiêu Dao như thế nào, trong lòng ngươi có tính toán chưa?"
Tả Thanh Phong cười, lộ ra một hàm răng trắng, tơ máu bò lên mắt hổ, sát khí lẫm lẫm: "Đánh như thế nào? Đón đánh! Ta đã sớm một gặp chim Bằng đạp thương khung, xem hắn có thể bay cao bao nhiêu."
"Cẩn thận thì tốt hơn, Cố Vạn Bằng không phải là một người dễ đối phó. Lần này hộ pháp có ý định để Thiên Lãng rèn luyện, dặn ngươi chăm sóc hắn một chút."
Tả Thanh Phong cười sang sảng nói: "Yên tâm đi. Ta tự sẽ làm thỏa đáng hơn đại ca chút, đánh hạ thành Tiêu Dao, không sợ Cố Phù Du không ngoan ngoãn trở về." Dừng một chút, chợt nghĩ đến một chuyện, hắn lại nói: "Để ngừa vạn nhất, ngươi phái người đi xem Đông Châu, Lục gia của Cốc thành ở Đông Châu có mấy đời giao hảo với Cố gia, Cố Song Khanh còn là nữ tế [2] của Lục Yến Đông, không biết chừng tiểu ny tử này biết tình thế không ổn, trực tiếp vòng tới Đông Châu đi tìm Lục gia, tìm Lục gia mượn người, hoặc là thông qua Lục gia tới tìm Bích Lạc Tông, để Tam Tông nhúng tay."
[2] Nữ tế: con rể.
Lục trưởng lão nói: "Hộ pháp từ sớm đã phái người qua, hiện giờ đã có chứng cứ chứng minh Long tộc nhúng tay, càng không cần lo lắng Tam Tông đứng ở bên phía bọn họ."
Hai người đang nói chuyện, Tả Thiên Lãng cưỡi một linh thú lại đây. Linh thú này toàn thân đen kịt, thân rắn vảy cá, trên thân có hai móng vuốt, nhìn từ xa có chút giống Hắc Long, nhìn gần thì thấy linh thú này cũng không có sừng rồng, chỉ có hai cánh thịt xòe ra ở mép đầu, trên móng vuốt bùng cháy một ngọn lửa. Tả Thiên Lãng nói: "Nhị thúc, trưởng lão để cho ta tới hỏi, khi nào công thành."
Tả Thiên Lãng được Tả Nhạc Chi thả ra để rèn luyện, Nam Châu yên bình quá lâu, là lúc để cho con cháu đã quen sống trong nhung lụa đi ra ngoài chịu chút mưa gió, sau khi bọn họ thành tiên mới yên tâm để hậu bối kế thừa y bát [3]. Tả Thiên Lãng cũng vui vẻ đi ra, vừa nghe là đối chiến với thành Tiêu Dao, có thể đánh một trận với Cố Song Khanh hắn liền gấp không thể chịu nổi.
[3] Y bát: Truyền thừa từ đời này sang đời khác, theo hoàn cảnh này thì có nghĩa là truyền thừa lại danh vọng, quyền lực lại cho đời sau.
Tả Thanh Phong liếc nhìn thành Tiêu Dao, trầm giọng nói: "Hiện tại!"
Đám người Cố Phù Du một đường đi về Đông Nam. Tuy nói đi đến thành Tiêu Dao dùng truyền tống trận pháp là tiện nghi nhất thế nhưng trận pháp luôn luôn được thiết đặt trong thành, bây giờ thành trì lớn nhỏ đều đã giới nghiêm, Tả gia phát ra chân dung của bốn người, nơi nơi đuổi bắt bọn họ. Ngoại trừ hai địa phương Huyền Diệu Môn và thành Tiêu Dao, toàn bộ Nam Châu đều là địa bàn của Tả gia hắn. Không, bây giờ sợ là Huyền Diệu Môn cũng đã rơi vào tay Tả gia.
Bốn người bọn họ muốn vào thành cũng rất hung hiểm, nếu như bất cẩn một chút bị phát hiện, bốn người không gánh nổi hậu quả. Nhưng cho dù là tìm đường nơi sơn dã, tránh khỏi tai mắt của Tả gia cũng hoàn toàn không dễ dàng, ngự kiếm trên không trung quá mức dễ thấy, bốn người thường thường là đi bộ một canh giờ, ngự kiếm một canh giờ, hướng về nơi hoang vu không phải địa giới tu tiên mà đi.
Nam Châu tuy là địa bàn của Tả gia, nhưng địa giới lớn như vậy, không hề có manh mối tìm kiếm bốn người cũng không đơn giản. Bốn người Cố Phù Du biến thành ba người, dọc đường đi lại đeo mặt nạ dịch hình không rời, coi như gặp người cũng sẽ không để lại ảnh hưởng gì. Một đường này là hữu kinh vô hiểm [4], thật vất vả đến được Phạn Thánh Sơn, ra khỏi Phạn Thánh Sơn, đi về hướng Nam trăm dặm sẽ đến thành Tiêu Dao.
[4] Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Trong lòng Cố Phù Du lại càng thêm sốt ruột, tâm thần không yên, nàng nghĩ có lẽ là cận hương tình khiếp [5], giờ phút này nàng hận không thể mở truyền tống trận pháp, trực tiếp đến bên trong thành Tiêu Dao, như vậy liền có thể lập tức đến được thành Tiêu Dao.
[5] Cận hương tình khiếp: Càng tới gần quê thì lòng càng kinh hãi.
Ba người đang đi trên sơn đạo, Phạn Thánh Sơn cũng không phải là ngọn núi cằn cỗi không một cọng cỏ, nơi này mặc dù linh khí mỏng manh nhưng cũng không ít tán tu tới đây tìm động phủ để thanh tu, hơn nữa đã gần đến thành Tiêu Dao, tất nhiên có người Tả gia quẩn quanh. Bây giờ cách thành càng gần, càng nguy hiểm, càng nguy hiểm bọn họ càng phải cẩn thận.
Ba người cũng không ngự kiếm, đi bộ qua núi, mới lướt qua khe núi, vẻ mặt Liễu Quy Chân thay đổi, nói: "Có người tới." Sau đó vẻ mặt hơi ngưng lại, dừng một chút, lại nói: "Chỉ có ba người, phía Đông hai người, phía Nam một người, tu vi không cao, chỉ mới Trúc Cơ...". Truyện Đô Thị
Ba người trao đổi ánh mắt một chút, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể tránh đi liền tránh đi. Ba người bước nhanh rời đi, mới đi tới sau một chỗ đá tảng. Bụi cỏ bên kia vang lên xào xạc, có hai người bước ra trước, một đường nói chuyện, một đường đi tới bên dòng suối, tiếng nước chảy ào ào ào, tựa hồ đang rửa tay uống nước, sau đó lại nghe được tiếng bước chân nhẹ vang lên, một người khác cũng đi tới, cũng dường như đang múc nước nghỉ ngơi.
Hai người lúc trước nói chuyện. Thở dài: "Ôi, Hư Linh Tông và thành Tiêu Dao chiến đấu thật kịch liệt, suýt nữa tai vạ tới cá trong chậu, đưa những tán tu chúng ta cũng trộn vào. Ngươi nói Hư Linh Tông đang diễn cái tuồng nào? Muốn thống nhất Nam Châu."
Một người khác tặc lưỡi nói: "Ai biết được. Chỉ là nói đi rồi nói lại, đợi khi toàn bộ Nam Châu đều rơi vào tay Tả gia, Tả gia không phải càng thêm kiêu ngạo hơn. Ngày tháng này ở Nam Châu quá khổ sở, mọi tài nguyên đều ở trong tay Tả gia, tán tu như chúng ta càng không có ngày nổi danh."
"Nói cũng đúng, chi bằng hai ta đi Biệt Châu thử vận may, cho dù đi Trung Châu, đi Tứ Hải đều tốt hơn so với ở Nam Châu."
Sau đó một người hỏi: "Này, huynh đài, nghe huynh nói, Hư Linh Tông và thành Tiêu Dao cũng đánh nhau rồi?"
"Đúng vậy, chúng ta từ thành Tiêu Dao bên kia tới, suýt nữa bị người Tả gia xem như người của thành Tiêu Dao mà làm thịt. Đánh đến trời đất tối tăm, ngươi lên đỉnh núi nhìn xem, nhìn về hướng Nam, còn có thể thấy được bầu trời phía Đông một mảnh lửa đỏ, đều là ngọn lửa chiến tranh, nghe nói lần này linh thú Hỏa Vân Giao của Tả Thái Tuế cũng đã lấy ra, đây là bỏ vốn gốc, nếu không đánh hạ thành Tiêu Dao thề không bỏ qua."
"Này, này, hai bên vẫn luôn tường an không có việc gì mà, tại sao lại đánh rồi."
"Cũng không biết, huynh đệ, nếu ngươi đi về hướng thành Tiêu Dao, khuyên ngươi tốt nhất đổi đường đi, đừng gặp phải Tả gia giết người đến đỏ cả mắt, không nhận ra người, gặp tai bay vạ gió [6]."
[6] Tai bay vạ gió: Họa từ đâu đó đến bất ngờ.
"Ôi, đa tạ, đa tạ nhắc nhở."
Cố Phù Du ở sau lưng đá tảng vẫn luôn lắng nghe, trong đầu vang lên ong ong, đợi sau khi ba người kia đi, nàng gọi: "A Phúc!" Một tiếng này tràn đầy kinh hoàng, A Phúc nhảy ra từ bên trong, hóa thành nguyên hình, Cố Phù Du nhảy lên, nói: "Lên đỉnh núi!"
Liễu Quy Chân gọi: "Cố sư muội."
Cố Phù Du vô tâm để ý tới hắn. Hai người Đông Ly và Liễu Quy Chân thấy thế, vội vã ngự kiếm đuổi theo, ba người đồng loạt đi lên đỉnh núi. Nhìn về hướng Đông Nam, phương Nam nơi giao nhau của thiên địa một mảnh đỏ thẫm, tựa như cảnh tượng mặt trời xuống núi, thiêu đốt đại địa nóng như lửa đốt, nhưng lúc này chưa quá Ngọ [7], mà là trời đầy mây, mây đen trên đỉnh đầu tụ lại, ánh sáng tối tăm.
[7] Ngọ: Giữa trưa.
Cố Phù Du dâng lên nỗi sợ vô biên, trên cổ toát ra mồ hôi lạnh, vô thức mà đi tới, trong miệng luống cuống nói: "Ta muốn về nhà, ta phải trở về."
Hỏa Vân Giao, đó là linh thú của Tả Thái Tuế, là một con linh thú tu luyện đến Động Hư đại viên mãn, thứ kia lớn lên cực kì giống rồng, có người lén nói thứ này chính là huyết mạch của rồng, rồng tính dâm, nói không chừng thứ gì đều có thể thượng được mới sinh ra nó. Với nó giống như Kim Long, thuộc hỏa, hỏa diễm trong miệng phun ra cũng có thể thiêu tường thành của thành Tiêu Dao thành dung nham.
Tả gia đều đã lấy nó ra. Cố Phù Du nhớ tới pháp tướng trên trời ở Tĩnh Đốc Sơn, cảm giác bị ép đến không thở nổi, thân thể muốn biến thành thịt nát lúc đó vẫn còn ở trong xương cốt. Lần này, Tả gia có phải cũng không từ thủ đoạn đối phó thành Tiêu Dao hay không.
Rốt cuộc tại sao, tại sao, bởi vì mình giết Tả Thiên Y, tạo thành tất cả những thứ này sao.
Tất cả bàng hoàng bất an, hoảng sợ tự trách, lo lắng hoàn toàn dồn vào một chỗ, khiến đầu Cố Phù Du đau đến sắp nứt, cơ thể giống như rơi vào hầm băng, run rẩy không thôi.
Đông Ly nắm lấy cổ tay Cố Phù Du, nói: "Nếu đã khai chiến, thành Tiêu Dao đã trở thành chiến trường, chúng ta không thể dễ dàng đi qua đó." Bọn họ vốn nghĩ đem thành Tiêu Dao làm cứ điểm, triệu hồi đệ tử. Nhưng Tả gia một khắc cũng chưa ngừng lại, trải qua một trận chiến ở Huyền Diệu Môn cũng không nghỉ ngơi lấy sức, liền thừa thế xông lên, lao thẳng đến thành Tiêu Dao, thế nhưng lại vội vã như vậy, là sợ thành Tiêu Dao có viện trợ từ bên ngoài, hay là vì cái gì khác.
Bọn họ muốn báo cho Cố Vạn Bằng sớm chuẩn bị, đã là vô ích, hai bên đã đánh nhau rồi. Bọn họ phải về triệu hồi đệ tử, cũng không có thời gian. Bây giờ bên kia một mảnh hỗn loạn, bên ngoài đều là người Tả gia, bọn họ muốn vào thành càng thêm không dễ.
Tùy tiện đi qua, chính là đưa dê vào miệng cọp.
Ba hồn bảy vía của Cố Phù Du giờ phút này đã hoàn toàn hỗn loạn, nơi nào có thể nghe được: "Ta phải trở về, cho dù phải chết ta cũng phải đi về, ta muốn trở về."
Nàng hất tay Đông Ly ra, dùng chút sức, thu tay về thì đánh trúng đâu mang, Chung Mị Sơ trên đường vẫn là long thân, vẫn luôn ngủ say ở bên trong đâu mang của nàng, chữa thương khôi phục, có lẽ là đánh trúng nó, Bạch Long hơi giật mình. Thân thể Cố Phù Du cứng đờ, vội vàng mở đâu mang ra xem, cơ thể Bạch Long hơi cuộn tròn, chậm rãi cử động, không biết đã tỉnh hay chưa, cọ ngón tay của nàng một chút, lại dần dần không cử động nữa.
Cố Phù Du thở phào nhẹ nhõm, trái tim cũng an bình lạ thường. Nàng nhìn về phía Đông Ly, nói: "Đông Ly sư tỷ, xin lỗi, lúc nãy ta..."
Đông Ly nói: "Không trách ngươi, ngươi lo lắng là đúng."
Cố Phù Du lại nhìn về phía Nam, nhìn chằm chằm, hít một hơi thật sâu, dứt khoát quay lưng lại, tay nàng còn đang run rẩy, trong lòng không thể dựa vào đâu, nàng không nhịn được dùng mu bàn tay cách một cái câu mang xoa xoa Bạch Long ở bên trong, run rẩy dần dần dịu lại.
Trong lòng nàng cũng nghĩ thông suốt, đã khai chiến rồi, nàng trở về cũng không thay đổi được gì, nàng không giúp được gì cả. Cha nàng nói rất đúng, nàng không hề biết gì về thành Tiêu Dao, không biết phòng thủ thành trì là như thế nào, không biết sức chiến đấu của thành Tiêu Dao có bao nhiêu, không biết làm thế nào bài binh bố trận, không biết làm sao huy động các thế lực thế gia ở trong thành, nàng có thể làm cái gì.
Chuyện duy nhất có thể làm, là đi tìm cứu binh.