Cố Phù Du dẫn Chung Mị Sơ tới trước sòng bạc lấy phần thưởng của hẻm núi cạnh tốc, vẫn là vị hồng y nữ lang tiếp đón hai người.
Khi hồng y nữ lang biết hai nàng đoạt giải nhất thì có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khéo léo không hỏi nhiều, chỉ lấy khen thưởng ra.
Đó là một hộp gấm, cùng với năm mươi vạn linh thạch.
Cố Phù Du nóng lòng mở hộp ra, muốn nhìn xem phần thưởng rốt cuộc là cái gì.
Lúc mở hộp ra trong nháy mắt, Chung Mị Sơ nhìn thấy hai tay của Cố Phù Du run lên.
Ánh mắt nàng chuyển qua hộp gấm. Có một quyển sách được đặt trong hộp, trang sách tàn tạ ố vàng, chỉ có nửa quyển, không có văn bản, có thể nhìn thấy rõ ràng có chữ viết dày đặc cùng văn tự kỳ quái ở trên sách, đây là một tàn quyển ghi chép trận pháp.
Khóe miệng Cố Phù Du run lên, ngập ngừng nói: "Kỳ Môn..."
Chung Mị Sơ biết Kỳ Môn là cái gì, đó là khởi nguyên của tất cả trận pháp.
Trăm triệu năm trước, lúc Nhân tộc còn chưa tu tiên, trận pháp đã được sinh ra.
Nhìn trộm huyền cơ của thiên địa, thay đổi âm dương ngũ hành. Trận pháp là kết tinh huy hoàng của trí tuệ mấy vạn năm của Nhân tộc.
Đây là sự kiêu ngạo trong lòng của Nhân tộc, chứng minh bọn họ tuy nhỏ bé thấp kém ở trong thiên địa nhưng cũng có cũng năng lực để thao túng càn khôn, điều động được âm dương.
Vào thời điểm đó, một người có thể phải dốc cả một đời mới có thể nghiên cứu ra được một trận pháp, thế nhưng người cùng chung chí hướng rất nhiều, tích tiểu thành đại, đời đời truyền lại, cuối cùng là đốm lửa thiêu thảo nguyên, phát triển diễn sinh của trận pháp.
Một loại hình hình trận pháp nếu tìm ra căn nguyên nguồn gốc thì đều là từ một trận pháp tiếp tục phát triển, giống như một cây đại thụ, chi tiết lại phức tạp như thế nào cuối cùng cũng sẽ quy về một điểm, mà những thứ căn nguyên nhất của trận pháp chính là quyển sách《 Kỳ Môn 》này.
Vận hành trận pháp cổ xưa luôn luôn là mượn linh khí của thiên địa, dù là người không có tu vi, nếu như biết được phương thức hình thành trận pháp, có được thiên thời địa lợi cũng có thể bày trận.
Chỉ là loại trận pháp này cũng rất nhiều tai hại, thứ nhất hạn chế quá nhiều, hoặc không có thiên thời, hoặc không có địa lợi, đều khó khăn thiết trận, thứ hai trận pháp phức tạp, khó có thể lý giải, nếu như muốn thiết trận, cần phải thấu hiểu triệt để về tập tính, đặc điểm, nhược điểm cùng những liên quan với trận pháp đó phải nhớ rõ rành mạch.
Sau này khi Nhân tộc tu tiên, bọn họ nhận ra thông qua tu vi bản thân cũng có thể nhanh chóng kết trận, uy lực càng mạnh, không cần nhìn xem thiên thời địa lợi, không chịu hạn chế, chủ yếu nhất chính là không cần tiêu hao quá nhiều tâm trí đi nhớ nguyên lý ra đời của trận pháp.
Một cách tự nhiên, trận pháp cổ xưa dần dần bị đào thải, càng ngày càng ít người đi nghiên cứu trận pháp làm sao sinh ra, vì sao mà sinh ra.
Cho nên thư tịch ghi chép cổ trận càng ngày càng ít đi, mà loại sách 《 Kỳ Môn 》này vốn là trân quý, cho đến hiện tại, nó vẫn còn sót lại tàn quyển đã nói là hiếm lạ.
Phần thưởng này, thực sự đã chạm đến trái tim của Cố Phù Du.
Vạn phần vui sướng trào dâng ở trong lòng, một cảm giác tê dại leo lên sống lưng của nàng, nàng cắn chặt môi, trong lỗ mũi phát ra một chuỗi tiếng "Ừm..." hừ ngâm sung sướng, nàng nhảy lên giống như không thể chịu đựng được niềm vui này.
Nhìn thấy Chung Mị Sơ ở một bên, nàng không chút do dự nhào tới ôm chặt nàng: "Ta sắp chết, ta muốn chết, Chung sư tỷ, làm sao bây giờ..."
Chung Mị Sơ lại một lần nữa thấy được tình yêu nhiệt tình của nàng đối với trận pháp, loại thuần túy này, cảm tình mãnh liệt, chuyện mà cho dù tiêu hao hết cả một đời cũng muốn làm này, nàng chưa từng có được, nhưng giờ phút này nàng giống như cũng bị Cố Phù Du cảm nhiễm.
Thật giống như mình cũng có một việc có thể cam nguyện hiến dâng cả một đời, có thể vì nó khóc vì nó cười, khi phấn đấu thì nhiệt huyết dâng trào, lúc thấp thỏm sẽ mặt ủ mày chau, vì nó mà mất ăn mất ngủ, rồi có một ngày đạt được thành tựu, là cảm giác cực kỳ thỏa mãn và vinh quanh.
Điều này so với ở trên Cốc Thần Phong luôn luôn tu luyện, vứt bỏ nhân dục, đắc đạo thành tiên thì mê người hơn nhiều.
Chung Mị Sơ mặt mày hơi cong, nhàn nhạt cười nhẹ, nói: "Còn chưa thể chết được, kiếm của ngươi còn chưa luyện thành."
Loại tiếng cười này truyền đến bên tai Cố Phù Du, giống như hải yêu ngâm xướng, làm rung động lòng người.
Lỗ tai của Cố Phù Du ngứa một lúc, loại ngứa này, ngứa đến tận tâm can.
Gương mặt nàng ửng hồng, bỗng nhiên lùi lại, mím khóe miệng, thật lâu sau mới cúi đầu, ngước mắt lên, hỏi: "Chúng ta đi chứ?"
"Ừ."
Cố Phù Du yên lặng vòng qua phía bên kia của A Phúc, cùng Chung Mị Sơ song song cách một con Chấn Mão, nàng cần tạm thời bình phục lại cảm xúc của mình.
Hai người rời đi không bao lâu, một người từ trong sòng bạc bước nhanh tới, tìm được vị hồng y nữ lang, hai người đi vào bên trong gian phòng ở đại sảnh.
Nơi này là phòng trong cùng của sòng bạc, người bình thường không được phép đi vào.
Hồng y nữ lang đứng trước tấm bình phong, sau khi nghe được người đến bẩm báo xong, khiếp sợ nói: "Ngươi xác định là Bạch Long?"
Người tới nói: "Xác thực là như vậy, rất nhiều người ở đây cũng nhìn thấy như vậy, cũng không đến mức mắt của mọi người đều xảy ra vấn đề, nếu Khôn Linh đại nhân không tin có thể tìm hai vị công chứng viên của cạnh tốc hỏi."
Khôn Linh nhíu mày thật sâu, cúi đầu tự nói: "Ta vốn tưởng rằng nàng là vị tiểu đại nhân nào tham mới mẻ, gạt trưởng bối trong tộc chạy đến đây, thế nhưng lại là Bạch Long, là Bạch Long..."
Người tới nói: "Khôn Linh đại nhân, người xem, này, chuyện này..."
Khôn Linh trầm ngâm nói: "Chuyện này ta và hội trưởng sẽ tự mình đến Đông Hải để gặp bệ hạ. Ngươi phái người đi điều tra lai lịch của nàng, phái người lén lút đi theo nàng, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, lúc vạn bất đắc dĩ cũng có thể sử dụng sức mạnh của thương hội."
"Vâng."
"Chờ đã. Trên người nàng có thú văn, giống như đã lập khế ước với người khác..."
"Đây... làm sao có khả năng!"
"Ngươi cũng đi điều tra Cố Phù Du kia một chút." Khôn Linh cảm thấy kỳ quái ở trong lòng, lúc trước khi nhìn thấy thú văn của Chung Mị Sơ, nàng chỉ cho rằng đây là giao dịch gì đó giữa Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, cũng không phải khế ước đơn thuần.
Bởi vì từ xưa đến nay, không có người có thể triệu hoán Long tộc và Thanh Loan tộc đến rồi định khế, hai tộc là tiên thú, không phải là linh thú, cũng không phải là Nhân tộc có thể khống chế, hơn nữa trạng thái của Cố Phù Du và Chung Mị Sơ nhìn qua cũng không giống như một đôi chủ tớ.
Nhưng hôm nay Bạch Long nguyện ý chở Cố Phù Du, điều này làm cho Khôn Linh khó hiểu. Mối quan hệ giữa hai người hiển nhiên không bình thường.
"Được, thuộc hạ rõ ràng."
Sau khi Chung Mị Sơ và Cố Phù rời khỏi sòng bạc, đi ra đường phố. Mấy ngày nay là Ngày Của Hoa, trên đường phố lại nhộn nhịp hẳn lên.
Ở thời cổ, Ngày Của Hoa vốn là vào ngày xuân, không chỉ để ngắm hoa mà còn để cầu thần linh phù hộ cho mùa màng hằng năm.
Vào ngày đó tiểu thương khắp nơi tụ tập ở một chỗ, giao dịch lá trà, tơ lụa, đồ sứ, dược phẩm, hội đèn lồng, hội chùa, chợ, hội hoa, được tổ chức ở cùng một nơi, náo nhiệt từ chỗ này đến chỗ khác.
Bây giờ Tiên Đạo thịnh hành, mọi người dùng linh lực để nuôi trồng hoa cỏ, các chủng loại hoa tươi càng ngày càng kỳ lạ, suốt bốn mùa đều nở rộ không hề héo tàn, Ngày Của Hoa dần dần chuyển sang ngày mùa hè.
Người nông dân trồng hoa hằng năm đều tạo ra một giống hoa mới mẻ để du ngoạn thưởng nhạc, hoa xinh cỏ đẹp, tranh nhau khoe sắc, một đoàn kiều diễm hơn hẳn một đoàn, xinh đẹp một đoàn càng hơn một đoàn.
Người trên đường chen chúc nhau, khắp nơi là tiếng cười đùa, người thoát trần lạc vào nơi này cũng phải dính lên khói lửa.
Hai người không có chơi ở mấy chỗ sắc trời đã nhá nhem tối, trên đường nổi lên hoa đăng đoán câu đố.
Người càng ngày càng nhiều, hai người gần như bị đẩy đi về phía trước, mãi cho đến khi họ đến bên dưới một mảnh hoa đăng, bên cạnh là tửu lâu, trong lâu cụng ly đổi chén, uống rượu hát vang, tất cả đều là người tham gia lễ hội.
Cố Phù Du tình cờ nhìn thoáng qua, bỗng thấy một bóng người quen thuộc, nàng kéo Chung Mị Sơ, hỏi: "Chung sư tỷ, tỷ nhìn xem, người kia có phải là đại trưởng lão không?"
Chung Mị Sơ đội đấu bồng, ngẩng đầu nhìn xem, ngón tay hơi vén lụa trắng rũ xuống ở một bên đấu bồng lên: "Là hắn."
Người đi vào tửu lâu kia đúng là Quý Tịch Ngôn, bên cạnh hắn còn có một người, đó là một nam nhân rất là thần khí, tướng mạo khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, để lại một chòm râu, thập phần giỏi giang, chắp một tay sau lưng, đứng ở một bên làm tư thế "mời".
Cố Phù Du nghi ngờ nói: "Tại sao đại trưởng lão lại ở cùng với Tả Nhạc Chi?"
Suy xét đến khả năng Chung Mị Sơ không quen biết Tả Nhạc Chi, Cố Phù Du lại nói thêm một câu: "Hắn là nhi tử của tông chủ Hư Linh Tông, cha của Tả Thiên Lãng, Tả Thiên Lãng chính là người đuổi theo phía sau đánh chúng ta ở cạnh tốc."
Chung Mị Sơ nhìn thấy một màn này tựa hồ cũng không kinh ngạc: "Huyền Diệu Môn cùng Hư Linh Tông tiếp xúc vẫn luôn do đại trưởng lão phụ trách."
Nàng vốn không quan tâm đến những việc này, cũng không biết, chỉ là năm nay Quý Triều Linh có ý định để cho nàng tiếp xúc với sự vụ của Tiên Môn, nàng mới được được một hai điều.
Chuyện của Quý Tịch Ngôn là ở trong một hai điều này.
Cố Phù Du đã hiểu. Tuy rằng thành Tiêu Dao và Huyền Diệu Môn có quan hệ vi diệu với Hư Linh Tông, nhưng trên mặt mũi vẫn phải làm, hơn nữa lãnh thổ của ba thế lực tương tiếp nhau, có rất nhiều chuyện cần gặp mặt để trao đổi.
Cố Phù Du trộm mang Chung Mị Sơ ra ngoài, gặp được đại trưởng lão của chút chột dạ, cũng không nghĩ nhiều, kéo tay Chung Mị Sơ, trốn vào trong dòng người rời đi.
Cố Phù Du dẫn Chung Mị Sơ đi thẳng ra khỏi thành, bên ngoài cửa phía đông vẫn là hẻm núi Vân Đoan, bên ngoài cửa phía tây là sườn núi Tinh Nguyệt.
Dọc trên đường đi cũng có rất nhiều người, trên tay mọi người đều cầm theo hoa đăng, vừa nói vừa cười, ở nơi sơn dã như này giống như hàng ngàn con đom đóm, cũng là đặc sắc.
Chung Mị Sơ hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"
Có lẽ bởi vì trong đám đông quá nóng, làm cho trên người Chung Mị Sơ cũng bị nhuộm nhiệt, khiến cho giọng nói của nàng không hề bình đạm như thường mà mang theo một chút mong đợi.
Cố Phù Du giả vờ thần bí nói: "Dẫn tỷ đi xem thịnh cảnh nhân gian."
Phía trên sườn núi có một lầu các, lấy lầu các làm ranh giới, hàng rào trúc được dựng lên ở hai bên, này nhìn qua tưởng chừng như là hàng rào trúc bình thường nhưng kỳ thật đó là phòng ngự trận pháp được thực thể hóa.
Bên kia hàng rào trúc có gió thổi qua, xào xạc xào xạc, dường như là cỏ ở trên sườn núi mang theo một trận hương vị sâu thẳm trống trải.
Nếu như muốn đi vào, mỗi người mỗi thú phải giao ra mười vạn linh thạch, Cố Phù Du có vẻ vô cùng đau lòng.
Chung Mị Sơ không hiểu, rõ ràng Cố Phù Du có ngàn vạn linh thạch, tại sao còn phải đau lòng vì con số nhỏ bé này.
Cố Phù Du căm giận giao linh thạch, còn mua dịch vụ đắt tiền nhất.
Hai người đi đến trên sườn núi, có gã sai vặt phía sau dọn bàn, nấu rượu pha trà.
Chung Mị Sơ nhìn cánh đồng tối tăm bát ngát, ngửi được một cổ ám hương: "Nơi này là cánh đồng hoa?"
Cố Phù Du mỉm cười gật đầu, xoay người cầm lấy rượu: "Phải đợi một lúc nữa hoa mới nở, tỷ nên nhìn một chút."
"Được." Chung Mị Sơ ngồi xuống, trà thơm ngào ngạt, người nọ đang nấu trà nhài, nàng cầm một chén lên nếm thử, có tư vị khác.
Một người rót rượu, một người uống trà.
Mặc dù không nói bất cứ điều gì, cũng sẽ không cảm thấy thời gian gian nan.
Sau thời gian một vò rượu, Cố Phù Du hơi say, nàng đột nhiên đứng dậy, kích động nói: "Chung sư tỷ, đến rồi, đến rồi!"
Chung Mị Sơ nhạy bén cảm giác được gió ở trên cánh đồng đang thay đổi.
Nàng quay đầu lại nhìn, màn đêm u ám phía trên tản đi, ngân hà chiếu xuống đất, khắp nơi bừng sáng.
Trong cánh đồng hoa, nụ hoa phát ra ánh sáng huỳnh quang màu lam, từ từ nở rộ, giống như một con phượng hoàng trắng đang sải cánh, cuối cùng lộ ra tư thế xinh đẹp nhất.
Hàng ngàn điểm huỳnh quang trắng từ trong nụ hoa bay lên, bay vào không trung, tựa như những vì sao trên bầu trời.
Ánh huỳnh quang trên đất tranh diễm với ánh sao trên bầu trời, lại làm nổi bật lẫn nhau, càng khiến người ta nhất thời không phân biệt được, đâu là trời, đâu là đất.
Nơi này có một vẻ đẹp tao nhã nhất, yên tĩnh nhất, xinh đẹp đến không đành lòng đánh vỡ.
Đúng như Cố Phù Du từng nói, đây là thịnh cảnh của nhân gian,
Gã sai vặt lặng yên lui ra, trên sườn núi này chỉ có hai người các nàng và A Phúc. Chung Mị Sơ gỡ đấu bồng xuống, nhìn mạn dã kỳ hoa, nói: "Đây là hoa quỳnh Tinh Nguyệt?"
Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ tỷ gặp qua rồi?" Cố Phù Du có hơi thất vọng, nàng cho rằng Chung Mị Sơ chưa từng thấy qua, muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, mới vô cùng thần bí dẫn nàng tới đây.
Hoa quỳnh Tinh Nguyệt chỉ nở một đêm, khi nó nở thì mây trên bầu trời đều tan đi, mặt đất giống như những ngôi sao trên bầu trời, vì vậy mới có cái tên đó, nó rất khó để sinh trưởng, mà thời gian nở cũng không cố định, trồng một đồng hoa quỳnh Tinh Nguyệt như thế này, đồng thời khống chế nó nở rộ cùng một lúc, thành Vạn Thông đã tốn rất nhiều công sức, cho nên khi tiến vào phải thu nhiều linh thạch như vậy.
Chung Mị Sơ nói: "Ta đã đọc nó ở trong sách."
Đây là một nguyên nhân khiến nàng lười xuống núi, bởi vì vạn sự vạn vật đều được ghi chép trong sách, sau khi biết rõ diện mạo của chúng như thế nào liền không có hứng thú phải tận mắt nhìn thấy.
Nhưng bây giờ nàng đột nhiên hiểu rằng, tận mắt nhận thấy là một tâm trạng khác, không phải đồ văn có thể so sánh.
"Cố Phù Du, ta rất thích nơi này, đa tạ ngươi đã dẫn ta đến đây."
Nụ cười của Cố Phù Du giống như nở rộ ngay lập tức: "Tỷ, tỷ thích là tốt rồi."
Nàng vui vẻ uống thêm hai chén rượu, quay đầu nhìn lại, Chung Mị Sơ vẫn cứ đứng ở bên cạnh sườn núi, nhìn ra cánh đồng hoa quỳnh Tinh Nguyệt, gió đêm mềm nhẹ, gợi lên góc áo cùng tóc dài của nàng.
Từ góc nhìn của Cố Phù Du, không thể thấy rõ vẻ mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một cái sừng gãy ở bên trái.
Trong lòng Cố Phù Du lại là một trận không dễ chịu, nàng không nhịn được hỏi: "Chung sư tỷ... sừng rồng của tỷ tại sao bị thương?"
Tác giả có lời muốn nói:
Về việc dùng địa lợi thiết trận cùng tự thân linh lực kết trận học tập, có thể lý giải như thế này: Tựa như một cái máy móc, ngươi dùng linh lực tự thân kết trận thì tương đương với chỉ cần biết làm sao thao túng nó, thế nhưng ngươi dùng địa lợi thiết trận, ngươi không chỉ cần phải biết làm sao thao túng cái máy này, ngươi còn phải học tập nguyên lý hoạt động của nó, biết nó chế tạo thế nào, đối với tất cả của nó phải rõ như lòng bàn tay.