Thời tiết vào xuân, gió vẫn se lạnh, sương mù trên núi vẫn còn dày đặc.
Hắc y thiếu niên ôm mấy bao giấy dầu trong tay, vừa ăn một miếng bánh mật đường mới ra lò, vừa đi về hướng cây cầu đá nhỏ.
Sông nhỏ dưới cầu tiếng nước chảy róc rách, thanh niên chờ trên cầu hồi lâu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn chợt quay đầu lại, liền kêu một tiếng: “Thập Thất hộ pháp.”
“Ngươi rảnh như vậy hả?” Thiếu niên đi lên cầu đá, cười như không cười.
Khương Anh nghẹn lời, trong lòng biết thiếu niên này vẫn vô cùng mâu thuẫn với lời hắn khuyên nhủ trước đó, hắn gục đầu xuống, nói: “Cũng không phải cố ý tới quấy rầy hộ pháp, chỉ là người thuộc hạ sai ra ngoài mang tin tức Diệu Thiện đạo sĩ trở về.”
Thiếu niên nghe vậy, quả nhiên mở to mi mắt, nhìn thẳng hắn.
“Công pháp Thiên Cơ Sơn nổi tiếng thiên hạ, nhưng truyền đến đời Diệu Thiện vào mười sáu năm trước bỗng tuyệt tích giang hồ, cũng có lời đồn là Diệu Thiện tu tập Thiên Cơ công pháp đến tầng cuối cùng không bắt được trọng điểm, tẩu hỏa nhập ma đã chết, nhưng thuộc hạ tra xét đến nơi Diệu Thiện xuất hiện cuối cùng vào năm đó, là Thần Khê sơn ở Nghiệp Châu, khi đó cũng không biết vì sao hắn bị đứt một tay, sau khi được thánh thủ Trương Nguyên Hỉ ở Thần Khê sơn chẩn trị, lại bặt vô âm tín.”
Thần Khê Sơn, Nghiệp Châu.
Chiết Trúc dựa trên lan can cầu đá, rũ mi mắt che giấu đi các quang ảnh lập loè không chừng, ngón tay hắn theo bản năng dùng sức bóp chặt bao giấy dầu, bánh mật đường nát hết cái này tới cái kia, hắn như mới tỉnh lại từ trong mộng, buông lỏng lực đạo, nhưng đã quá muộn, bánh mật đã bị bóp nát hai cái.
Hắn khẽ cau mày.
“Thập Thất hộ pháp?” Khương Anh thật cẩn thận lại gọi một tiếng.
Hắn kỳ thật cũng không biết, đến tột cùng vì sao Thập Thất hộ pháp phải tra lại các chuyện đã qua của Diệu Thiện, nhưng hắn cũng tuyệt không dám tò mò.
“Tiết Nùng Ngọc đã chết sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân 2. Hạ Lệ Lưu Manh 3. Sơn Gian Tứ Thực 4. Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh =====================================
Chiết Trúc hoàn hồn, lại thình lình đổi đề tài.
“Thật là chuyện gì cũng không thể giấu được hộ pháp, lâu chủ nhất định phải báo thù Tiết gia lợi dụng Lược Phong Lâu, nhưng bởi vì vậy, mặc dù trong mật thư nàng đưa đến trong tay thiên hộ Hạ Tinh Cẩm của Lăng Tiêu Vệ, đã giấu đi ba chữ Lược Phong Lâu, nhưng Tiết Nùng Ngọc là người khởi xướng, nên cái gì hắn cũng biết.”
Nhưng mà sắc mặt Khương Anh vẫn có chút ngưng trọng, “Nhưng tin tức Ngọc Kinh truyền về lại nói, Tiết Nùng Ngọc chạy thoát.”
Đệ Nhị hộ pháp ở Ngọc Kinh vẫn chưa thể thành công thu được thủ cấp này.
“Lâu chủ lúc này thật đã tính sai,"
Chiết Trúc cười nhạo một tiếng, con ngươi sắc lạnh, “Thập Nhất ca đã chết nàng cũng chưa hết giận, cứ tức hộc máu như vậy, lại vác đá nện vào chân mình.”
“Nàng thả tin tức Minh Nguyệt công chúa mất tích ra ngoài dẫn tới Tiết Nùng Ngọc cắn câu, nhưng phụ thân hắn Tiết Trọng rốt cuộc cũng là người chìm nổi trong quan trường nhiều năm, nói vậy hắn nhất định phát hiện khác thường trong đó, vì bảo toàn Tiết Nùng Ngọc, đã có tính toán từ sớm.”
Chiết Trúc cắn một miếng bánh ngọt, “Hiện giờ lại muốn giết Tiết Nùng Ngọc, chỉ sợ cũng không dễ dàng.”
“Thuộc hạ suy đoán, nói không chừng lâu chủ sẽ cho ngài đi Ngọc Kinh, cùng Đệ Nhị hộ pháp giết Tiết Nùng Ngọc.” Khương Anh nói.
“Không, nàng tuyệt đối sẽ không cho ta đi Ngọc Kinh,”
Chiết Trúc lắc đầu, ý cười trên mặt giảm đi rất nhiều, thanh âm bình tĩnh, lại hàm chứa một ít trào phúng, “Rốt cuộc, nàng còn nghe lời sư phụ ta nói hơn ta nữa.”
Khương Anh lập tức im tiếng, không dám nhiều lời.
Người trong Lược Phong Lâu, ngoại trừ thiếu niên này, không có ai dám nhiều lời nghị luận chuyện của lâu chủ.
“Bất quá Tiết gia liều chết muốn giữ được mạng của Tiết Nùng Ngọc, hắn cũng nên học được cách giữ mạng mới phải,” Chiết Trúc đưa miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng, “Hiện giờ Lăng Tiêu Vệ muốn tróc nã hắn, Lược Phong Lâu muốn giết hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn tuyệt sẽ không xuất hiện.”
Hắn không xuất hiện, Lăng Tiêu Vệ sẽ không biết người hắn gửi gắm, là sát thủ Lược Phong Lâu.
Khương Anh đang nghe, thanh âm Chiết Trúc lại bỗng nhiên ngừng, hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thanh tân trong sáng của thiếu niên.
“Còn có việc?”
Chiết Trúc phát giác bao giấy dầu trong tay đã không còn nóng nữa.
“…… Không có.”
Khương Anh ngượng ngùng đáp, ngay sau đó hắn nhìn thiếu niên đứng thẳng người, vòng qua hắn muốn đi xuống cầu, hắn cũng đành chuyển người đi về hướng ngược lại.
Nhưng mới đi vài bước, hắn lại nghe thiếu niên nói: “Khương Anh.”
Khương Anh lập tức xoay người, sương mù trắng xoá một mảnh, vạt áo đen huyền của thiếu niên bị gió phất động.
“Ngươi nói xem, làm sao mới có thể biết nàng có thích ta hay không?”
Dưới cầu dòng nước chảy không ngừng, thanh âm có chút phiền não của thiếu niên truyền đến.
“…… Ách.”
Khương Anh sửng sốt một hồi lâu, thấy biểu tình thiếu niên dần dần mất kiên nhẫn, hắn vắt hết óc cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Cái này…… Khó mà nói được.”
Tâm tư cô nương đều không giống nhau, trong nhất thời Khương Anh cũng chưa biết nên tìm từ nào cho đúng, để giải thích cho thiếu niên vừa mới biết yêu này, hắn ráng nghĩ kĩ trong chốc lát, lại nghe thiếu niên cười nhạt một tiếng.
Chiết Trúc liếc hắn, tiếng nói trong trẻo: “Xem ra dù cho ngươi có hai ba người, cũng không dùng được gì.”
“……”
Nhất thời đầu Khương Anh trống rỗng.
Thiếu niên xoay người đi xuống cầu, Khương Anh nhìn bóng dáng đen huyền của hắn sắp bị sương mù che lấp, liền vội gọi to: “Hộ pháp, ít nhất ngài cũng cần thu thập mình lại, bộ dạng ngài vốn cực kỳ đẹp, nghĩ đến chỉ cần chỉnh trang sơ lại, nàng nhất định sẽ nhìn chằm chằm ngài không chớp mắt cho mà xem!”
Thiếu niên này nhất định phải đâm đầu vào bể tình, Khương Anh cũng biết mình khuyên không được, hắn cũng không dám khuyên tiếp.
Dù sao trong Lược Trất Phong, hắn chỉ có đi theo vị Thập Thất hộ pháp này, mới có thể sống được lâu dài, trong ba năm vừa qua, hắn thành thói quen xem lời thiếu niên này là mệnh lệnh.
Chiết Trúc nghe Khương Anh nói cũng không quay đầu lại, nhưng đi vào sương mù trong rừng trúc ẩm ướt, hắn lại không nén được nhẹ liếc y phục của mình.
Chỉnh trang?
Cần chỉnh trang ra sao?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Sắc trời âm u, ánh nắng bị tầng mây thật dày phía dưới che lấp, Thương Nhung ngủ yên trong phòng, loáng thoáng nghe được chút âm thanh sột sột soạt soạt.
Nhưng mí mắt nặng nề, nàng trước sau bị cơn buồn ngủ lôi kéo, dần dần không còn nghe được những thanh âm đó nữa.
Chờ khi nàng rốt cuộc tỉnh lại, trong nhà im ắng, nàng nhìn về phía tấm mành màu xanh da trời, một hồi lâu sau mới đứng dậy mặc y phục rửa mặt.
Người trên giường đối diện đã không thấy, Thương Nhung phát hiện hai cái bao giấy dầu trên bàn, nàng cầm tới mở ra, phát hiện bên trong là bánh ngọt da giòn.
Nàng cầm lấy một cái cắn một ngụm, mật đường bên trong vừa thơm vừa ngọt.
Đẩy cửa đi ra ngoài, trong viện không có một bóng người, cũng không có tiếng nước, là do trước khi bọn họ trở về, Cẩn nương tử đã tìm người tới lấp đất lạch nước kia.
Trong lòng Thương Nhung biết hẳn là Mộng Thạch hẳn đã đến học đường nhỏ trong Đào Khê thôn.
Như vậy Chiết Trúc đâu? Hắn đi đâu vậy?
Thương Nhung đi xuống bậc thềm, trong mông lung nghe thấy nơi xa tựa hồ có chút tiếng vang, nàng ra sân, gió xuân ướt lạnh tắp vào mặt, trong rừng trúc rào rạt tiếng vang.
Cuối con đường đá cỏ dại um tùm, nàng không nhìn thấy người nào lại nghe thấy tiếng la đau.
Nhưng thanh âm kia cũng không phải của Chiết Trúc.
Thương Nhung lập tức cảnh giác lên, xoay người muốn chạy về nhưng không đề phòng một thân ảnh như gió lướt tới, tay hắn vững vàng ôm lấy vòng eo nàng, mang theo nàng nhảy lên ngọn cây.
Nàng ngửi được vị thuốc hơi đắng lộ ra mùi hương trúc diệp trên người hắn, căng thẳng trong đầu vô thức thả lỏng, cành trúc xanh đậm như ẩn như hiện trong sương mù dày đặc, hạt sương nhỏ giọt từ phiến lá lên trên lông mi thiếu niên, một hạt trong suốt, bị hắn động đậy một chút, liền ướt thành mảng lớn trên lông mi vừa dày vừa dài của hắn.
Hắn ôm nàng dẫm nhẹ trên nhánh cây khô thô tráng cuối cùng của tiết cuối đông, gió thổi nhẹ một lọn tóc của hắn, ánh mặt trời dường như vừa ló dạng, chiếu vào khuôn mặt hắn tái nhợt.
“Ăn ngon không?”
Thương Nhung trong hoảng hốt, đột nhiên nghe hắn hỏi.
Nàng khó khăn hoàn hồn, theo ánh mắt hắn nhìn về phía nửa miếng bánh ngọt da giòn trong tay, rốt cuộc nàng tìm giọng nói mình về: “Ăn ngon.”
“Ngươi thức dậy quá muộn, khi mới ra nồi, lớp da bên ngoài của nó rất giòn xốp, mật đường bên trong cắn một cái sẽ chảy ra.” Hắn giương khóe môi lên, mặt mày lại có một chút tiếc nuối.
“Ngươi có thể đánh thức ta.”
Mặt Thương Nhung có chút nóng, nhỏ giọng nói cùng hắn.
“Ngươi ngủ thật sự sâu.”
Chiết Trúc vội vàng chạy về là vì muốn sẵn lúc bánh ngọt còn nóng liền cho nàng ăn, nhưng hắn vừa vén mành, đi đến trước giường nàng thấy mày nàng giãn ra, bộ dáng ngủ rất ngon, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đánh thức nàng.
“Ngươi rất ít khi có thể ngủ an ổn giống đêm qua, không phải sao?”
Chiết Trúc nghiêng mặt tới xem nàng, cũng không đợi nàng lên tiếng, một phiến lá bạc trong tay hắn bay ra, tầm mắt Thương Nhung tùy theo phóng ra, dễ dàng xuyên qua sương mù, thấy được vài thân ảnh ở nơi xa.
Lá bạc đâm trúng một người chân cong trong đó, thân mình hắn mất thăng bằng liền ngã lên mặt cỏ trong rừng, một thân đầy bùn.
Người nọ kêu rên, run run rẩy rẩy, sau một lúc lâu cũng không đứng lên.
“Bọn họ là ai?”
Thương Nhung quay mặt lại nhìn về phía hắn.
“Hồ Lâm Tùng bị hạ ngục định tội, trong lòng người Hồ gia ghi hận Mộng Thạch, biết chúng ta trở về,” Chiết Trúc thưởng thức lá bạc mảnh khảnh trong tay, “Cho nên liền tới tính sổ.”
Thương Nhung nghe tiếng, lại nhìn về phía mấy người nằm đầy trên mặt đất.
Bọn họ run run rẩy rẩy giúp nhau đứng lên, từng người che lại chỗ mình bị thương, làm như thấy quỷ, bước đi tập tễnh mà vội vàng chạy về cuối cánh rừng.
Người đằng trước không chú ý bị thứ gì dưới chân vướng vào, tất cả người phía sau cũng đều mất đà, lại té ngã thành một mảnh.
Thương Nhung nghe thấy thiếu niên bên cạnh cười khẽ một tiếng.
Nàng không khỏi nhìn về phía hắn.
Con ngươi trong trẻo của thiếu niên cong lên, quang ảnh nhỏ vụn lập loè thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, hôm nay hắn mặc một bộ y phục đỏ thắm tay áo rộng, lộ ra một đoạn cổ áo tuyết trắng oánh nhuận.
Vòng eo hắn nhỏ hẹp được một dải lụa đỏ viền vàng cố định lại, treo trên đó là hồ lô ngọc nhỏ của hắn, kim châu trên hồ lô thường thường va chạm phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Màu đỏ như thế, càng khiến cho da thịt hắn trắng không tì vết.
Thương Nhung ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi……” Lông mi Chiết Trúc rung động rất nhỏ, đốt ngón tay trong tay áo hắn vô cớ cuộn tròn lại, tiếng tim đập trong lồng ngực càng ngày càng dồn dập bên tai hắn, nỗi lòng hoàn toàn xa lạ này giống như đang trêu cợt hắn, vành tai hắn hồng lên một chút, nhịn không được quay mặt đi, “Nhìn cái gì?”
Thương Nhung nghe thấy tiếng nói hắn mới hồi phục tinh thần lại, gương mặt nàng vô cớ nóng lên, không dám lại nhìn hắn, vội rũ đầu xuống, nhấp môi một chút, nói: “Ta chỉ là…… Chưa từng thấy ngươi mặc xiêm y này.”
“Chưởng quầy cửa hàng trang phục chọn cho ta.”
Hôm qua khi mua xiêm y trong thành, hắn chỉ nghiêm túc chọn lựa váy áo cho nàng, còn hắn, chỉ để chưởng quầy tùy ý lựa.
Tầm mắt Thương Nhung dừng trên một mảnh vạt áo đỏ thắm trơn bóng của thiếu niên, tiếng gió trong rừng càng nặng, rào rạt không ngừng bên tai, cách một hồi lâu, nàng mới nhẹ giọng nói: “Rất đẹp.”
Là thật sự rất đẹp.
Nàng nhịn không được lại trộm ngẩng đầu, lén liếc mắt nhìn sườn mặt thiếu niên một cái.
Thiếu niên không nói một lời, nhưng cơn gió se lạnh không thổi tan nổi màu hồng nhạt trên vành tai hắn, đốt ngón tay cuộn chặt của hắn thả lỏng ra, lá bạc lạnh lẽo đã bị hơi nóng đầy tay hắn làm cho ướt sũng.
Lặng yên không một tiếng động,
Hắn giương khóe môi lên.