Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 31: Đáng thương nhất



“Minh phương cô nương an tâm, Trương Hiện là một nhi lang thật tốt, hiện giờ hắn bị người làm hại, ta tất sẽ không ngồi yên không quan tâm.”

Sầm Chiếu vừa nói, vừa buông sách trong tay, nghe thấy tiếng bước đi, ánh mắt hắn liền lướt qua Thương Nhung, nhìn về phía thiếu niên từ bên ngoài đi vào.

Mưa bụi thấm ướt góc áo phất động tùy ý theo bước đi của hắn, thiếu niên màu da ảm đạm, hình dung tiều tụy, nhưng đối mắt kia lại thần quang trong trẻo mà sắc bén.

“Không biết vị này chính là?” Sầm Chiếu phất tay áo rộng, nhìn chằm chằm hắn.

“Minh Phương cô nương khổ tìm Trương công tử không thành, nghe tin Trương công tử chết liền muốn đến quan nha nhận thi lại không được vào, thương tâm muốn chết liền muốn tự sát,” biểu tình Chiết Trúc nhẹ nhàng, đón nhận ánh mắt chăm chú của Sầm Chiếu cũng không chút hoang mang, “Vừa vặn, được tại hạ cứu, nghe nói Sầm lão tiên sinh có lòng hỏi đến án này, ta liền đưa Minh Phương cô nương tới cửa bái phỏng.”

Lời này chợt nghe cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng mà Sầm Chiếu chỉ cần sai người đi quan nha hỏi thăm có một nữ tử gọi là Điền Minh Phương tới cửa nhận thi hay không, nàng có bị chặn lại ngoài cửa nha môn hay không, liền biết thật giả trong đó.

Thương Nhung lẳng lặng nghe, cũng thấy không đúng trong đó, nhưng ở Dụ Lĩnh Trấn, trên Hạnh Vân sơn nàng đã từng lĩnh hội tâm kế và thủ đoạn của Chiết Trúc, lời này của hắn lại không phải nói ra lúc bất ngờ, mà là hắn căn bản không tính cố ý che giấu.

Hắn làm nàng giả trang Điền Minh Phương, chỉ là muốn có cơ hội nhìn thấy Sầm Chiếu một lần.

Còn việc Sầm Chiếu có phát hiện cái gì hay không, hắn một chút cũng không lo lắng.

Trong lúc nhất thời, Thương Nhung phát hiện bản thân mình không cần lúc nào cũng phải ngụy trang thành một người chưa bao giờ gặp mặt, vai cổ nàng bất chợt có chút lơi lỏng.

“Công tử thật có lòng giúp Minh Phương cô nương đòi công đạo.”

Mặc dù Sầm Chiếu chán ghét quan trường, nhưng hắn cũng từng lăn lộn trên quan trường Ngọc Kinh mấy chục năm hơn, lúc này sắc mặt hắn như thường, khiến người nhìn không ra đến tột cùng hắn tin hay là không tin.

“Muốn tạo thành một vụ án oan, cần hy sinh công đạo của bao nhiêu người, Sầm lão tiên sinh nhất định càng rõ ràng hơn tại hạ.”

Trong sảnh chính có một khoảnh khắc yên tĩnh, cho đến khi nữ tì bưng trà tới đặt trà xuống, thanh âm ly đụng vào bàn vang lên nhỏ nhặt, Sầm Chiếu nhìn chằm chằm thiếu niên, thình lình hỏi: “Công tử làm được đến đâu?”

Chiết Trúc khẽ nâng cằm, tầm mắt bỗng dưng giao tiếp cùng tầm mắt Thương Nhung nhìn về phía hắn, hắn nhẹ nâng tay lên chỉ về hướng nàng, “Vậy lấy nàng làm bằng, tiên sinh nghĩ như thế nào?”

Ngọn gió ẩm ướt bên ngoài mái hiên phất tới, thổi tung ống tay áo hắn.

Ấm nước nấu vỏ quýt trong chậu sôi sùng sục, hương vị chua xót trong sảnh chính càng đậm.

Tầm mắt Sầm Chiếu đảo tới đảo lui giữa đôi thiếu niên thiếu nữ, một lát sau, hắn cười, nếp gấp nơi đuôi mắt càng sâu, “Cứ y lời công tử nói, hai vị mau ngồi xuống uống ngụm trà nóng trước đi.”

“Tiên sinh sảng khoái nhanh nhẹn, trà này tại hạ không uống.”

Ý cười có lệ nơi đáy mắt Chiết Trúc, hắn nghiêng mặt lại nhìn về phía Thương Nhung, nói: “Ta tạm thời đặt tại chỗ tiên sinh, xin cho ăn ngon uống tốt, cẩn thận đối xử tử tế.” 

nhamy111: gửi dzợ ở lại làm "con tin", mà ông Trúc còn xin cho ăn ngon, còn yêu cầu đối xử tử tế, rồi lỡ người ta lo ko chu đáo, chắc ổng dở nhà người ta lun. 🤣

“Đây là tự nhiên.”

Sầm Chiếu vuốt chòm râu mỉm cười đáp.

Thương Nhung thấy thiếu niên nói xong, xoay người liền đi ra cửa, nữ tì canh giữ ở ngoài cửa đưa cây dù cho hắn, hắn bỗng nhiên căng dù, đi xuống bậc thềm.

Nàng không chút nghĩ ngợi, váy phất theo gió quét qua ngạch cửa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài đình, nàng bước vài bước chân, chuẩn xác bắt lấy ống tay áo hắn.

Thiếu niên dừng bước đi, một tia nắng xuyên thấu qua cây dù hiện ra màu sắc than chì ảm đạm, hắn xoay người lại, mái dù nghiêng nghiêng che khuất nàng, lại không đề phòng nàng bỗng nhiên nắm lấy tay mình, hắn lại nghiêng cây dù hướng về phía đỉnh đầu hắn.

Mũ áo choàng nàng dính đầy nước mưa, lông thỏ nạm vành nón dính mưa ướt nhem, nàng che nửa mặt trong đó, một chút cũng không bị nước mưa dính phải.

“Chiết Trúc……”

Nàng vẫn nắm chặt ống tay áo hắn.

“Hắn có tâm đòi công đạo cho Trương Hiện, cũng biết tri phủ Thục Thanh cấu kết với người khác dưới mí mắt hắn, nhưng cố tình trong tay hắn lại không có chứng cứ có thể chứng minh người hại chết Trương Hiện, đều không phải là phu thê Cẩn nương tử.”

Thanh âm Chiết Trúc thực nhẹ, trong tiếng mưa rơi, chỉ có nàng có thể nghe được.

“Cho nên một 'Điền Minh Phương' như ta có phải thật sự cũng không quan trọng hay không, quan trọng là tất cả mọi người biết 'Điền Minh Phương' đã vào Sầm phủ.”

Thương Nhung nhìn hắn, “Chiết Trúc, ngươi muốn đi tìm Điền Minh Phương chân chính.”

“Khách điếm ngươi và ta ở, đó là nơi Điền Minh Phương và Trương Hiện ở khi vào thành, nàng và Trương Hiện không rời như hình với bóng, vì cái gì Trương Hiện chết, còn nàng lại vô cớ biến mất?” Ánh mắt Chiết Trúc không tiếng động buông xuống, nhìn thẳng bàn tay nàng vẫn túm lấy ống tay áo của hắn, “Vì Mộng Thạch còn chưa khai, cho nên những người ngày đó có tham gia hội thơ, lúc này đều còn bị giam giữ trong nhà lao, nếu kẻ giết người chân chính cũng ở trong đó, hắn biết tin tức Điền Minh Phương ở Sầm phủ, tất nhiên sẽ có phản ứng.”

Trương Hiện không tính quen biết hết tất cả mọi người dự hội thơ ngày đó, tuy rằng bọn họ đều ở Dã Sơn thư viện, nhưng những người đó phần lớn có xuất thân tốt, lại có một số người đã trúng cử, chỉ có Trương Hiện xuất thân từ nhà nghèo, chỉ là một tú tài.

Bọn họ đã coi thường Trương Hiện, nhưng vì sao lại mời hắn uống rượu luận thơ? Nói vậy Sầm Chiếu cũng thấy ra kỳ quặc trong đó, huống chi hắn biết tính tình Trương Hiện, cũng biết tính tình phu thê Cẩn nương tử, lý do thoái thác của tri phủ bên kia không lừa gạt được hắn.

Cho nên mấu chốt của vụ án này, ở ngay chỗ Điền Minh Phương mất tích.

Mà nay người Lược Phong Lâu đi theo Chiết Trúc, từ sau khi Lưu Huyền Ý chết đã trở về một nửa, số còn lại, cũng đã đi theo Khương Anh tra xét chuyện trước kia của Diệu Thiện đạo sĩ.

Hiện giờ bên người hắn không có người để dùng, vì bảo toàn Thương Nhung, chỉ có thể lưu lại nàng tại nơi này.

“Ta nên nói sớm cho ngươi biết một chút, không cần diễn nghiêm túc như vậy,”

Chiết Trúc nhớ tới mấy lời vừa rồi nàng nói với Sầm Chiếu khi mới vào cửa, hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm nàng, “Nếu không, ngay cả chữ 'Hiện lang', ngươi cũng có thể nói ra miệng.”

“Ta……”

Gương mặt Thương Nhung hồng thấu, nàng ậm ờ giải thích, “Ta nghe Cẩn nương tử gọi phu quân nàng như vậy.”

“Không phải cái gì cũng học,” thiếu niên nhẹ nhàng lay động ống tay áo, tay nàng cũng lắc lắc theo, hắn nói, “Hôm nay ta vẽ mày cho ngươi phá lệ xấu, không ai nhìn ngươi nhiều đâu, ngươi bảo Sầm Chiếu chuẩn bị cho ngươi một bàn ăn ngon, chờ ta trở lại đón ngươi.”

Thiếu niên cong cong mắt, “Ngươi còn không buông tay, tay Mộng Thạch sẽ giữ không nổi đâu.”

Thương Nhung nháy mắt nhớ tới giấc mộng đầy máu kia, nàng lập tức buông ống tay áo hắn ra, đón nhận ánh mắt sạch sẽ lại xinh đẹp của hắn, nói: “Chiết Trúc, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Sầm Chiếu ngồi trong sảnh chính uống trà nóng, lặng yên nhìn chăm chú nhìn thiếu niên cầm ô che mưa, đưa cô nương về dưới mái hiên, ngay sau đó xoay người rời đi.

“Cô nương, ngày mưa ướt lạnh, mau vào trong uống trà sưởi ấm đi.”

Sầm Chiếu đi ra, đưa tay vẫy vẫy nữ tì đứng ở cửa.

Nữ tì kia không tiếng động cúi đầu, tiến lên đỡ lấy cánh tay Thương Nhung, nhẹ giọng nói, “Cô nương, mau đi vào ấm áp thân mình đi.”

Sầm Chiếu lại không gọi nàng ‘Minh Phương’, ngồi chốc lát trong sảnh chính, thấy nàng bưng chén trà rũ đầu không nói lời nào, hắn liền ôn hòa cười nói: “Ta thấy mặt mũi cô nương có chút mệt mỏi, không bằng cứ đi sương phòng nghỉ ngơi trước, hôm nay cô nương là khách quý, phủ ta tất nhiên phải chuẩn bị một bàn tiệc tiếp đãi thật tốt.”

Sương phòng Sầm phủ còn rộng rãi thoải mái hơn phòng ở khách điếm, tuy Thương Nhung nằm trong đệm chăn ấm áp, nhưng mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Một trận mưa vẫn luôn tí tách đến khi màn đêm buông xuống cũng không dứt, Thương Nhung mở to mắt nằm trong sương phòng đến trời tối, có người tới gọi, nàng mới đứng dậy đi sảnh chính.

Nước mưa xuôi theo mái hiên chảy xuống, bên trong sảnh chính bày một bàn đầy món ăn trân quý, nhưng chỉ có một mình Sầm Chiếu ngồi trước bàn.

“Thấy cô nương sợ người lạ, cho nên ta không gọi mấy đứa cháu tới.” Sầm Chiếu vừa nói, vừa đánh giá tư thế nàng bưng trà súc miệng, lại rửa tay trong bồn, thế nhưng một chút cũng không giống như cô nương nhà thường dân.

“Đa tạ Tình Sơn tiên sinh.”

Thương Nhung cúi đầu nói.

Một già một trẻ ngồi ở trước bàn nhất thời không nói chuyện, Thương Nhung thất thần ăn một miếng cá nữ tì gắp cho, giương mắt lại lơ đãng nhìn thấy nhiều bức tranh chữ mơ hồ treo trên giá.

Trong đó có một bức tranh chữ, nàng đã từng thấy nó trên bàn mình vào sáng sớm mỗi ngày.

“Cô nương đang nhìn cái gì?”

Sầm Chiếu vội vàng kẹp thịt ngỗng nướng ăn, bỗng nhiên thấy Thương Nhung buông đũa, liền ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt nàng.

“Chỉ là tò mò,”

Thương Nhung lấy lại tinh thần, ra vẻ bình tĩnh, “Nghe nói Tình Sơn tiên sinh không thích đạo giáo, bì sao trong nhà lại có một bức thanh từ của đạo gia.”

Biểu tình Sầm Chiếu cũng không có biến hóa gì, hắn gác đũa xuống, xoa xoa tay, nói: “Bạn cũ tặng cho, há có thể vì việc ta yêu ghét mà cự tuyệt tâm ý của hắn? Hắn muốn đưa, ta liền nhận.”

“Suy nghĩ khác nhau, cũng có thể làm bạn sao?” Thương Nhung quay mặt lại, hỏi hắn.

“Nếu ngay từ đầu suy nghĩ đã khác nhau, vậy tự nhiên không thể,”

Sầm Chiếu thu liễm ý cười, có lẽ là nghĩ tới người bạn cũ đưa hắn bức  tranh chữ phúc kia, “Nếu hắn thay đổi giữa chừng, vậy cần phải xem hắn có cam tâm tình nguyện hay không.”

“Ta tự có thể không lo lắng gì mà làm những việc ta lựa chọn,” ngoài mái hiên tiếng mưa rơi vào ngói xanh vang lên không dứt, Sầm Chiếu nghiêng mặt, quay về phía màn mưa đầm đìa, “Nhưng thế gian này không phải tất cả mọi người đều có thể sống theo ý mình, ta tuy tiếc hận, tuy buồn bực, nhưng…… Cũng có thể hiểu hắn.”

Sầm Chiếu cũng không biết vì sao, đối với một tiểu cô nương vốn không hề quen biết, vậy mà chỉ sau hai ba chén rượu lại thổ lộ một chút tâm sự, nhưng mà nhắc tới mấy chuyện cũ, hắn lại rất khó không nghĩ đến đêm thu mình quyết tâm từ quan vào 6 năm trước, khi đó hắn mới từ thư phòng Vinh Vương ra ngoài, liền gặp được một nữ hài nhi nho nhỏ.

“Hắn có một nữ nhi, nghĩ đến hẳn tuổi tác cũng tương đương cô nương,” Sầm Chiếu chăm chú nhìn nàng, nắm chén rượu một lát, lại nói, “Ta vốn còn định đồng ý dạy nữ nhi hắn đọc sách, nếu ta chưa từng từ quan, chỉ sợ đã là tiên sinh của tiểu cô nương.”

“Tiểu cô nương kia……”

Thanh âm Sầm Chiếu bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhắm mắt, thở dài thật sâu, “Đáng thương nhất.”

Tay đặt trên đầu gối của Thương Nhung chợt nắm chặt, mảnh lông mi dài rũ xuống.

Đêm càng sâu, nhưng mưa vẫn chưa dừng.

Thương Nhung trở lại phòng trong cũng vẫn chưa rửa mặt, trên mặt nàng còn dán mặt nạ, cũng không dám tháo xuống ở cái nơi xa lạ này, ánh đèn dầu trong phòng như hạt đậu, nàng đẩy ra một cánh cửa, ngồi trên hành lang, trong đầu hỗn loạn chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài lan can.

Trời mưa đêm, dưới lầu không có tiếng người.

Ngoài đình trống trải, tràn đầy sương mù ẩm ướt, bị ngọn đèn dầu chiếu đến mờ mịt nhạt nhẽo.

Không biết từ khi nào, phía sau chợt có một thanh âm vang lên.

Thương Nhung cảnh giác quay đầu, lại thấy một thân ảnh như gió thổi vào trong lan can, ngọn đèn dầu chiếu sáng vạt áo đen ướt át của hắn, nhuyễn kiếm bên hông dính máu.

Hắn đến gần, khuôn mặt tuấn tiếu tái nhợt không hề che dấu, mặt mày ướt át, trên lông mi cũng dính bọt nước.

“Thương Nhung, ngươi đặt cái hộp ta đưa ở……”

Nàng bỗng nhiên ôm lấy khiến tiếng nói thiếu niên đột nhiên im bặt.

Bọt nước trên lông mi hắn nhỏ giọt xuống dưới, đôi tay hắn bất động giữa không trung, một lát sau mới chậm rãi chuyển đôi mắt xuống thấp nhìn mặt nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv