Người đàn bà vừa mới lên núi, vừa cao vừa ốm, gương mặt dài dài, lông mày và cặp mắt đều xếch lên, trong cái vẻ anh khí còn có mấy phần yểu điệu, tuy nàng ta không đẹp, nhưng có mỵ lực.
Nàng ta khoác một chiếc áo gió rất ngắn, lộ ra cặp giò dài rắn chắc, bàn chân quả nhiên mang một đôi hài thêu hoa.
Một người đàn bà dáng dấp ẻo lả như vậy, tại sao lúc đi lại ầm ầm còn hơn cả Đại Cổ?
Câu hỏi ấy chỉ có một cách trả lời.
Nàng ta cố ý làm vậy, cố ý khoe khoang mình, khoe khoang võ công của mình. Nàng ta luyện một thứ ngoại môn công phu rất đặc biệt, không những vậy đã thất truyền từ lâu, lúc cần, thậm chí có thể làm cho người mình biến thành ra nặng còn hơn một cục sắt mấy trăm cân.
Loại công phu đó, trước giờ chưa có người đàn bà nào luyện qua, lại càng chưa có người đàn bà nào luyện thành.
Nàng trước giờ vẫn cho đó là vinh hạnh. Tên của nàng ta chính là Tú Hoa Hài.
Dĩ nhiên đó không phải là tên thật, có điều, những người quen nàng ta, không ai biết nàng ta còn có tên gì khác không.
Lúc Tú Hoa Hài lên núi, nàng ta cũng như Đại Cổ, đem theo những thứ đồ kỳ quái với mình.
Dĩ nhiên nàng ta không đem theo đồ ăn.
Nàng ta đem theo một ống tiêu, một cái rương đựng đồ trang sức, một bộ dụng cụ bài bạc làm bằng ngà voi, trong đó có một bộ bài cửu, và bốn bộ bài lá.
Kỳ quái nhất là, phía sau nàng ta còn có một đứa bé rất đẹp trai, mang mền chiếu theo dùm nàng.
Hạng người đàn bà như vậy, quả thật là quá kỳ quái.
* * * * *
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn về xa xa, không hề quay đầu lại, Đại Cổ gương mặt đã muốn xanh lè, cặp mắt lồi ra như hai cái rốn.
Bọn họ đều biết lai lịch và xuất thân của người đàn bà này.
Nàng ta cũng là một trong những tay sát thủ siêu cấp vừa quật khởi trong giang hồ mấy năm nay, chẳng qua, nàng ta còn có một thứ bản lãnh khác bọn Đại Cổ không sao bì lại.
Nghe nói, nàng ta kiếm tiền, còn nhiều hơn ba bốn lần những tay sát thủ cùng thân phận với nàng ta.
Tại sao vậy?
Vừa gặp Đại Cổ, Tú Hoa Hài đã bật cười lên, lúc đang cười, vẻ mặt nàng ta lại trông càng duyên dáng.
- Đại Cổ huynh, người ta đều nói, tâm khoan thể bạn, ông quả thật là người có trái tim rộng lượng, gần đây quả thật càng lúc càng phát phúc ra.
Đại Cổ đang thở ra :
- Phát phúc thì được gì? Thịt mỡ thì bán được bao nhiêu tiền?
Y nói :
- Nếu mà phát tài, mới là có bản lãnh.
- Quả thật là vậy.
- Nghe nói cô càng lúc càng phát tài.
Đại Cổ nói :
- Nghe nói mấy nhà ngân hàng danh tiếng ở Sơn Tây còn nhờ cô chuyển tiền bạc dùm mà, phải không?
- Cũng không sai lắm.
Tú Hoa Hài cũng thở ra :
- Nhiều tiền vào cũng phiền phức lắm, nhưng ai bảo trời sinh tôi ra biết kiếm tiền chi vậy.
Nàng ta bỗng nghiêm trang hỏi Đại Cổ :
- Ông có nghe nói tôi kiếm tiền còn nhiều hơn cả các ông cộng lại?
- Tôi có nghe nói.
- Nhưng ông cũng biết, tôi giết người không có đòi giá cao hơn các ông.
- Tôi biết.
- Vậy thì sao tôi kiếm tiền nhiều hơn các ông?
Nàng ta tự mình trả lời :
- Bởi vì không những tôi biết cách kiếm tiền, mà cách gì tôi cũng làm.
Tú Hoa Hài nói :
- Tôi không giống các ông, chỉ làm ăn có một cách cổ lão thứ hai, ngay cả cách cổ lão thứ nhất, tôi cũng làm.
Đại Cổ cố ý hỏi :
- Tôi biết cách làm ăn cổ lão thứ hai là giết người, cách cổ lão thứ nhất là gì vậy?
- Dĩ nhiên là mãi dâm.
Tú Hoa Hài không thay đổi sắc mặt :
- Cách làm ăn lâu đời nhất trong thiên hạ, chính là mãi dâm.
Đại Cổ cười khổ, cười muốn khóc òa lên, nhưng lại có vẻ như muốn nôn mửa ra. Tú Hoa Hài thì hình như chẳng có tý cảm giác gì.
- Người ta muốn gì, tôi bán thứ đó, muốn tôi giết người, được, một vạn bảy ngàn năm trăm lượng bạc, tiền trao mạng tiêu, không bao giờ trật.
Tú Hoa Hài nói :
- Muốn tôi đánh bài, được, người tôi có bộ bài, ai muốn lại cứ lại, chỉ cần có tiền để thua, dù là từ trong nhà thờ moi ra, tôi cũng đều chiếu cố không mất đâu được.
- Tốt.
Đại Cổ cố ý vỗ tay :
- Có tính cách lắm.
- Người ta muốn tôi ca, được, một bài năm ngàn lượng, tiền trao hát ngay.
- Một bài năm ngàn? Có phải là hơi nhiều tý không?
- Không nhiều.
Tú Hoa Hài nói :
- Không những không nhiều, còn có vẻ ít quá đi đấy chứ.
- Ai mà bỏ ra năm ngàn lượng cho cô hát?
- Nhiều người lắm.
- Có phải bọn họ có chỗ khùng khùng không?
- Không khùng tý nào.
- Cô hát hay hơn người khác chỗ nào?
- Không có chỗ nào cả.
Tú Hoa Hài nói :
- Chẳng qua, con người tôi có nhiều chỗ khác với những cô kia.
Nàng ta hỏi Đại Cổ :
- Ông nghĩ xem, những tên phú hộ giàu có mập phì đó, mời được một tay sát thủ nổi danh trong giang hồ bấy giờ, đến nhà mình hát một bài chúc thọ, đấy có phải là một chuyện nở mặt nở mày hay không?
Đại Cổ thở ra :
- Quả đúng thật.
- Bọn họ cho ông năm ngàn lượng, ông hát không?
- Không.
- Vậy thì năm ngàn lượng có nhiều không?
- Không nhiều.
- Vì vậy, tôi kiếm tiền nhiều hơn các ông, là chuyện quá thiên kinh địa nghĩa.
Tú Hoa Hài nói :
- Huống gì, tôi còn chịu ngủ với người khác.
- Tôi nhìn ra được.
Đại Cổ cười khổ :
- Thậm chí cô còn đem theo đồ chăn chiếu tùy thân.
- Đúng vậy, tùy thân đem theo chăn chiếu, vừa sạch vừa tiện.
Tú Hoa Hài nói :
- Ông muốn ngủ với tôi cũng được, cũng một vạn bảy ngàn năm trăm lượng bạc, tiền trao, quần tuột.
Đại Cổ giật nẩy mình lên :
- Ngủ một lần cũng bằng như giết người sao?
- Dĩ nhiên là như nhau.
Đại Cổ nhìn lên nhìn xuống ngắm nghía nàng ta một hồi, cố ý lắc đầu nói :
- Chuyện đó xem ra có vẻ khó đấy.
Tú Hoa Hài không có vẻ giận gì cả :
- Tôi hiểu ý ông lắm, tuy tôi cũng không xấu lắm, nhưng làm sao đáng giá tới một vạn bảy ngàn năm trăm lượng bạc.
Nàng ta nói :
- Chẳng qua...
- Chẳng qua, cô là Tú Hoa Hài danh tiếng lẫy lừng.
Đại Cổ giành nói dùm :
- Người đàn bà nổi danh, dù có xấu tý đỉnh, già tý đỉnh, vẫn còn có mấy lão ôn dịch ngu si đâm đầu vào.
- Ông nói đúng lắm.
Tú Hoa Hài nói :
- Chúng ta cũng là người làm cùng nghề, nếu khi nào ông kiếm tôi, tôi bớt ông chín chục phần trăm.
* * * * *
Trời dần tối, màn đêm buông xuống, Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn ngồi đó không động đậy, Tú Hoa Hài hạ giọng xuống hỏi Đại Cổ :
- Nguời kia là ai vậy?
- Cô không biết y là ai?
- Tôi không chú ý lắm.
Tú Hoa Hài nói :
- Nãy giờ tôi chỉ để ý có mình ông.
- Bây giờ thì sao?
- Một người không phải là gỗ đá, cứ ngồi yên đó, một thời gian thật lâu, tôi không muốn chú ý đến y cũng không được.
Tú Hoa Hài nói :
- Huống gì, mỗi lần tôi đưa mắt nhìn về hướng y ngồi, bất giác lại thấy lạnh cả người lên.
- Hiển nhiên cô muốn biết y là ai, vậy thì tôi hỏi cô một câu.
- Ông cứ hỏi.
- Cô đến đây, có phải có người mướn cô giết người không?
- Đại khái là vậy.
Tú Hoa Hài nói :
- Người đó trả cho tôi một vạn bảy ngàn năm trăm lượng, chắc không phải là mướn tôi lại đây ngủ rồi.
- Cô có biết người phải giết là ai không?
- Không biết.
- Vậy thì cô mau mau đi cầu thần linh.
- Cầu thần linh gì?
- Cầu thần linh phù hộ cô, kẻ trả tiền cho cô không có điên, người mướn cô giết người không phải là y.
Tú Hoa Hài theo ánh mắt của Đại Cổ nhìn qua bên kia, người ấy vẫn còn ngồi một mình trên phiến đá.
- Tại sao không phải là y?
Tú Hoa Hài hỏi :
- Y là ai?
- Tây Môn Xuy Tuyết.
Tú Hoa Hài đần mặt ra, sợ quá đần mặt ra.
- Tây Môn Xuy Tuyết?
Nàng ta chưa hề nghĩ rằng chỉ dựa vào cái tên cũng có thể làm cho mình sợ quá như vậy, cả đời nàng ta hình như trước giờ chưa bao giờ sợ quá người nào.
Có điều bây giờ, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, lạnh muốn chết luôn.
* * * * *
Trong màn đêm mờ mịt, thân hình của Tây Môn Xuy Tuyết xem ra vẫn trắng như tuyết.
Chính ngay lúc đó, từ trong bóng tối bỗng xuất hiện hai cây đèn lồng, một người chắp tay sau lưng, đi tản bộ lên núi sau hai cây đèn, cả người cũng một thân hình trắng toát.
Cầm cây đèn là hai mỹ nữ tóc xõa xuống như mây, eo thon, chân dài, phong thái cao nhã, dù không phải là cung nga tuyển tập trong cung, thì cũng nhất định là những mỹ nhân “nhà nghề” được Vạn phu nhân huấn luyện kỹ lưỡng.
Bọn họ không những mặt mày xinh đẹp, mà thân thủ cũng rất khá, nếu không ban đêm làm sao đi được lên núi.
... Trừ cái loại thân thủ ấy ra, những loại thân thủ khác dĩ nhiên cũng rất khá. Vì vậy giá trị con người của họ cũng rất cao.
Đi theo sau hai người là một người áo trắng, mặt mày trắng trẻo, áo quần trắng toát, mặt trắng như áo.
Y thắt đai lưng bằng ngọc, lưng đeo trường kiếm, kiếm và đai lưng đều là những thứ giá trị liên thành.
Tú Hoa Hài lại hỏi Đại Cổ :
- Ông xem người này thế nào?
- Người này quả thật anh tuấn, dễ nhìn, không những có vẻ lắm, còn có khí phái.
- Y còn có tiền.
- Đúng vậy.
- Do đó y là chủ cố của ông?
- Đúng luôn.
Đại Cổ cười khổ :
- Rủi thay chủ cố của tôi cũng là y, vì vậy tôi cũng phải cầu thần linh.
Thiếu niên mỉm cười :
- May mà ta cũng chẳng nhờ các ngươi lại đây giết Tây Môn Xuy Tuyết!
Y nói :
- Chỉ có người điên mới nhờ các ngươi lại giết Tây Môn Xuy Tuyết!
Tú Hoa Hài xem ra có chỗ không phục :
- Không lẽ ông cho là Tây Môn Xuy Tuyết nhất định không biết lý lẽ?
Nàng ta hỏi thiếu niên.
- Ta không có ý như vậy.
Y hững hờ nói :
- Ý ta nói chẳng qua là, nếu ta còn kiên trì muốn giết Tây Môn Xuy Tuyết, các người nhất định sẽ giết ta.
Y thậm chí còn cười nụ nói :
- Muốn giết ta, dĩ nhiên là dễ hơn giết y nhiều.
- Đúng vậy.
Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi yên bỗng thốt :
- Giết ngươi dễ, giết ta khó!
Giọng nói của y càng lạnh lẽo :
- Tiếc là bọn họ cũng giết không được ngươi.
- Tại sao?
- Bởi vì bọn họ chỉ cần xuất thủ, lập tức sẽ chết dưới lưỡi kiếm của ta.
- Kiếm của ngươi đâu?
- Kiếm đây.
- Tại sao tôi không thấy?
Tây Môn Xuy Tuyết không trả lời, y hỏi lại thiếu niên :
- Ngươi nói không nhờ bọn họ lại đây giết ta? Vậy thì muốn bọn họ lại đây làm gì?
- Bởi vì ta muốn ngươi biết rằng, ta là người có thân phận không tầm thường, không những có thể gọi ngươi ra đây, mà còn gọi hai kẻ danh tiếng trong giang hồ đi mở đường trước ở đây chờ ta.
Thiếu niên áo trăng nói :
- Ta biết cặp mắt của ngươi vốn mọc ở trên đỉnh đầu, ít nhất ta phải cho ngươi biết, ta cũng không đơn giản.
- Ý của ngươi có phải là, ngươi bỏ ra bao nhiêu đó tiền bạc tìm bọn họ, chỉ bất quá muốn ta biết thân phận ngươi không tầm thường?
- Đúng vậy.
- Vậy thì cái vị có thân phận này, đến đây làm gì?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Tại sao ngươi ước hẹn ta lại đây?
- Ngươi đoán xem?
- Ta xem, cỡ võ công của người, chỉ lại đây nộp mạng.
Thiếu niên áo trắng cười lớn :
- Hạng người thiếu niên giàu có như ta, anh tuấn phong lưu, lại có thân phận, lại có địa vị, không những vậy còn có tiền, nếu nói ta muốn đi tìm chết, trên đời này e rằng ai ai cũng chết sạch cả.
Đấy là lời nói thật.
- Ta đến đây, chẳng qua chỉ muốn mượn thanh kiếm của ngươi xài một tý.
Thiếu niên áo trắng nói.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm.
Y trầm ngâm, vì y không biết nên nói gì, y trầm ngâm một hồi, mới nói một câu :
- Kiếm của ta dùng để giết người.
Y trầm ngâm một hồi mới nói câu đó, bởi vì đã lâu rồi y chưa nói những câu hồi còn trẻ y thường nói.
Lúc còn trẻ, cầm kiếm giết người, tung hoành giang hồ, cây ấy nói ra, như kim thiết chạm nhau, biết bao là hào khí.
Có điều thiếu niên áo trắng nghe qua, vẫn còn thấy hào khí, không những vậy, còn có mỵ lực.
Y thậm chí vỗ tay lên.
- Tốt, kiếm của anh hùng, không giết người không lẽ giết heo giết chó?
Thiếu niên áo trắng nói :
- Ta muốn dùng thanh kiếm của ngươi, vốn là nhờ ngươi đi giết một người.
- Giết ai?
- Giết một người đang mưu hại Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng, bao nhiêu năm chưa gặp Lục Tiểu Phụng, trận chiến trên đỉnh Tử Cấm năm nào bây giờ đã lâu lắm rồi.
Nhất kiếm đông lai, Thiên Ngọai Phi Tiên. Kiếm khách danh hiệp năm xưa, bây giờ ở đâu?
Cặp mắt của Tây Môn Xuy Tuyết không những không có nước mắt, ánh mắt ngược lại thoáng vẻ tàn bạo, y lạnh lùng nói với thiếu niên áo trắng :
- Nếu ngươi muốn giết một người mưu hại Lục Tiểu Phụng, ngươi không nên lại tìm ta.
- Tại sao?
- Bởi vì đối tượng của người đó là Lục Tiểu Phụng, không phải ta.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Người đó và ta không có liên hệ gì với nhau.
Y lại nói với thiếu niên :
- Ngươi muốn giết hắn, ngươi nên đi tìm một người.
- Tìm ai?
- Lục Tiểu Phụng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ngươi muốn giết kẻ đối đầu của y, dĩ nhiên phải đi tìm chính y. Đấy không những là lời nói thật tình, mà còn rất chí lý.
Càng quan trọng hơn nữa là :
- Lục Tiểu Phụng tự mình lo chuyện mình, chẳng cần đến ta phải ra tay.
- Nếu chuyện đó y lo không nổi thì sao?
- Thì y nên đi đâu đó mà chết cho rồi.
- Nếu ta ép ngươi đi làm dùm một chuyện cho y, có phải ngươi cũng muốn ta đi đâu đó chết cho rồi?
Thiếu niên hỏi Tây Môn Xuy Tuyết.
- Đúng vậy.
- Có phải lập tức kêu ta đi chết?
- Đúng vậy.
Tây Môn Xuy Tuyết trả lời vĩnh viễn vẫn đơn giản, vẫn trực tiếp, chính như lưỡi kiếm của y lúc giết người.