Nhiếp Hi trầm mặc không đáp, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Nhiếp Cảnh suy nghĩ một chút, khó khăn mở lời: “Nhị đệ, ngươi có biết, người đời đều nói phụ hoàng khó lắm mới có con nối dõi, nên chỉ có hai huynh đệ chúng ta mà thôi, đây là vì sao.”
Nhiếp Hi cau mày: “Ngươi nói đông nói tây, rốt cuộc là muốn nói gì?”
Nhiếp Cảnh thở dài nói: “Cả đời phụ hoàng một mực chung tình, ngài yêu chỉ có một người, đó chính là mẫu thân của chúng ta, Phương Hoà hoàng hậu. Sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng chìm đắm vào đạo gia, hầu như vứt bỏ các phi tần trong lục cung, thì làm sao có thể có hài tử được. Mẫu hậu chỉ sinh hai huynh đệ chúng ta, cho nên ngài chỉ có hai chúng ta là nhi tử.”
Thật ra Nhiếp Hi vốn sốt ruột, nghe được ngữ khí trầm trọng, dần dần có một cảm giác không rõ ràng lắm, lạnh lùng nói: “Việc đó và cái chết của phụ hoàng có liên quan với nhau sao?”
“Dĩ nhiên có liên quan.” Sắc mặt Nhiếp Cảnh tái xanh bất định, suy ngẫm một hồi, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Nếu như một người… làm thiên tử tôn quý, cả đời chỉ chung tình với một người, lại phát hiện… phát hiện…”
Nhiếp Hi sợ run cả người, nghe được lời ám chỉ nào đó, lớn tiếng nói: “Câm mồm! Nói bậy! Câm mồm!”
Nhiếp Cảnh run giọng nói: “Nhị đệ, ta không nói bừa… Ngươi còn nhớ Anh vương không? Hắn vẫn luôn ủng hộ lập ngươi, nền móng đầu tiên hình thành Ngô vương đảng của ngươi là đến từ Anh vương đảng. Nếu không phải Anh vương mất sớm, chỉ sợ…”
Nhiếp Hi hiển nhiên còn nhớ.
Anh vương Nhiếp Thương Khung là đường đệ của hoàng đế, hoàn toàn xứng đáng với một chữ “Anh”*, suốt đời chinh chiến sa trường chưa từng bại trận, hơn nữa trí tuệ thông thái, văn võ song toàn, lại có sở trường về thư pháp, chép Linh Phi Kinh giống như Hữu Quân** tái thế. Người đương thời đều lén nói, nếu không phải hắn sinh ra ở chi bên của vương tộc, người năm đó đăng cơ chưa chắc đã là lão hoàng đế. Học vấn về binh pháp và chiến trận của Nhiếp Hi, cùng một thân võ công, gần nửa đến từ lão hoàng đế, phần nhiều chính là nhờ vị hoàng thúc này dạy dỗ.
(*Anh ( 英): chỉ người tài hoa, anh hùng, có tài năng hoặc trí tuệ hơn người)
(** Hữu Quân: ý chỉ Vương Hữu Quân, là biệt hiệu của Vương Hi Chi, nổi tiếng về viết thư pháp, được gọi là Thư thánh)
Nhiếp Cảnh nói: “Từ nhỏ ta đã rất ngưỡng mộ Thương Khung hoàng thúc, chỉ mong sao được thân cận với hắn nhiều hơn, học được một hai bản lĩnh của hắn cũng đủ rồi, nhưng từ trước đến nay hắn chỉ để mắt đến ngươi. Khi còn nhỏ… ta chỉ nghĩ là ngươi có thiên tư tốt hơn, cho nên hoàng thúc yêu thích ngươi hơn một chút. Sau này… có người tố cáo Ngô vương đảng, lôi ra chuyện xưa của Anh vương, ta… ta liền cảm thấy bất thường. Chắc hẳn, phụ hoàng cũng nghĩ như vậy…”
Trong lòng Nhiếp Hi giống như bị một hòn đá khổng lồ chặn lại hung hăng đề xuống, không nhịn được mà khẽ run, bỗng nhiên bắt lấy bả vai y, nghiến răng uy nghiêm đến đáng sợ nói: “Nhiếp Cảnh, ngươi vì mình, lại muốn vũ nhục cả mẫu thân ở dưới lòng đất sao? Ngươi… còn có lương tâm không?”
Nhiếp Cảnh đối diện với con mắt đằng đằng sát khí của hắn, nhưng không hề né tránh, lạc giọng nói: “Nếu ta không có lương tâm, vì sao không nói rõ với ngươi từ sớm… Nhị đệ!”
Nhiếp Hi quát lên: “Nói bậy!”
Hắn co giật lãnh đạm hung hăng nắm chặt vai của Nhiếp Cảnh, giống như muốn bóp nát xương cốt của y vậy, hai mắt tựa như muốn phun ra lửa, run giọng nói: “Nhiếp Cảnh, ta cũng đã sớm nói rồi, sẽ không tranh cái gì với ngươi… ngươi có thể giết ta… nhưng ngươi, ngươi, thậm chí ngay cả mẫu hậu cũng không buông tha —— ”
Nói đến phần sau, ruột gan khẽ động, bỗng nhiên nôn ra một búng máu. Mặt Nhiếp Hi trắng nhợt, suýt nữa ngã xuống, thở hổn hển kịch liệt.
Nhiếp Cảnh không đành lòng nhìn ánh mắt đau đớn đến muốn điên của đệ đệ, khẽ rũ hai mắt xuống, cắn răng một cái, chậm rãi nói: “Bỏ đi. Ta nói bậy, bỏ đi.”
Chỉ cần Nhiếp Hi không quá khổ sở như vậy, cho dù hắn coi mình là hạng người gì, cũng bỏ đi vậy…
Nhưng lòng nghi ngờ của Nhiếp Hi nổi dậy, chỉ cảm thấy vạn sự vạn vật không có gì có thể tin, hoảng hốt một hồi, nắm lấy Nhiếp Cảnh, cố hết sức nói: “Nói hết đi. Ngươi… ngươi…” Hắn cố nén sự choáng váng khó chịu trong đầu, nhìn thẳng Nhiếp Cảnh. Bộ dáng kia, ngược lại giống như một vong hồn không cam lòng chết oan.
Nhiếp Cảnh hết hồn, chỉ cảm thấy khí sắc của hắn vô cùng đáng sợ, ôm Nhiếp Hi, thất thanh nói: “Nhị đệ!”
Nhiếp Hi định thần lại, chậm chạp kiên quyết đẩy y ra, từ từ nói: “Không phải ngươi oan uổng sao, nói hết đi. Nếu ta tra rõ ra không phải là thật, đối với việc ngươi bôi nhọ mẫu hậu, ta sẽ không lưu lại tính mạng ngươi.”
Nhiếp Cảnh gượng cười một tiếng: “Thôi được.” Y chậm rãi nghiêng đầu qua một bên, không muốn đối diện với tầm mắt của Nhiếp Hi, biết đây là cơ hội cuối cùng để đánh cuộc. Nếu không thể thuận theo lòng của Nhiếp Hi, vậy thì đành phải mất đi hắn suốt đời.
Thôi được, mặc kệ việc này sẽ rất tàn nhẫn với Nhiếp Hi, mặc kệ hậu quả ra sao, tất phải đánh một trận.
Y hồi tưởng lại, cuối cùng nói: “Mẫu hậu và Anh vương biết nhau từ thuở nhỏ, nên vốn dĩ có hơi thân thiết với nhau, chỉ vậy mà thôi. Năm đó phụ hoàng bận rộn chính vụ, thỉnh thoảng không khỏi lạnh nhạt với mẫu hậu. Không biết Anh vương làm sao… liền cùng nàng… cùng nàng… Tóm lại, một năm đó Anh vương thường xuyên tìm lý do tiến cung. Sau này, có lẽ trong lòng mẫu hậu hối hận sợ hãi, tự giam mình trong Hoà Phương trai, chuyện này lại không giải quyết được gì. Năm sau mẫu hậu liền sinh ra ngươi. Việc này vẫn luôn bí mật không có kẽ hở, huống gì mẫu hậu và Anh vương lần lượt qua đời, càng không có người nào biết. Mãi cho đến mấy năm trước ta cùng ngươi tranh đoạt quyền vị, tuy rằng ta làm thái tử, suy cho cùng thực lực của ngươi cũng không thể xem thường. Vì vậy, có người trong phủ ta nghĩ mọi biện pháp muốn tìm khuyết điểm của ngươi. Cũng là hắn khó khăn lắm mới đào ra được chuyện kinh thiên động địa này từ quản gia ở Anh vương phủ! Người nọ như nhặt được bảo vật, lập tức bẩm báo với ta. Ta nghe được tin thấy kinh hãi —— ”
Nhiếp Hi vẫn cắn răng nghe y kể chuyện, lúc này khó mà kiềm chế nữa, lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi cũng như nhặt được bảo vật, lập tức cấp báo phụ hoàng, đúng không?”
Nhiếp Cảnh bình tĩnh nhìn hắn một hồi, trong mắt đượm màu đau thương, cười khổ nói: “Nhị đệ, thì ra trong lòng ngươi ta là người như vậy.”
Y cũng phớt lờ ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Hi, tiếp tục chậm rãi nói: “Ta lập tức giết người nọ diệt khẩu. Lại phái người giết chết quản gia của Anh vương phủ trong đêm, tiêu diệt hết thảy mọi chứng cứ.”
Nhiếp Hi chấn động, không nhịn được nhìn y chòng chọc.
Nhiếp Cảnh tựa hồ đoán ra được ý tứ của hắn, tự giễu cười một tiếng: “Ngươi nhất định không tin, có phải không? Haha, không sao. Mặc dù ta rất muốn làm hoàng đế, nhưng ta không muốn phụ hoàng thương tâm, càng không muốn hại chết ngươi. Chỉ đơn giản như vậy…”
Nhiếp Hi nhàn nhạt nói: “Nếu là như vậy, mọi nhân chứng đều đã mất hết, làm sao phụ hoàng trái lại biết chuyện này.”
Nhiếp Cảnh thở dài nói: “Phụ hoàng sợ chúng ta càng đấu càng ác liệt, khó có thể kiểm soát được cục diện, cho nên, ngài vẫn luôn có thân tín ở trong phủ thái tử âm thầm giám thị. Tuy ta đã cẩn thận hết sức, cũng không thể né tránh được tai mắt của phụ hoàng. Haha, nhị đệ, từ trước đến nay ngươi cảm thấy thủ đoạn của ta lợi hại, nhắc tới, cái gì của ta cũng đều do ngài ấy dạy, vẫn còn kém rất nhiều so với phụ hoàng.”
Thân thể Nhiếp Hi run lên, lặng lẽ không nói gì.
Hắn thân là nhị hoàng tử, làm sao không rõ cách đối nhân xử thế của phụ thân. Lão hoàng đế anh minh cương nghị, nhưng mưu tính rất sâu. E rằng trong phủ của hai hoàng tử đều có mật thám.
Nhiếp Cảnh trầm tư một hồi, tựa hồ như đã trở lại cái đêm đáng sợ kia.
“Hôm đó, ta mới xử trí mấy người biết bí mật này xong. Hai canh giờ sau, được phụ hoàng triệu gấp vào cung trong đêm. Ngài ấy… lập tức tra hỏi ta, tuy ta nói quanh nói co không đồng ý, ngươi cũng biết thủ đoạn và cách đối nhân xử thế của phụ hoàng rồi đấy. Đêm hôm đó, hầu gái mà Phương Hoà hoàng hậu lưu lại đều bị kêu đến tra tấn dữ dội, cuối cùng bị ngài ấy hỏi ra chân tướng. Phụ hoàng nghe xong, ngẩn người ra rất lâu, lập tức hạ lệnh xử tử hết chúng cung nữ, ngay cả thị vệ hành quyết cũng đều bị giết diệt khẩu. Sau đó… ngài ấy bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu, nhất thời không thể đứng dậy được, khuôn mặt nghiêm nghị trắng bệch xuất thần một hồi, bỗng nhiên muốn ta thay mặt ngài ấy viết chiếu thư… Ta, ta biết ngài muốn giết ngươi, vội vã quỳ gối cầu tha thứ. Ngài nhìn ta không ngừng cười, sau đó bỗng nhiên lại nôn ra một ngụm máu, bộ dáng kia, ta… ta… biết ngài đang đau lòng —— ngài đoán được ta yêu thích ngươi, trách ta không có chí tranh giành —— ta không có cách nào để an ủi ngài, đành phải khấu đầu không ngừng ——“ Y nói đến đây, thanh âm càng ngày càng gấp rút, khẽ run.
Nhiếp Hi lung lay, cắn răng nói: “Không… ta không tin…” Phụ hoàng, từ trước đến nay yêu thương nhất là hắn, vậy mà khăng khăng muốn giết hắn sao? Làm sao được, làm sao có thể!
Mặt Nhiếp Cánh trắng bệch, run giọng nói: “Chuyện tình đêm hôm đó, đời này ta không muốn nhớ lại nữa. Phụ hoàng hận mẫu hậu phản bội, không giết ngươi thì không thể nguôi giận, nhưng ta nhất định không chịu giết ngươi… Nếu nói là ta bất hiếu làm ngài ấy lúc sống tức đến chết, vậy cũng không sai. Nhưng ngươi… vốn không liên quan đến chuyện này… Mấy năm này, ta nghĩ đến việc này, trong lòng liền không được bình an. Nhị đệ, hôm nay ngươi ép ta nói ra chuyện này, ta chỉ trông mong, từ này về sau chúng ta đều quên nó, có được không?”
Nhiếp Hi hút một ngụm khí dài thật sâu, khiến đầu óc nóng như phỏng tỉnh táo một chút, trầm giọng nói: “Nói như vậy, người biết đều chết hết rồi, phải không?”
“Đúng. Bị phụ hoàng giết hết rồi.”
Nhiếp Hi thâm trầm cười một tiếng: “Đã như vậy, ta làm sao biết ngươi nói thật hay không. Nhiếp Cảnh, từ trước đến nay ngươi luôn nói lời ngon ngọt để lừa dối, không gì không làm được —— phỉ báng tiên hoàng và mẫu hậu, ngươi cũng chưa chắc không làm được —— ”
Nhiếp Cảnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng giống như bị một thanh đao sắc bén đâm vào, phiền muộn một hồi, cư nhiên lẳng lặng cười: “Ngươi không chịu tin chuyện này, bất quá sợ hãi không phải là cốt nhục của phụ hoàng, thì sẽ không thể làm Ngô vương thôi. Nhị đệ… haha…” Lời này vô cùng ôn tồn, nhưng mơ hồ mang theo lãnh khốc và thương tâm.
Sắc mặt Nhiếp Hi tái mét, ánh mắt sắc bén, đang muốn nói gì, trong bầu trời đêm từ xa xa truyền đến tiếng vỗ rào rào của phi điểu (1) xẹt qua, tựa hồ có một đám chim chóc vội vã bay qua.
Nửa đêm kinh động phi điểu…
Vẻ mặt Nhiếp Hi khẽ biến, bỗng nhiên cúi người xuống sát đất nghe ngóng một hồi, sau đó thẳng người dậy.
“Có đại đội nhân mã thừa dịp ban đêm đánh lén đang tới.”
Nhiếp Cảnh ngẩn ra, cảm thấy việc này cực kỳ cổ quái. Y rõ ràng hiểu rõ bản lĩnh dã chiến của Nhiếp Hi, từ khi ra khỏi Đỗ gia trang, mặc dù hai người phi ngựa rất nhanh, nhưng chọn lựa đường đi hết sức kỳ dị, nếu nói với bản lĩnh lần theo dấu vết của đệ tử Đỗ gia có thể lần ra Nhiếp Hi, quả thật khó có thể tưởng tượng được. Như vậy, nửa đêm có truy binh truy sát, lại là chuyện gì xảy ra?
Nhiếp Hi trầm ngâm nói: “Tiếng vó ngựa vô cùng cứng rắn, e rằng sắt dùng làm móng ngựa chính là loại thượng hạng ở quận Lưu Băng… Không tốt rồi, khả năng là người của đề đốc Tư Mã Duyên ở Vĩnh Châu!”
Hắn vừa nói vừa xé vạt áo xuống, xếp thành bốn miếng thật dày, nhanh chóng bắt đầu quấn móng ngựa lại. Nhiếp Cảnh sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ra, đây là để khi chạy trốn không nên phát ra tiếng vó ngựa.
Nhiếp Cảnh cau mày không nói gì. Vùng Vĩnh Châu giàu có đông đúc, quân bị sung túc, trang bị kỵ binh có thể nói là đệ nhất của bổn triều, thanh danh về sự mạnh mẽ của đội cung mã dưới trướng Tư Mã Duyên cực lớn. Thê tử của người này chính là muội muội Chu Toàn Cơ của Chu thái phó, lui tới thân thiết với Chu gia, Nhiếp Cảnh vẫn luôn lo âu đối với chuyện này. Khi trước y cải trang làm Cận Như Thiết xuất cung, thứ nhất là muốn chăm sóc Nhiếp Hi, thứ hai cũng tính âm thầm xem xét động tĩnh ở Vĩnh Châu. Hôm nay Nhiếp Hi nói truy binh giống như là kỵ binh của Vĩnh Châu, Tư Mã Duyên vì sao có thể đúng lúc tìm tới như thế?
Lẽ nào… Đỗ gia thấy tình thế bất thường, không biết đã dùng thủ đoạn gì để đưa tin đâm thọt Tư Mã Duyên? Nhưng Đỗ gia làm sao biết thế cục trong triều, đoán được ý chí kiên quyết làm phản của Tư Mã Duyên, còn có thể nghĩ kế mượn đao giết người nhanh như vậy? Hơn nữa đám truy binh này lại biết để chặn đường chạy trốn của Nhiếp Hi…
Nhiếp Hi bọc kỹ móng ngựa, nằm sấp xuống đất nghe ngóng một hồi lâu, chân mày càng nhíu chặt lại, thấp giọng nói: “Không ít hơn ngàn người đang tới, động tác nhanh nhẹn a, sợ là có cao nhân dẫn đầu đội ngũ… Bây giờ bọn họ đang cách đây hai mươi dặm… Lên ngựa, chúng ta đi mau!”
Nhiếp Cảnh trầm ngâm nói: “Tiếng phi ngựa rất khó che giấu, nếu không thì chúng ta trốn?”
Nhiếp Hi lắc đầu: “Không được, tối nay gió lớn, ta sợ bọn họ không tìm được người, phóng hoả đốt núi —— chúng ta nhất định phải nhanh đi ra ngoài!” Hắn thấy Nhiếp Cảnh hình như có lo nghĩ, nặng nề cười một tiếng: “Đừng nóng vội, nếu bọn chúng thật có gan đuổi theo, còn có ta.”
Nhiếp Cảnh nghe ra được sát khí trong lời nói của hắn rất nặng, trong bụng rùng mình, nhảy lên ngựa. Nhiếp Hi lại ngồi ở phía sau y, mượn một chút ánh trăng non, hai người bay như tên bắn trong bóng đêm mịt mù.
Trong lúc chạy như điên, Nhiếp Hi ôm Nhiếp Cảnh cực kì chặt, dựa vào thuật cưỡi ngựa linh hoạt, không đi đường núi, chuyên chọn đường tắt. Hai người phi nước đại gần như lao nhanh ra từ những chỗ bất ngờ trong núi.
Một hồi là vách núi cây cao chọc trời, một hồi là mây trôi trăng sáng trên mặt đất. Tiếng gió thổi hoà cùng tiếng quẹt vào cành cây không ngừng vang lên, lướt qua những hòn đá nhỏ vụn lăn dưới đất.
Nhiếp Cảnh cảm thấy chắn ở phía sau là một lồng ngực tuy gầy trơ cả xương, lạnh như băng, nhưng cũng kiên cường dũng cảm cường ngạnh, mang theo khí thế mạnh mẽ không có gì sánh kịp, cùng với —— chút gì đó một ý tứ nghiêm túc bảo vệ.
Tuy tình cảnh hiểm nguy, Nhiếp Cảnh không nhịn được mà im lặng mỉm cười một cái.
Thì ra, trong lúc khẩn cấp, mặc kệ Nhiếp Hi ghi hận ra sao, không tin tưởng thế nào, dù sao vẫn muốn chăm sóc y.
Vòng tới một mỏm núi, đằng chân trời trắng lợt, phía trước mơ hồ truyền tới tiếng vó ngựa thanh thuý kịch liệt, hình như có một đội kỵ binh tinh nhuệ ào ào xông tới.
Nhiếp Hi biến sắc, đột nhiên ghìm cương ở đầu ngựa, chậm rãi nói: “Tiền hậu giáp kích* —— xem ra Tư Mã Duyên quyết tâm một lần tấn công phải giết bằng được!”
(*Tiền hậu giáp kích (前后夹击): giáp kích cả mặt trước lẫn mặt sau)
Nhiếp Cảnh cả kinh, trong đầu lưu chuyển vô số ý nghĩ, dù sao y cũng là người đứng đầu một nước, gặp chuyện khẩn cấp, đã lập tức đưa ra quyết định, liền nói: “Nhị đệ, nếu không chúng ta chia ra chạy trốn. Nếu cùng chết ở chỗ này, huyết mạch của Nhiếp gia ta đến lúc đó sẽ đứt đoạn… Dù sao vẫn cần có một người thoát ra ngoài kế thừa đế vị.”
Nói rồi, y nhảy xuống ngựa.
Nhiếp Hi quát lên: “Ngươi có ý gì?” Cũng nhảy xuống ngựa.
Nhiếp Cảnh cười cười: “Nhị đệ vũ dũng tuyệt luân, nếu như không có ta liên luỵ, ngươi dựa vào khoái mã, có thể chạy thoát.”
Y nhìn ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Hi, mỉm cười kéo thân thể hắn qua, hôn một cái trên mặt hắn: “Ta vì tư tình làm chuyện xằng bậy, không phải là một hoàng đế tốt. Nhưng ta biết chuyện gì quan trọng —— mặc kệ ngươi là nhi tử của Nhiếp Thương Khung, hay là hậu duệ của phụ hoàng, ngươi đều là Nhị đệ của ta. Nếu ta chết rồi, ngươi phải đối đãi với thiên hạ này thật tốt!” Càng nói về sau, trong mắt y mang theo vẻ lẫm liệt, từng chữ tựa như kim thạch ném xuống đất.
Nhiếp Hi nhìn y chằm chằm, sắc mặt thay đổi liên tục, ho khan vài tiếng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, bỗng nhiên nắm lấy Nhiếp Cảnh, hung hăng ném lên ngựa, quát lên: “Bớt nói nhảm! Nắm chặt thời cơ, chúng ta xông lên!”
Nói rồi nhảy lên ngựa, ôm Nhiếp Cảnh, xoay đầu ngựa, phóng về phía dốc núi cao ở bên trái.
Cuồng phong càng dữ dội hơn.
Nhiếp Cảnh cảm nhận được hô hấp của Nhiếp Hi càng lạnh hơn, chỉ có cánh tay đang giam cầm sít sao vẫn cứng rắn như vậy, tâm hồn nóng như lửa.
Y không nói ra lời, lần đầu tiên trong đời, có phần hiểu được lòng của đệ đệ
Vẫn luôn không đoán được rõ ràng, kỳ thật căn bản không cần phải đoán được trái tim kia.
Dốc núi cao chót vót khó đi, hai đường trước sau đều bị bao vây, truy binh càng ngày càng gần, mượn ánh sáng tờ mờ, Nhiếp Cảnh thấy rõ ràng được từng mũi tên phát sáng như tuyết, còn có vô số cung thủ từng bước từng bước tiến gần. Cung mã tinh xảo, quả nhiên là đội quân tinh nhuệ của Vĩnh Châu!
Đối phương cũng nhìn thấy huynh đệ Nhiếp gia, đánh trống reo hò rối rít, dè dặt tiến gần. Lại đi hơn mười trượng, chỉ sợ liền lọt vào tầm bắn của cung tiễn!
Nhiếp Hi bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, ra sức đẩy một tảng đá lớn trên núi, nhanh như chớp một đường lao xuống. Chợt nghe tiếng kêu thảm không ngừng, đoán là đập chết không ít người. Nhiếp Hi quát lên: “Đi mau!” Tung người lên ngựa, lại xông lên một bãi đất cao. Kỵ binh e ngại đá lăn kịch liệt, nhất thời không dám áp sát, tuỳ tiện bắn tên tới, dù sao từ chỗ thấp lên cao, khó mà đủ lực bắn cung. Cứ một đuổi một chạy như vậy, chậm rãi tiến gần. Chưa tới nửa canh giờ sau, hai người đã đến chóp núi. Chi chít phía dưới đều là truy binh của Vĩnh Châu.
Nhiếp Cảnh dõi mắt nhìn, mây giăng xa xa khắp núi, phía sau vùng đất bằng hơn mười trượng ở phía trước, dĩ nhiên là vách đá ngạo nghễ dựng đứng cao chót vót như bị đao bổ rìu chẻ làm hai, phía dưới là dòng nước xiết cuộn trào mãnh liệt, sóng to đập loạn vào đá, tạo nên vô số bọt trắng như tuyết, như sấm sét nặng nề từ vạn khe suối cùng nổ vang.
—— Lần này, rõ ràng lùi đến cùng đường rồi!
Y hút một ngụm khí lạnh, thất thanh nói: “Nhị đệ, ngươi…” Kinh nghiệm tác chiến của Nhiếp Hi phong phú, cho dù vội vội vàng vàng cũng không đến mức nhìn nhầm, nhưng trước khi chọn con đường lùi tới vách đá vạn trượng này, rốt cuộc có chủ ý gì?
Nhưng trái lại vừa nghĩ, Nhiếp Cảnh có chút cao hứng. Sẽ cùng Nhiếp Hi chết cùng một chỗ sao? Chuyện như thế nằm mơ cũng không nghĩ tới… cũng không phải không tốt. Chỉ đáng tiếc là những hoài bão to lớn kia, đều sẽ hoá thành tro.
“Hoàng huynh, ngươi chớ lo lắng.” Nhiếp Hi mỉm cười, nhãn thần buồn phiền sâu sắc đưa mắt nhìn Nhiếp Cảnh một hồi, bỗng nhiên cúi đầu, hôn nhẹ nhàng một cái trên môi Nhiếp Cảnh. Miệng hắn lạnh giống băng tuyết, chỗ vừa tiếp xúc, lại mang đến một ngọn lửa.
Trong đầu Nhiếp Cảnh tựa hồ có vật gì đó ầm ầm thoáng nổ tung, trước mắt biến thành màu đen, nghẹt thở một hồi mới lấy lại chút tinh thần, thấy Nhiếp Hi vẫn đang nhìn y, ánh mắt sáng ngời sắc bén, giống như ngôi sao lạnh nơi chín tầng mây.
Y đột nhiên hơi thanh tỉnh lại, nắm lấy tay của Nhiếp Hi, run rẩy gọi một tiếng: “Nhị đệ… ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?”
Hai mắt Nhiếp Hi hơi rũ xuống, tránh né ánh mắt cuồng nhiệt của y, chậm rãi nói: “Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình. Ngươi đối đãi với ta như thế, ta —— ”
Hắn hơi do dự, không chịu nói tiếp, chỉ cười nhạt, trong mắt loé lên sự ôn tồn và nỗi bi thương.
Nhiếp Cảnh suýt nữa lại phải thất thần, toàn thân hơi run rẩy, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhìn thẳng hắn.
Cả đời này, chưa từng có sức sống bừng bừng như thế, chưa từng vui vẻ đến điên như thế, kể cả ngày bản thân trèo lên được đế vị.
Sinh sinh tử tử, vậy thì thế nào chứ?
Trọn đời chỉ có một lần, trọn đời chỉ say một người.
Nhiếp Hi cười một tiếng xuống ngựa, ho nhẹ vài tiếng, ôn nhu nói: “Ngươi nắm chặt dây cương, tăng tốc chạy một đoạn, đến vách đá —— nhảy qua! Đừng sợ, với thuật cưỡi ngựa sẽ không gặp trở ngại, hơn nữa ta sẽ đứng ở vách đá dùng chưởng giúp ngươi một đoạn đường.”
Nhiếp Cảnh kinh hãi, không ngờ được hắn lại có chủ ý này, e rằng từ lúc đầu Nhiếp Hi đã thấy được có thể lợi dụng thiên nhai dốc đứng nguy hiểm này để thoát thân, cho nên một mạch thao túng đem truy binh lên núi! Biện pháp có thể nói là kinh thế hãi tục này, cũng chỉ có Nhiếp Hi mới dám mạo hiểm như vậy đi.
Y đột nhiên cảm giác được có gì đó bất thường, ghìm cương ngựa trầm giọng nói: “Ta nhảy qua, còn ngươi?”
Tiếng hét hò dưới chân càng ngày càng gần, nhiều mũi thương sáng loáng lên, mũi nhọn lạnh bức người. Nhưng Nhiếp Hi làm như không thấy, thản nhiên cười nói: “Lực chân của con ngựa này không tồi, muốn vác cùng lúc hai người bay qua vách đá thì vẫn chưa đủ. Bất quá khinh công ta cũng đủ ứng phó vách núi nhỏ này, hoàng huynh, đừng nói nữa, nhanh lên một chút!”
Nói rồi cấp bách lướt tới vách đá dựng đứng, hai mắt nghiêm nghị, lại hét lớn một tiếng: “Mau!”
Nhiếp Cảnh trong lúc vội vàng không kịp ngẫm nghĩ, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Nhiếp Hi, con ngựa kia dường như biết có mối nguy, hí dài một tiếng, chần chừ không tiến lên. Nhiếp Hi quát lên: “Dùng ngựa đâm tới!” Nhiếp Cảnh gật đầu một cái, hung hăng thúc ngựa một cái, con ngựa bị đau nhức ở phía dưới, đột nhiên tăng hết tốc lực!
Tiếng gió sắc nhọn vang lên, cảnh vật ở trước mắt lướt nhanh qua rồi tan biến, đảo mắt đã tới vách đá dốc đứng phía trước. Sống chết trước mắt, nhưng trong lòng Nhiếp Cảnh thanh tĩnh đến đáng sợ, ra sức ghìm cương, tuấn mã bay lên.
Phía sau truyền đến một tiếng hét thật lớn, đột nhiên cột gió gào rít như sấm, một cổ lực vô cùng dồi dào mạnh mẽ mãnh liệt cuốn đến, sắc bén có dư, giống như sông lớn sục sôi, cũng chính là Nhiếp Hi xuất chưởng tương trợ.
Nhiếp Cảnh một người một ngựa nhanh như chớp nhảy vào khoảng không mênh mang, tầng tầng mây mù rút lui như điện giật.
Những tâm sự từ xưa đến giờ, đột nhiên đồng thời tràn cả vào trong tim. Lý tưởng, đại nghiệp, chiến sự, sinh tử, chung tình, đau đớn…
Trong phút chốc, y không biết đây chỉ là một lúc nhất thời, hay là cả đời.