Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 261: Tao ngộ (1)



Ở bên trong Thánh Vực của Thủy Nguyên Thượng Nhân, ngôi sao ở trung tâm, đúng là đại biểu cho chủ tinh của phiến vũ trụ này - Trung Ương Tinh.

Thủy Nguyên Thượng Nhân chính là một người sinh ra và tu luyện ở trên Trung Ương Tinh, đối với việc vận dụng tinh thần lực lượng của Trung Ương Tinh đã sớm đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, tinh thần lực mà nàng có được nhiều nhất ở trong Thánh Vực tự nhiên cũng là từ Trung Ương Tinh.

Giờ khắc này, một màn đang diễn ra ở trong vũ trụ, đúng là vạn sao triều bái, tinh thần lực lượng ở khắp trời đan thành một phiến, không ngừng quán chú vào bên trong Trung Ương Tinh, trong lúc nhất thời, Trung Ương Tinh vốn đã thập phần chói lòa, hiện tại lại càng giống như mặt trời hừng hực thiêu đốt, treo lơ lửng trên đỉnh đầu của Lăng Vân.

Bất quá mặt trời sáng chói này ảnh hưởng đến Lăng Vân không phải là nhiệt lượng, mà chính là uy áp. Phảng phất như đang gánh một vật nặng vạn cân, khiến cho người ta không thể vực dậy nổi! Không cần nghĩ cũng biết, kế tiếp Thủy Nguyên Thượng Nhân tất nhiên là tính sử dụng nhất kích tất sát!

- Vân, thiên vị tinh thần lực lượng của ngươi!

Một thanh âm thanh thúy êm dịu đột ngột vang lên trong đầu!

Thiên vị tinh thần lực lượng?

Ta hiện tại đang ở trong Thánh Vực của người khác, cùng với ngoại giới ngăn cách, như thế nào có thể mượn được thiên vị tinh thần lực lượng!?

Cái ý nghĩ này chỉ là trong nháy mắt!

Lăng Vân trước tiên phóng thích ra toàn bộ tinh thần lực lượng của mình, vận khởi không gian lực hướng phía vũ trụ hư ảo kia vọt tới.

Song, khi không gian lực lượng của hắn tiến nhập vào trong vũ trụ hư ảo, liền gặp phải một sự ngăn cản ngoan cường của một cổ không gian lực lượng khác, mà cổ này so với cổ của hắn thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Năng lượng đáng thương của mình còn chưa kịp hoàn thủ, thì đã bị hoàn toàn vùi lấp đi.

Thủy Nguyên Thượng Nhân tỏ vẻ trào phúng mà liếc nhìn Lăng Vân một cái. Hừ nhẹ một tiếng:

- Còn nói mình không phải là người của Hoàng Giả Chi Thành! Ở Trung Ương Tinh, chỉ có Hoàng Giả Chi Thành và Hạo Thiên Kiếm Phái là không chú trọng tu luyện không gian lực nhất mà thôi. Ngươi tuy có thực lực cường hãn của Kiếm Thánh đỉnh phong mà việc chưởng quản không gian lực lượng so với Kiếm Thánh phổ thông còn kém hơn một chút. Mà trước đó ngươi lại giết đi vài chục vị thánh kiếm sư của Hạo Thiên Kiếm Phái. Từ đó ta có thể thấy còn có một khả năng... Ngươi còn lời gì để nói được sao.

Nói hay không nói, cũng đều là những chuyện vô nghĩa!

Lăng Vân lại tiếp tục ngưng tụ không gian lực trong thể nội. Mưu toan trùng phá sự phong tỏa của không gian, do đó hắn có thể cảm ứng sự tồn tại của chủ tinh. Hắn tin tưởng rằng, nếu quả thật như lời của Lam, thì hắn nhất định có thể cảm ứng được. Và bằng vào sự đả kích từ bên ngoài của thiên vị tinh thần lực lượng, nhất định có thể đánh tan Thánh Vực!

Kết quả... lần thứ hai công kích cũng y hệt như lần thứ nhất, đều bị không gian lực của Thủy Nguyên Thượng Nhân áp đảo!

"Vì cái gì nhất định phải thông qua không gian lực để cảm ứng đây! Trong mắt của ta, lực lượng nhanh nhất của thế giới này, không phải là không gian, cũng không phải là thời gian mà chính là cảm giác của con người! Cảm giác của con người có thể dễ dàng đột phá trọng trọng cách trở, phủ xuống hết thảy mọi địa phương mà có con người được phép phủ xuống. Không gian, thời gian còn xa mới đạt tới tốc độ như thế này..."

Cảm giác.

Lăng Vân nhướng mày.

Cảm giác không phải là sức tưởng tượng sao? Cho dù là thực tế một chút, tối đa cũng chỉ có thể là linh thức, linh thức có thể cảm ứng được chỗ của chủ tinh? Đây không khỏi có phần...

Chờ một chút!

Chẳng lẽ là!

Tâm thần của Lăng Vân giật nảy lên!

Hắn cuối cùng cũng minh bạch, từ trước tới nay, môi giới mà hắn sử dụng để mượn lấy năng lượng của chủ tinh đến tột cùng là cái gì! Căn bản không phải không gian lực mà là cảm giác! Cảm giác lực!

Phải biết rằng, ngay cả Chân Thần cũng vô pháp cảm ứng được sự tồn tại của chủ tinh của mình khi ở Trung Ương Tinh - một địa phương xa như vậy, mà Lăng Vân hắn chẳng qua chỉ có tu vi Kiếm Thánh, như thế nào có thể làm được điều này? Trước mắt qua sự nhắc nhở của Lam, sự giải thích duy nhất chỉ có thể là cảm giác lực thần bí kia.

Mà hắn vẫn sử dụng không gian lực để hoàn thành nhiệm vụ mượn lực lượng của chủ tinh, nguyên nhân chủ yếu đúng là để cho cảm giác lực trở nên cường đại hơn.

Tựu giống như một người, không có năng lực hoàn thành một chuyện, nhưng nếu có người ở bên cạnh khích lệ hắn, khẳng định rằng, lòng tin của hắn đối với chuyện này sẽ trở nên lớn hơn, thậm chí còn có thể đem làm tốt hơn. Đây là một loại tâm lý chung.

Nghĩ đến đây, trong não hải của Lăng Vân lập tức hiện ra chủ tinh của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, đồng thời thông qua mạch suy nghĩ, tìm biện pháp bắt được liên lạc với khỏa chủ tinh này.

Tùy theo mạch suy nghĩ của hắn lan tràn, chủ tinh của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang dần dần hiện rõ ở trong não hải, có một loại cảm ứng vô pháp nói rõ tương ứng với chủ tinh ở xa xa kia, tựa hồ như có một sợi dây u tối nào đó nối thẳng hắn cùng với chủ tinh. Thậm chí hắn còn có cảm giác, hắn chính là chủ tể của cái tinh cầu này, thật là một ảo giác thần kỳ.

Chủ tể của cả tinh cầu!?

Đây không phải là lực lượng đặc hữu của trung ương Thần điện sao?

Bất quá tùy theo áp lực do Trung Ương Tinh ở trên hư không truyền tới ngày càng khổng lồ, những vấn đề này cũng không phải là lúc để cân nhắc nữa rồi. Tâm niệm vừa động, cổ tinh thần lực lượng tuyệt mạnh từ chủ tinh của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang liền phá không bắn vào vũ trụ!

Cổ tinh thần lực lượng này so với lúc trước hắn dùng để đối phó với Tuyết Vực đảo tam thánh cư nhiên là mạnh hơn gấp đôi.

Ngày đó, tinh thần lực lượng mà hắn vận dụng cũng là cực hạn mà hắn có thể vận dụng. Hôm nay hắn vận dụng cũng chính là cực hạn, nhưng... cảm giác đúng là chênh lệch rất lớn... chỉ mới có nửa năm thời gian, thực lực của hắn cũng không có tiến bộ gì có tính thực chất...

Chẳng lẽ nói, loại cực hạn này cũng chỉ là ảo giác!?

Nếu có thể, ta cũng có thể mượn vô hạn tinh thần lực lượng của chủ tinh?

Suy đoán thủy chung cũng chỉ là suy đoán.

Hơn nữa sau lưng cái loại suy đoán này hẳn là có một cái đại giới không nhỏ, có trời mới biết nó lớn như thế nào. Chủ yếu nhất chính là - thế cuộc trước mắt, cũng không thể cho phép hắn tiếp tục suy đoán thêm.

Tùy theo cổ tinh thần lực lượng này được điều động, ba động từ ngoài vũ trụ trong nháy mắt đã phủ xuống bên ngoài Trung Ương Tinh, hơn nữa còn cùng với vị trí của mình sinh ra một loại liên hệ.

Loại liên hệ này tựu giống như một loại định vị tọa độ, lấy bản thân mình làm tọa độ điểm, để cổ tinh thần lực lượng này công kích xuống.

Trong hư không của Trung Ương Tinh đột nhiên phóng thích ra một trận quang mang giống như thực chất, bên trong quang mang này có ẩn hàm tinh thần lực lượng mạnh mẽ, quả thật là Lăng Vân bình sinh tới nay cũng chưa từng chứng kiến qua, tuy rằng chưa phủ xuống, nhưng trận trận uy áp truyền tới, cũng đủ khiến cho trong lòng con người có cảm giác nhỏ bé, hèn mọn, vô pháp kháng cự.

Thủy Nguyên Thượng Nhân nhìn thoáng qua Lăng Vân có lẽ đã hãm nhập trong "tuyệt vọng", lại khẽ nở nụ cười:

- Không có thừa dịp này mà buông tha phòng thủ chuyển sang công kích thì cũng là có thông minh! Một khi ngươi công kích, hừ... Bất quá bây giờ, cùng với ngươi nói chuyện cũng không có ý nghĩa nữa. Đối với một người chết...

Lời của Thủy Nguyên Thượng Nhân còn chưa dứt, thì thấy những ngôi sao khắp trời kịch liệt đung đưa, khắp vũ trụ tự dưng lại dâng lên một cổ phong bạo dữ dội, gào thét đem những ngôi sao này thổi chếch đi khỏi vị trí của chúng.

Không chỉ như vậy, tùy theo sự đung đưa tăng lên, ở trên không trung đột ngột xuất hiện ra một đạo không gian liệt phùng! Đạo không gian liệt phùng này vừa xuất hiện liền tuân theo định luật của vũ trụ, không ngừng thôn phệ hết thảy mọi thứ có thể thôn phệ ở xung quanh, khiến cho tinh thần lực lượng của Trung Ương Tinh ở gần đó nhất lấy một loại tốc độ có thể thấy được không ngừng thu nhỏ lại, giống như một loại khinh khí cầu bị thủng một lỗ, nhanh chóng xì đi.

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, sắc mặt Thủy Nguyên Thượng Nhân nhất thời đại biến, nói:

- Là ai, là ai dám phá hư chuyện tốt của Thủy Nguyên ta.

Vô luận như thế nào, bà ta cũng vô pháp tin được, Lăng Vân đã muốn tuyệt vọng kia có thể khiên dẫn thiên vị tinh thần lực, từ bên ngoài đánh vỡ Thánh Vực của mình! Hơn nữa theo tư liệu cho thấy, thiên vị tinh thần lực lượng của Lăng Vân cũng không có uy lực đáng sợ như thế, tự nhiên là có người đang làm chuyện xấu.

Thừa dịp ngàn năm có một này, cả người Lăng Vân phóng lên cao, ngụy Thần chi kiếm khí đã sớm chuẩn bị tốt gào thét bắn vào không gian của phụ cận của hắc động, khiến cho nó kịch liệt vặn vẹo.

Nhưng...

Chỉ là vặn vẹo mà thôi!

Thánh Vực của Bán Thần cường giả cũng không có nghĩa là một loại kết giới tầm thời, cho dù là thiên vị tinh thần lực lượng cùng với ngụy Thần chi kiếm khí nội ngoại giáp công cũng không thể đem nó hoàn toàn phá hư.

Mà lúc này đây, Thủy Nguyên Thượng Nhân cũng đã phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Lăng Vân cư nhiên muốn phá khai Thánh Vực của hắn để đào tẩu, hét lớn một tiếng:

- Không biết tự lượng sức mình!

Hai khỏa vệ tinh phụ cận Trung Ương Tinh đồng thời bạo xạ ra một trận quang mang chói lòa, tựa như trận trận liệt hỏa thiêu đốt ở mặt ngoài của tinh cầu, hung ác hướng Lăng Vân đánh tới, lấy trạng thái hiện tại của hắn, nếu như lần này bị đụng trúng, cho dù là không chết thì cũng mất đi khả năng tái chiến.

Liếc mắt một cái nhìn không gian liệt phùng giữa hư không dần dần được tinh thần lực lượng phục hồi, liếc mắt một cái cùng với mấy khỏa vệ tinh càng ngày càng gần, Lăng Vân dứt khoát vung tay đem một thanh ám lam sắc tiểu kiếm phù hiện ở trong lòng bàn tay! Tùy theo sự xuất hiện của ám lam sắc tiểu kiếm, một đạo kiếm khí giống như vũ trang khải giáp bao trùm trên thân kiếm, hình thành nên một tầng kiếm khí lấy tiểu kiếm làm trung tâm mở rộng ra hai thước.

Trong sát na kiếm khí xuất hiện, tay cầm kiếm của Lăng Vân giống như bị đạo kiếm khí cắt vào, lưu lại vô số huyết ngân, nếu không phải do từ trong kiếm tản mát ra một cổ lam sắc quang mang ảm đạm đem cả người hắn bao phủ thì sợ rằng cả cánh tay hắn cũng bị hỏng mất. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nắm thật chặt kiếm khí trong tay, mục quang của Lăng Vân lập tức khóa chặt hai vệ tinh đã muốn bắn tới trước người, dẵm mạnh một cái lên mặt đất, cả người hắn liền nhân kiếm hợp nhất chính diện hướng vệ tinh đang thiêu đốt hừng hực kia đánh thẳng tới...

Trên mặt Thủy Nguyên hiện ra một tia trào phúng:

- lực lượng thiêu đốt của vệ tinh, cho dù là Bán Thần cấp cường giả cũng phải lánh đi mũi nhọn, một tiểu tử chỉ là Kiếm Thánh đỉnh phong như ngươi cư nhiên lại muốn ngạnh kháng! Quả thực là muốn chết!

Song, sự tình phát sinh kế tiếp, đúng là khiến cho mọi người đại khai nhãn giới.

"Oanh long long!"

Một đạo không gian liệt phùng xuất hiện từ chỗ Lăng Vân đi qua, cơ hồ hắn đi tới đâu, đạo không gian liệt phùng lại lan tràn tới đó!

"Hưu!"

Không có bất kỳ cách trở gì.

Cả hai vệ tinh lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bị thôn phệ bởi không gian liệt phùng, chẳng bao lâu đã bị khe hở này tiêu hóa sạch sẽ, vô tung vô ảnh!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv