Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 203: Thần đạo (2)



Nhị đại thế lực nghị định xong, lập tức đem hành động bên trong kế hoạch phân phó ra.

Bọn họ đầu tiên là trước mặt thiên hạ, lập ra một án văn chương công khai lên án Lăng Vân, trình bày ra vô số tội danh, sau đó lại toàn lực chỉ trích Hải Sâm đế quốc bao che cho kẻ ác, nếu như không giao ra hung thủ, thì đế quốc bọn họ sẽ phải động binh...

Trong một tháng kế tiếp, đại quân của Vân Lai đế quốc và Liệt gia được nhiều lần điều động, vô số chiến hạm từ bên trong lãnh địa bọn họ đằng không bay lên, giống như một phiến ô vân phô thiên cái địa, chiếm cứ khắp cả thiên không, dũng mãnh tiến nhập lãnh địa Hải Sâm đế quốc.

Mây đen của chiến tranh, nhất thời cuộn trào mãnh liệt che phủ khắp cả cái lục cấp văn minh này.

Nguyên bản còn có thể dựa vào ưu thế về bản thổ mà đối với Vân Lai đế quốc bảo trì thế lực ngang nhau, bây giờ tự nhiên có thêm vào Liệt gia - bát cấp văn minh quyền thế gia tộc - gia nhập, nhất thời hoàn toàn bị vây ở thế hạ phong, không tới một tháng thời gian, tiền tuyến cư nhiên rồi hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Tiền tuyến thất thủ, đệ nhị đạo phòng tuyến lại chưa hoàn toàn tổ chức hoàn thiện. Nhân cơ hội này, bát cấp văn minh Liệt gia liền phái ra ba vị thánh kiếm sư cường giả, điều khiển ba chiến thuyền đặc biệt tiên tiến thuộc loại cao cấp chiến hạm, trực tiếp trùng phá phong tỏa trên không của Hải Sâm đế quốc, hung hãn giết tới bên ngoài của Hải Sâm đế quốc, dựa vào thực lực cực mạnh của thánh kiếm sư, phá hủy vô số phòng ngự quân sự, các đồn trú quân khi còn chưa kịp phản ứng, đã phải hứng chịu đại lượng ma tinh tạc đạn, phá hủy nghiêm trọng ngoại vi của hai tòa vệ thành, sau đó nghênh ngang ra đi.

Nếu không phải e ngại uy thế của Hải Sâm đế quốc thần điện, sợ rằng mục tiêu của một phen oanh tạc kia, sẽ không chỉ là hai tòa vệ thành, mà là Hải Sâm đế quốc cũng phải chịu chung số phận.

Trong lúc này cử động có tính thị uy, đã gây cho Hải Sâm đế quốc cao tầng (tầng lớp lãnh đạo - DG) rất là khủng hoảng.

Nguyên vốn mọi người trong thành cũng chẳng biết xử lý thế nào, trơ mắt nhìn vệ quân trong vệ thành bị ba vị thánh kiếm sư đại triển thần uy mà vững vàng áp chế, chiến hạm bên trong thành căn bản là vô pháp thuận lợi thăng không, cuối cùng dẫn đến ba chiến hạm tiên tiến kia tới gần, đem tất cả quân dân bên trong vệ thành hóa thành tro bụi!

Cái loại chấn động đinh tai nhức óc này rõ ràng cứ quanh quẩn ở bên tai, giống như xúc tua của tử thần từ trong thể nội xuyên suốt qua hết thảy mọi cảm giác, khiến cho hết thảy các đại thần suýt nữa sụp đổ, trong lúc nhất thời, ân thanh phản chiến đã tới đỉnh điểm.

Mà lúc này ở nội bộ của đế quốc vấn đề bắt đầu dần dần hiện lên, Vân Lai đế quốc bị bắt buộc không thể không tạm thời đình chỉ đối với Hải Sâm đế quốc toàn diện tiến công, bất quá về đối ngoại lại công bố rằng, tự nhiên là để cấp cho Hải Sâm đế quốc cơ hội để một lần nữa cân nhắc.

Từ sự nhân từ của Vân Lai đế quốc, lần nữa gây ra chuyển biến xấu đối với đám người Lâm gia, mượn cái cớ này, đủ loại áp lực từ bên ngoài gia tăng, khiến cho Hải Sâm đế quốc trưởng lão hội để bảo toàn căn cơ của đế quốc, rốt cục làm ra hành động mà bọn họ tự nhận là biện pháp thức thời nhất - phế bỏ hoàng đế Hải Nhạc, lập tân hoàng đế khác!

Nhưng mà, khi quyết định của trưởng lão hội vẫn còn chưa kịp công bố ra, Lâm Tuyết để tìm kiếm sinh cơ, đã thuyết phục Hải Lâm điện hạ, đái lĩnh cao thủ thầm lặng tiềm nhập Hải Sâm đế quốc trưởng lão hội, ngoại trừ Hải Đế ở ngoài là không có phản đối Hải Nhạc bệ hạ chống cự lại Vân Lai đế quốc.

Đem toàn bộ trưởng lão hội khống chế.

Những trưởng lão kia mặc dù là có thực lực của tồn tại lục giai đại kiếm sư, thế nhưng bọn họ lại không nghĩ tới người mà bọn họ đã từng xem trọng Hải Lâm điện hạ cư nhiên vì trợ giúp cho ngoại nhân, dám can đảm hướng về phía người của mình mà gây khó khăn, nhất thời trở tay không kịp, toàn bộ bị bắt gọn, ngoại trừ Hải Nhạc, Hải Đế ra, mọi người cũng không ai biết rõ tình huống, hoàng thất trưởng lão hội với quyền lợi tối cao của Hải Sâm đế quốc cuối cùng đã rơi vào đám người Lâm Tuyết.

Đến bước này, Hải Sâm đế quốc cùng với đám người Lâm Tuyết chính thức ở chung một chiến tuyến, không thể tránh khỏi bị trói trên cùng một chiến xa với đám người Lâm gia, không còn có chút đường lui nào.

Thối lui không thể thối lui, chờ đợi bọn hắn, chỉ có một kết quả là chiến tranh!

Lấy lực lượng của lục cấp văn minh, đối kháng với lực lượng quân sự của một cái thất cấp văn minh và một cái bát cấp văn minh quyền thế gia tộc.

………………………….

Lăng Vân được Khả Khả, Tiểu San hai vị thiếu nữ cứu giúp, đã được một tháng thời gian.

Giờ phút này, hắn hơi khẽ cau mày, tử tế cảm ứng nhất cử nhất động của kiếm hồn, mong muốn có thể thông qua biện pháp khác, đối với kiếm hồn ẩn hàm bên trong cướp đoạt quyền khống chế về kiếm nguyên cho dù là một chút cũng tốt.

Bất quá, đạo linh hồn ba động kia giống như một loại sinh mệnh có linh tính, phảng phất trời sinh có chứa một loại uy áp cường liệt, tựu giống như dã thú phổ thông đối mặt với thực vật liên đỉnh là cự long vậy (trong tháp thức ăn thì cự long đứng ở trên top - DG), trong lòng không có chút nào sinh ra một điểm ý niệm phản kháng, đạo linh hồn ba động kia muốn hấp thu kiếm nguyên của kiếm hồn ở thể nội, nó đúng là trái lại đem kiếm nguyên dâng lên, mơ hồ có một loại ý niệm cực kỳ nhân tính hóa là nịnh bợ ở trong đầu.

Lăng Vân lắc đầu, kiếm hồn cho dù cơ hồ là bởi hắn tinh luyện khí thần mà dưỡng thành, thế nhưng nó dù sao cũng không có nghĩa là toàn bộ ý chí của bản thân mình.

Tựu so với bản thân mình đôi lúc cũng có hành vi không đồng nhất, tỷ như cá và thịt, đều là thức ăn na ná nhau, nhưng khi quyết định ăn cả hai thứ thì nhất định sẽ chọn thịt sau vì cho rằng cá ngon hơn.

Suy đoán vị tất là chính xác, cũng không nhất định là sai lầm, hai thứ không có khả năng đạt đến sự nhất trí hoàn toàn.

"Lần trước, Kiếm linh này bị một đạo kiếm khí gây thương tích, cũng đã được tu dưỡng gần một năm rồi. Lúc này linh thể đều đã bị hủy, không biết còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể thanh tỉnh lại..." Nghĩ đến vấn đề này, Lăng Vân trong lòng lại có một trận rối loạn.

Không thể khống chế kiếm hồn, khiến cho cái hắn cả người luôn cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó, với lại, khuyết thiếu kiếm hồn cường đại trợ lực trong lúc này, làm cho hắn cả người luôn cảm giác rất không yên trí, có một loại cảm giác bị vây ở trong vạn mối nguy cơ, không lúc nào là an toàn.

Kỳ thực tại ngay ngày hôm ấy đối mặt với một kiếm kia của Chuyển Luân, dù cho không có thiếu nữ trong lam quang vì hắn mà đỡ một kiếm kia, thì đó chỉ vẻn vẹn là Nguyên thần hiển hóa của hắn, cũng không nhất định phải thân vẫn, hắn hoàn toàn có thể trước lúc chết, thu hồi lại bí thuật, bảo đảm kiếm hồn bất diệt.

Thiếu nữ trong lam quang lao tới, ngăn cản lại đạo kiếm khí kia, khiến cho Lăng Vân xúc động rất lớn, mắt thấy nàng suýt nữa thân vẫn, hồn phi phách tán, hắn cũng bất chấp Tử có hay không tại phụ cận thi triển đại thần thông, nhất thời chẳng kịp suy nghĩ, dùng kiếm hồn đem nàng thu lại, cuối cùng đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy, không thể khống chế được kiếm hồn, hối hận mãi không thôi.

Ngoại trừ vấn đề này, chân chính càng làm cho Lăng Vân tâm thần rối loạn chính là tâm cảnh của hắn!

Đi Thiên Không Đế Quốc một chuyến cho dù làm cho tâm cảnh của hắn có phần bình tĩnh lại, thế nhưng Tịch Lưu Quang, Chuyển Luân, Tử, lam sắc Kiếm linh, Vân Lai đế quốc, Lâm Tuyết, vân vân, rất nhiều sự tình như thế, khiến cho hắn cũng vô pháp cùng với lúc mới tiến nhập thế giới này giống nhau, với tư tưởng vô câu vô thúc, thích đi đâu thì đi. Tư tưởng của bản thân mình, chính là một lòng hướng đạo, toàn tâm tu luyện!

Mặc dù hắn không muốn lo lắng những vấn đề phức tạp này, thế nhưng, để sinh tồn, để minh bạch những thứ sau lưng đến tột cùng có âm mưu gì, hắn lại không thể không suy nghĩ, bằng không tất nhiên sẽ giống như Lâm Tuyết, Phong Đô vậy, lúc nào đó sẽ bị người ta tính toán cho đến lúc chết cũng không biết nữa.

"Thực lực a..."

Tịch Lưu Quang, Chuyển Luân, mấy vị thần linh, thậm chí Vân Lai đế quốc, chuyện đám người Lâm Tuyết, nếu như hắn có thực lực, mấy vấn đề này hoàn toàn sẽ không thành vấn đề. Chỉ cần là kiếm hồn của hắn bình thường trở lại, khôi phục đến tu vi vốn có, cũng căn bản không cần quan tâm đến sự an nguy của mình, lại càng không vì sự an nguy của đám người Lâm Tuyết mà uổng phí đầu óc một phen.

Hết thảy mọi thứ mà nói, cần phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Nghĩ vậy, trong đầu Lăng Vân lần nữa hiện ra phần kiếm quyết tu luyện Cửu Cửu Thượng Huyền mà hắn đã nhớ kỹ đến nổi không thể quen thuộc thêm được nữa, các loại đạo lý của Kiếm Thần nhất đạo, tại trong đầu từng cái một hiện ra.

"Kiếm hồn đại thành, hẳn là có cùng cấp bậc với Kiếm thánh thực lực. Mà một khi tiến nhập vào Kiếm Thần cảnh giới, sợ là đủ để chân chính cùng với thần giai cường giả so sánh, đến lúc đó, mặc dù phải đối mặt với thần linh, ta cũng có tài sản nhất định... Kiếm hồn và Kiếm Thần, tuyệt nhiên là hai pháp môn tu luyện bất đồng, nói ngắn gọn chính là một loại lấy ý chí làm chủ thế giới tinh thần, trước mắt ta nếu vô pháp khống chế kiếm hồn, sao không luyện qua Kiếm thần nhất đạo."

Nghĩ vậy, Lăng Vân cường hành thu liễm tâm thần của mình, cứ như thế mà lẳng lặng ngồi, vẫn duy trì sự biến ảo khôn lường ở trong đại não, nhất thời rơi vào trạng thái vô tư vô tưởng.

Ở bên cạnh hắn bày ra chí ít cũng trên trăm thanh kiếm!

Những thứ này, đều là do hắn khi còn là cửu giai cường giả đã thu thập lấy, để tu luyện ra Kiếm Thần cảnh giới, hắn đặc ý chế tạo ra một cái hoàn cảnh mà kiếm ở khắp nơi, từ đó hảo hảo cảm ngộ đến sự tồn tại của ý thức ẩn bên trong thanh kiếm.

Kiếm Thần, tinh thần của kiếm! (ở Kiếm hồn cảnh giới hình thành nên linh hồn của kiếm, lĩnh ngộ Kiếm thần cảnh giới, hiểu được cái thần của kiếm thì có thể thuế biến kiếm hồn thành thần)

Một khi lĩnh ngộ được được đến trình độ đó, thì việc điều động kiếm nguyên, kiếm khí, phi kiếm, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay. Đạt đến Kiếm Thần, trở thành Kiếm trung chi thần!

Một vị sử dụng kiếm, vận dụng kiếm khí của mình, dù cho là hắn tu luyện pháp môn lợi hại, kiếm khí hồn hậu toàn thân, chính mình lại có kiếm kỹ tuyệt chiêu, nắm giữ lực khống chế kiếm khí tinh diệu, thì cũng vô pháp đánh bại được một người đã tấn thăng đến Kiếm Thần cảnh giới.

Ngươi thi triển kiếm khí để công kích, mục đích cuối cùng vẫn là vì đả thương người, mà khi người ta đã trở thành một phần tử của kiếm, ngươi làm sao đối với người ta tạo thành thương tổn? Tựu giống như con người, vĩnh viễn vô pháp thông qua công kích thuộc loại bạo khí để đả thương đến không khí được, cùng lắm là đem nó đả loạn mà thôi.

Kiếm Thần nhất đạo đồng dạng cũng như vậy.

Theo sự dẫn dắt của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí ở thể nội, trăm thanh kiếm trước mắt bắt đầu tại trong não hải của Lăng Vân mơ hồ hiện ra.

Nguyên bản trong lòng hắn còn có chút rối loạn, theo những kiếm ảnh mơ hồ này, hơi hơi có một tia trầm thụy (bùn ngủ - DG), tựu giống như những kiếm ảnh này và cái nôi nơi phàm nhân giống nhau, trong lòng dần dần cảm giác nặng trĩu, cùng lúc đó một tia cảm giác lờ mờ bao phủ trong lòng.

Ý thức lẳng lặng mất dần, trong mắt, trong não hải, trong lòng, có chút tàn lưu của vô số hình tượng kiếm ảnh!

Giờ khắc này, nguyên bản bị nhiễu loạn tâm thần, đã bắt đầu trở nên bình tĩnh, giống như một con người bình thường sau một ngày bận rộn, bắt đầu tiến nhập giấc ngủ.

Bất quá, so sánh với người thường bận rộn từ sáng đến tối, Lăng Vân thì lại bận rộn đằng đẳng suốt một đời! nguồn TruyenFull.vn

Cả đời này chỉ là vì kiếm, luôn luôn đôn đốc bản thân mình không ngừng trùng kích đỉnh phong của kiếm đạo, chưa bao giờ bằng lòng buông bỏ chấp niệm đối với kiếm trong lòng mình, mà khiến cho trong tâm sinh ra lười biếng, do đó ảnh hưởng đến việc tu luyện vô thượng kiếm đạo.

Cảm ngộ kiếm, quên đi bản thân, quên đi kiếm, chỉ giữ lại kiếm chi tâm, giữ lại kiếm chi niệm, đem bản thân mình trở thành một phần tử của kiếm, hóa ý thức thành linh, thành Kiếm linh, thậm chí, hóa Kiếm linh thành hư vô, tất cả quy về tịch diệt!

-----------------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv