Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 186: Thần Thánh



Thông nhân (người thông thái) không biết nơi cư trú của thần linh, nhưng Thần chi liên minh đánh chủ ý thần, điều động hết thảy lực lượng có khả năng điều động điều tra tất cả có liên quan về thần linh, tự nhiên tra ra một ít dấu vết.

Nhất là, ở sau lưng thần chi liên minh, còn có Tự nhiên nữ thần vị thần linh này ủng hộ!

Ở dưới sự hướng dẫn của Diệu Âm, Lăng Vân lần đầu tiên đặt chân lên một hòn đảo thần bí là tổng bộ của Kiếm sư công hội, bọn họ đem truyện tống trận thông qua hòn đảo này, đi đến dãy núi có tiếng đã lâu cao nhất cả đại lục ― Chỉ Tinh sơn.

Lúc Lăng Vân, Diệu Âm hai người đến, tám người bao gồm kiếm sư công hội hội trưởng ở bên trong, đã toàn bộ đến đông đủ. Chẳng qua ngại Diệu Âm thân phận sứ giả tự nhiên nữ thần, bọn họ đợi chờ cũng không có câu oán hận gì. Dù sao lần hành động đồ thần này, Diệu Âm vị sứ giả này chính là chủ lực trong chủ lực, nếu như không phải đến lúc đó nàng khẩn cầu thần lực hàng lâm tạo thành thần trận, chỉ sợ đại đa số cửu giai Thánh Kiếm Sư cũng không có can đảm đi Chỉ Tinh sơn đồ thần.

Diệu Âm hướng về phía mọi người lễ phép thi lễ:

- Thứ lỗi, ta đến chậm đến chậm chốc lát, để mọi người đợi lâu." Vừa nói, nàng hư tay chỉ ra Lăng Vân phía sau:

- Lăng Vân các hạ tất nhiên mọi người đều biết, ta đây cũng không giới thiệu nhiều."

Mọi người gật đầu.

Lăng Vân lúc nhìn thấy tám người này, ánh mắt vẫn một mực đặt ở trên người một vị lão giả mang trên mặt một nụ cười nhàn nhạt.

Mặc dù trong nụ cười lão giả tràn ngập hòa ái cùng thân thiện, nhưng bất cứ người nào đứng ở bên cạnh hắn, đều sẽ cảm thấy một trận uy áp vô hình, cho dù là Lăng Vân, cũng có thể từ trên người hắn nhìn ra một loại uy nghiêm không nộ tự uy.

Diệu Âm thấy Lăng Vân đánh giá lão giả, vội vàng giới thiệu nói: "Lăng Vân các hạ chắc hẳn cũng đoán được. Vị này, chính là hội trưởng của kiếm sư công hội, cũng là người duy nhất trên tinh cầu dưới tình huống không có bất cứ công pháp gì, thông qua chính mình lĩnh ngộ và nghiên cứu, đột phá đến Kiếm Thánh cảnh giới Kiếm Thánh cường giả ― Huyền Không các hạ!"

- Ha Ha, Lăng Vân các hạ, mấy ngày nay, đại danh của ngươi lão phu chính nghe như sấm bên tai a.

Thể hiện tôn kính đối với cường giả, Lăng Vân hơi hành lễ: "ra mắt Huyền Không các hạ."

- Không cần đa lễ. Có thể nhìn thấy đại lục chúng ta xuất hiện cường giả trẻ tuổi như thế. Thật sự là vinh hạnh của ta a.

Đến hai chữ trẻ tuổi này. Vài vị cửu giai cường giả lần đầu tiên thấy Lăng Vân trên mặt rõ ràng có một tơ quái dị.

Hiện tại Lăng Vân nhìn qua xác thực rất trẻ tuổi. Nhưng là trẻ tuổi như thế cũng có một loại cảm giác giả dối. Giống như những thần giai cao thủ sống vô số. Có thể thay đổi dung mạo cố ý đem chính mình đổi thành trẻ tuổi. Trẻ tuổi không chân thực.

Bất quá, Lăng Vân từ khi ra đời cho đến bây giờ. Hết thảy đều là thanh thanh bạch bạch. Nếu hắn là một vị thần giai cao thủ ẩn tàng nói thế nào bọn họ cũng không tin.

Lăng Vân gật đầu. Không có tiếp tục nói nữa.

Thông qua Diệu Âm giới thiệu, hắn đối với vị Kiếm Thánh hội trưởng này đã có một nhận thức trực quan.

Thiên tài, bằng vào chính mình nỗ lực nghiên cứu ra công pháp tu luyện cửu giai, Kiếm Thánh cảnh giới, vị Huyền Không hội trưởng này tuyệt đối là một vị thiên tài trong thiên tài.

Hơn nữa thiên tài như thế không chỉ giống như chính mình, biểu hiện ở phương diện tu luyện, cho dù ở trên thái độ xử sự, Huyền Không hội trưởng cũng có thủ đoạn vô cùng cao minh. Điểm này, từ thần thái ba vị cửu giai Thánh Kiếm Sư bên cạnh hắn là có thể nhìn ra một hai.

Ba vị cửu giai cường giả kia, tuyệt đối là phần tử trung thành tới chết với Huyền Không hội trưởng, cho dù là vị hội trưởng này để cho bọn họ đi tìm chết, bọn họ chỉ sợ cũng phải không nói nửa chữ không. Có thể làm cho cường giả tâm cao khí ngạo tin phục đối với hắn như thế, ngự hạ thủ đoạn đó tuyệt đối không phải như tầm thường.

Điểm này, cũng có thể nhìn ra tâm trí Huyền Không.

Nhân vật như thế, khó trách không cam lòng vĩnh viễn ở dưới người khác, đại nghịch bất đạo muốn chấp hành cử chỉ đồ thần!

Hơn nữa, hắn không tin vị Kiếm Thánh hội trưởng cùng Diệu Âm đồng thời hợp tác, sẽ không có bài tẩy. Có, hơn nữa trương bài tẩy này còn đủ để chống lại lực lượng của Tự nhiên nữ thần! Nếu như Diệu Âm không có đầy đủ phương pháp ứng đối, chiến quả, tuyệt đối sẽ bị vị Kiếm Thánh hội trưởng này một người độc bá!

Một nhân vật tuyệt đối không giống tầm thường!

Nghĩ vậy, Lăng Vân trong lòng không khỏi mơ hồ có chút chờ mong ― ― hắn chờ mong không phải cùng Kiếm Thánh hội trưởng động thủ, mà là lần hành động này trôi qua, vị Kiếm Thánh hội trưởng này có hay không có thể ở trong tay kiếm chi quân chủ còn sống trở về.

Huyền Không hiển nhiên trước đó điều tra qua Lăng Vân người này, biết tính cách của hắn từ trước đến giờ như thế, cũng không để ý chuyển hướng Diệu Âm: "Nếu người đều đã đến, chúng ta đã đi chứ. Bây giờ Tịch Lưu Quang đại nhân đã có điều phát hiện, chậm chỉ sinh biến, chúng ta tốt hơn vẫn là nhanh nhanh hành động."

Diệu Âm gật đầu, một nhóm mười người cùng đi vào trong truyện tống trận đã sớm chuẩn bị tại Kiếm Sư công hội.

Một vị Kiếm Thánh, một vị thần chi sứ giả, tám vị cửu giai Thánh Kiếm Sư, nếu như bọn họ muốn đi đối phó mục tiêu là một vị Kiếm Thánh, vậy tuyệt đối rất nắm chắc, nhưng hiện tại bọn họ sẽ đối phó, là một vị thần linh! Một vị chân thần cấp bậc cao thủ lúc trước so với thần giai càng đáng sợ... Ở trước mặt chân thần, đội hình như thế, thật sự là có điểm keo kiệt.

Chẳng qua, nhìn vị Kiếm Thánh hội trưởng này... Mặc dù hắn bây giờ vô luận là thực lực hay trạng thái tinh thần, toàn bộ nằm ở đỉnh phong trong cuộc đời, nhưng đỉnh phong này, đã là lộng lẫy cuối cùng trong đời, chỉ sợ không ngoài hai mươi năm, vị Kiếm Thánh hội trưởng này đối mặt với vận mệnh tất cả Kiếm Thánh cấp bậc cường giả đều không thể trốn tránh ― ― ― sinh tử đại hạn!

Muốn vượt ra ngoài sinh tử đại hạn, tức phải tấn thăng thành thần giai cao thủ, khó trách hắn lại không nhẫn nổi muốn đọ sức với thần.

Ra khỏi truyện tống trận, nơi đập vào mắt, là một chỗ trang viên thâm sơn thập phần bí ẩn, xem ra, lại là một chỗ cứ điểm bí mật của kiếm sư công hội.

Chỗ trang viên này nằm ở trong sơn lâm, bốn phương tám hướng, lộ vẻ đại sơn mênh mông nhìn không thấy ranh giới, cơ hồ nhìn không thấy chút nhà cửa nào, ở ngay phương đông, một ngọn núi cao lớn đột ngột dựng lên, thẳng xuyên tận trời, mịt mờ không thấy đỉnh núi nơi đâu, chẳng biết cao mấy ngàn vạn thước!

Ngọn núi này, đó là ngọn núi cao nhất cả đại lục, cũng là địa điểm trung tâm, thiên trụ có danh xưng là Chỉ Tinh phong!! Đỉnh sơn phong kia, cương phong mênh mông cuồn cuồn, các loại cực hạn hàn lưu không ngừng quét qua, cho dù là Thánh Kiếm Sư cường giả cũng không dám dễ dàng phi hành lên, miễn cho một chút không cẩn thận, bị quát vào trong loạn lưu cương phong, đang sống bị các loại thiên địa chi lực xé nát.

Ngọn núi như thế, không phải lực lượng người bình thường có thể đi đến! Có thể cư trú ở đó, chỉ có thần linh!

Huyền Không nhìn thoáng qua thiên trụ, Chỉ Tinh phong thẳng hướng xuyên qua tầng mây!

- Ngọn núi này độ cao trước một phần hai, bằng vào tu vi mọi người chúng ta ở đây, có thể thông qua phi hành bay lên. Chẳng qua từ một phần hai trở lên, cẩn thận thì hơn, hay dọc theo sơn đạo uốn lượn mà lên, để tránh bị hỗn loạn chi lực đâu đâu cũng có kia tạo thành thương vong không cần thiết.

Mọi người gật đầu, đi theo Huyền Không hội trưởng hướng Chỉ Tinh phong bay đi.

Trên đường phi hành, Lăng Vân nhưng là có chút khó hiểu nói:

- Kiếm chi quân chủ này nếu bị thương, tại sao còn không nhanh chóng ẩn núp, lại ở tại trung ương thần điện không đi?

- Điều này quan hệ đến kết cấu hệ thống thần linh. Giống như đại lục, từng quốc gia tất nhiên đều có một tòa thậm chí rất nhiều tòa thần điện, những thần điện này trừ cung cấp nhóm con dân tiện lợi ra, còn có tác dụng thu thập tín ngưỡng. Hiệu quả trung ương thần điện và thần điện không sai biệt lắm, chỉ bất quá thần điện bắt được là tín ngưỡng của người, mà trung ương thần điện bắt được là tín ngưỡng tại toàn bộ thần điện cả tinh cầu. Thu thập tín ngưỡng cũng sẽ giữ lại ở bên trong trung ương thần điện. Vì vậy, Kiếm chi quân chủ đại nhân nếu muốn ưu tiên nhanh khôi phục như cũ, liền phải thời khắc thủ hầu ở trung ương thần điện, hấp thu tín ngưỡng lực.

Lăng Vân gật đầu.

Theo một nhóm mười người không ngừng bay lên trên, vân hải mênh mông nhanh chóng bị giẫm dưới chân mọi người. Độ cao càng cao, gió cũng càng lúc càng lớn, không chỉ có như thế, nhiệt độ cũng giảm xuống cực kỳ dử dội.

Sau khi lên gần năm vạn thước trên cao, nhiệt độ chung quanh đã giảm xuống đến dưới trăm độ, hơn nữa, không khí đối lưu hết sức mãnh liệt, cương phong rét lạnh không ngừng gào thét, giống như đao thấu tới xương, cắt xén cả phiến hư không, cho dù là cửu giai cường giả có đấu khí áo giáp, ứng phó cũng bắt đầu lộ vẻ có chút cật lực lên.

- Không thể lại phi hành lên, nếu không, chờ bay lên đỉnh núi, năng lượng trong cơ thể đoán chừng cũng tiêu hao không còn gì. Mọi người mau vào ngọn núi, bên trong ngọn núi có thần lực gia trì, cương phong thổi không tới đó.

Huyền Không nhìn thoáng qua bốn phía kình phong càng ngày càng mãnh liệt, vội vàng dặn dò mọi người cùng nhau rơi xuống trên con đường lượn vòng( hay còn gọi là đèo) Chỉ Tinh phong.

Nhìn con đường lượn vòng tựa hồ là do con người làm thành, Lăng Vân có chút nhíu mày, ngẩng đầu hướng hư không nhìn lại.

Cương phong mãnh liệt như thế, nhiệt độ dưới trăm độ cũng đã đạt tới sinh mệnh tuyệt tích, nhưng trên ngọn núi này chẳng những đến bây giờ chưa bị cương phong thổi ngã, ở phía trên, lại cũng không thiếu thực vật... Đây quả thực có thể nói kỳ tích.

- Ha Ha, ngọn núi này kỳ thật cũng là một kiện thần khí, hơn nữa còn là một kiện thần khí thượng cổ truyền lưu xuống, chỉ là cương phong tự nhiên không làm gì được nó!

Lăng Vân ân một tiếng, tiếp tục dọc theo sơn đạo lượn vòng, nhanh chóng hướng lên đỉnh núi.

Bởi vì hoàn cảnh ngoại giới cùng với không khí loãng, cho dù là những cửu giai cường giả này hành tẩu trên sơn đạo, đối với thể lực tiêu hao cũng là thập phần kịch liệt, lúc nhanh đi đến đỉnh ngọn núi, Nam Ly thực lực yếu nhất đã hơi có chút thở dốc.

Thấy một màn này, Huyền Không đành vẩy tay nói:

- Trước nghỉ ngơi, còn không đến mấy ngàn thước, thì đến đỉnh sơn phong, trước khi đến đó, mọi người nên điều chỉnh tốt trạng thái chính mình.

Liên tưởng đến đỉnh sơn phong chiến đấu sắp phải đối mặt, cho dù là mạnh như Huyền Ẩn đám người, cũng là không dám khinh thường ngồi xếp bằng khôi phục!

Chẳng qua lúc này, Lăng Vân nhưng hơi nhíu mày, phảng phất cảm ứng được gì đó, đúng là một mình thoát ly đội ngũ, tiếp tục hướng trên sơn đạo đi tới. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nam Thiên sớm đối hắn có điểm ý kiến nhất thời không vui quát lên:

- Lăng Vân, ngươi làm gì, chẳng lẽ không biết hiện tại đã đến khu vực mấu chốt, không thể tự tiện hành động sao?

Lăng Vân không để ý đến bọn họ, trực tiếp lại đi về phía trước khoảng cách trên trăm thước, sau đó ngừng lại.

Diệu Âm và Huyền Không bất đắc dĩ, chỉ đành để cho mấy người bọn họ khôi phục trong chốc lát, chính mình hai người dẫn đầu đi theo, hỏi hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Bất quá khi bọn hắn đến địa phương nơi Lăng Vân, đang đi theo hắn thì ngừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn trên sơn đạo, một đạo thân ảnh không biết đã chờ bao lâu.

Đạo thân ảnh này cứ như vậy đứng ở trung ương sơn đạo, một thanh cự kiếm cao bằng thân người cắm ở mặt đất bên cạnh hắn, kình khí vô hình, đem cả sơn đạo hoàn toàn phong tỏa, ý ngăn cản, không nói mà tỏ.

" Kiếm si Thần Thánh!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv