Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 150: Kỳ quái



Lâm Tuyết tiến vào sân vừa lúc nhìn thấy Lăng Vân thu kiếm, không khỏi thở nhẹ một ngụm.

Nàng còn thật là sợ mình lúc đi vào quấy rầy hắn đấy chứ.

Nàng hiện tại nhìn Lăng Vân đã không chỉ có tôn kính như lúc trước, trên mức độ kính trọng, trong mắt đã tràn ngập một loại sùng bái khó có thể áp chế, giống như những thị thần giả trong thần điện, cái loại cuồng nhiệt phát ra từ nội tâm, cho dù là Lăng Vân bản thân cũng có thể cảm thụ được.

- Ca ca, huynh thật là kiêu ngạo của gia tộc chúng ta, còn trẻ như vậy đã là lục giai Đại Kiếm Sư, muội vì huynh mà cảm thấy vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào.

Lăng Vân gật đầu, lục giai Đại Kiếm Sư? Ở trong lòng hắn thật là cho rằng như thế. Dù sao, Thánh Kiếm Sư là thông qua đường ngang ngõ tắt đột phá, đây không có gì là huyền diệu.

- Phụ thân lúc sinh tiền, hy vọng lớn nhất chính là gia tộc chúng ta có thể xuất hiện một vị Kiếm Sư, hảo thu được sự cho phép của gia tộc, một lần nữa nhận tổ quy tông, hoàn thành tâm nguyện mà gia tộc tiền bối mấy trăm năm chưa hoàn thành. Nhưng trước mắt ca ca người đã trở thành lục giai Đại Kiếm Sư, trở thành lục giai cường giả mà tại Lâm gia thậm chí toàn bộ Hải Sâm đế quốc đều là đỉnh phong..... Nhưng phụ thân....

Vừa nói, Lâm Tuyết thần sắc không khỏi có chút buồn bả!

Lăng Vân nhìn thoáng qua Lâm Tuyết. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Trước khi đến Hải Sâm đế quốc, hắn hoàn toàn trọn vẹn đem nàng trở thành một gánh nặng, cho dù bây giờ vẫn là như thế. Duy nhất bất đồng chính là, lúc trước hắn có thể tùy ý đem gánh nặng này bỏ qua, nhưng là bây giờ.... Mặc dù vẫn có thể bỏ qua, nhưng tuyệt đối không cách nào làm giống như lúc trước tùy tiện như vậy....

- Ca ca, huynh tới Hải Sâm đế quốc có phải là có chuyện gì hay không? Mới vừa rồi muội tự mình chủ trương để Hải Lâm điện hạ che giấu một chút hành tung của huynh, hy vọng như vậy tại đại hội tranh đoạt có thể tạo được tác dụng kỳ binh..... Ca ca, huynh sẽ không trách muội chứ."

Ý thức đầu tiên cùng ý thức thứ hai dung hợp. Lập tức minh bạch sự tình mới vừa rồi phát sinh.

- Che giấu thì cứ che giấu đi.

Đối với cách làm này của nàng. Lăng Vân chỉ có đồng ý. Nếu như Hải Sâm hoàng thất cùng người Lâm gia biết mình tới đây. Khẳng định lại tránh không được một trận phiền toái.

Sau khi nghe được Lăng Vân nói. Lâm Tuyết mới hơi thở phào nhẹ nhỏm. Sắc mặt lần nữa lộ ra vẻ tươi cười. Một lát sau, nàng mới giống như nhớ ra một loại chánh sự nói:

- Đúng rồi ca ca. Chuyện tranh đoạt hội trưởng. Về phương diện chi tiết muội sẽ an bài tốt. Bất quá Hải Sâm đế quốc kiếm sư công hội hội trường Vu Quỳnh này sau lưng chẳng những có một vị lục giai cường giả trấn giữ. Hơn nữa thuộc về một chi nhánh thế lực công hội có nội bộ khổng lồ trấn giữ. Nghe nói cấp trên chỗ dựa cũng có Thánh Kiếm Sư cường giả. Rất khó đối phó. Lần này bọn họ còn mời tới hai vị lục giai cường giả đến đây hiệp trợ. Vậy sau lưng của hắn tính ra gồm có ba vị... Ca ca người...

Lục giai.... Đối với hắn bây giờ đạt tới Thánh Kiếm Sư cường giả chẳng qua là việc nhỏ.

Nhìn mới vừa rồi Lâm Tuyết vì mình cản trở một đám phiền toái. Cái bận này giúp một chút cũng không sao.

Huống chi....

Lâm Tuyết ước nguyện ban đầu gia nhập Kiếm sư công hội cũng là vì đối phó Vân Lai đế quốc.

Mặc dù hắn không có nghĩ tới tiện nghi muội muội có thể làm ra cái thành tích gì.

Gật đầu, Lăng Vân lại trầm ngâm, lên tiếng nói:

- Ngươi dự tính đi con đường nào, ta không có quyền hỏi tới. Nhưng, thông qua thế lực, mượn lực lượng người khác chung quy không bằng chính mình tu luyện để hảo dùng tới. Hơn nữa, ngươi phải hiểu, thế gian khó suy đoán nhất, chính là lòng người, nhất là địa phương có tranh chấp quyền lợi, lòng người lại càng đáng sợ. Thế gian là một thùng nhuộm hắc ám to lớn, bất cứ người nào tiến vào loại địa phương này, nội tâm không thể tránh khỏi sẽ bị lòng người hiểm ác điếm ô, không cách nào bảo trì tâm hướng đạo thanh tịnh. Lòng có lo nghĩ đối với ngươi ngày sau tu luyện, đem tới tai hại to lớn, nếu ngươi không sửa lại, ngày sau con đường tu luyện có thể chỉ là bát giai!

Mặc dù là dạy dỗ, nhưng trong đó ân cần không nói mà tỏ.

Có thể làm cho ca ca thời khắc tu luyện đặt ở vị thứ nhất nói ra thứ này. Lâm Tuyết trong lòng yên lặng cảm động, đồng thời càng thêm cảm giác được chính mình nên vì hắn làm ra cái gì.

- Ca ca, huynh nên biết, tính cách của huynh rất dễ dàng đắc tội với người khác, nếu như huynh có thể sửa chữa...."

Lăng Vân lắc đầu:

- Muốn tu kiếm đạo, trước tu nhân đạo! Một người lạnh đạm trầm tĩnh, ngươi không thể nào bảo hắn tu luyện công pháp cuồng bạo hừng hực, một người tính cách nóng nảy, ngươi cũng không thể nào trông cậy vào hắn đi đọc sách viết chữ. Mà tính cách của ta, cũng ví như Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí... Đây là đạo tu luyện của ta!"

- Muội đã hiểu.

Lâm Tuyết tự nhiên không thật sự biết cái gì gọi là kiếm đạo, nàng hiểu được, là Lăng Vân quyết tâm không dung chất vấn.

Nàng gật đầu, nói:

- Sau khi đắc tội với người ta, tất phải trêu chọc tới phiền toái nhất định. Ngày sau gặp lại những phiền toái nhỏ này cũng cần phải có người giải quyết, ca ca huynh cũng không thể nào tự thân tự lực làm mọi chuyện. Muội hy vọng có thể đến giúp huynh cái gì đó... Vì vậy, những việc nhỏ sau này cứ để muội tới giúp huynh xử lý, huynh chỉ cần để ý yên tâm tu luyện. Đây, kỳ thật cũng là một trong lý do muội gia nhập kiếm sư công hội."

- Ngươi tính toán buông tha cho tu luyện?

- Không, muội buông tha cho đạo tu luyện trong miệng người, mà không phải buông tha cho tu luyện.

Nói đến đây, Lâm Tuyết phảng phất cũng nổi lên hồi ức chuyện cũ nào đó:

- Nhớ đến một năm đó ca ca người mới vừa bước vào Kiếm Sư đã cùng muội nói qua, gia tộc tộc trưởng không thích hợp với huynh, mà là thích hợp với muội, có lẽ đây chính là vận mệnh của muội, con đường muội phải đi trong cuộc đời. Mà ca một lòng tu luyện, đó cũng là con đường ca phải đi."

Bất luận kẻ nào, chỉ cần có thể kiên định con đường của chính mình, đi tiếp, vô luận hắn cuối cùng có hay không thành công, chỉ cần hắn cố gắng, một mực không buông kiên trì tới điểm cuối, hắn chính là một người thành công.

Lăng Vân gật đầu, xoay người đi vào trong sân.

Không có tiếng nói dư thừa, nhưng Lâm Tuyết đã minh bạch tâm ý.

- Cám ơn người, ca ca.

....

- Ở trên người nàng, ta phảng phất nhìn thấy bóng dáng của ta lúc còn trẻ.

Lăng Vân chính đang ngồi xếp bằng, tiếp tục lĩnh ngộ công kích quỹ tích hoàn mỹ vô hạ của Thần Thánh cự long, nói chuyện, tự nhiên không thể là hắn. Không phải là hắn, trong phòng vừa rồi không có ai khác, như vậy chỉ có thể là....

- Ha ha, Lăng Vân, muội muội của ngươi, thật là ngu ngốc một cách đáng yêu."

Giờ phút này Tử, đúng là lấy một loại thần thái hoàn toàn không phù hợp với tính cách nàng, không tiếng động ngắm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung, phảng phất như suy nghĩ, đã bay trở về những năm chuyện xưa như mây khói kia.

Lăng Vân không nói gì thêm.

Hắn cũng không có lòng hiếu kỳ mà những người bình thường nên có.

Một loại mà nói, sự tình thế gian biết càng nhiều, lại càng dễ dàng phân tâm, cũng lại càng dễ dàng ảnh hưởng đến tu luyện của chính mình.

Mặc dù thế gian có nhập thế tu hành, nhưng biển người mênh mông, có thể vẫn lo liệu bản tính không mất, không vì tình cảm, kim tiền, quyền thế trong cuộc sống dụ dỗ có thể có mấy ai? Một tia thanh minh cầm giữ, sớm muộn sẽ bởi vì hồng trần nghiệp chướng, tục vật dây dưa mà hôi phi yên diệt, cuối cùng đọa lạc không cách nào tự kềm chế khiến cho cả đời tu hành bị hủy trong phút chốc.

Dĩ nhiên, nguy hiểm cũng nương theo kỳ ngộ.

Nếu cuối cùng có thể chặt đứt hồng trần, tiêu dao thiên địa, đối với tâm cảnh tu luyện tuyệt đối sẽ có một lần biến chất đột nhiên tăng mạnh, so với bế quan khổ tu mạnh hơn vô số lần.

Chẳng qua bây giờ Lăng Vân, còn chưa đạt tới điểm cuối của chính mình, hoàn toàn không có cần thiết nhập thế tu hành.... Có lẽ, chỉ có chờ hắn lúc cương cực nhi chiết, hóa cực vi nhu.....( cương cực đến gãy, hóa cực thành nhu)

- Ngươi biết hôm nay không cẩn thận địa phương bị truyện tống là nơi nào không?

Lăng Vân biết, đây là điều nàng kế tiếp muốn tự nói với mình.

- Thương Mãng sơn.

Tử nói:

- Khu vực tối trung tâm của Thương Mãng sơn, mà con Thần Thánh cự long kia chính là thủ hộ giả của phiến khu vực đó.

- Thủ hộ giả... Thủ hộ giả thực lực cường hoành đến trình độ này, hắn đến tột cùng thủ hộ cái gì?

Có điều không thể không nói, hôm nay Tử rất kỳ quái.

Nàng tính cách dĩ vãng đỉnh đạc, động một tí liền quở trách người, hôm nay dĩ nhiên lộ ra vẻ thập phần điềm đạm, hơn nữa còn đang nổi cảm khái.

Tử nhìn Lăng Vân ngồi xếp bằng tu luyện, trên mặt hiện lên một tia do dự.... Ngay cả nàng vị cường giả có thực lực như thế, cũng không thể áp chế trên mặt hiện ra vẻ do dự, có thể thấy được nội tâm đang đấu tranh kịch liệt.

Một hồi lâu, nàng mới rốt cục quyết định, nói: "Coi là giúp ta một chuyện bận rộn... Chờ lúc ngươi có thực lực, đi một chuyến đến tòa thần điện kia, đem...."

- Ngươi tại sao không tự mình đi?

Lăng Vân đây không phải là cự tuyệt, chỉ là hỏi thăm để biết.

Bất quá, hắn vừa hỏi lại làm cho Tử lời nói chuẩn bị hồi lâu nhất thời yên lặng, lại lâm vào trầm mặc. Chỉ chốc lát, nàng mới đột nhiên vung tay nói:

- Tính, cùng ngươi nói nhiều như vậy làm gì?

Nói xong, trực tiếp biến mất ở trong ám lam chi kiếm.

Sau khi Tử biến mất, Lăng Vân còn chưa kịp nhắm mắt lại, Lam biến mất lâu chừng hai năm lại xuất hiện.

Không ngoài Lăng Vân sở liệu, lần trợ giúp trong thần điện kia, nàng xác thực tiêu hao đại lượng năng lượng, bây giờ thân hình khôi phục hiện ra một loại mơ hồ như lúc trước lần đầu gặp gỡ, làm cho người ta nhìn không rõ lắm!

Mặc dù thân hình mơ hồ, nhưng can đảm mà nói thì so với lúc trước cũng lớn hơn không ít.

Ít nhất bây giờ bị Lăng Vân nhìn thoáng qua, mặc dù vẫn là vẻ mặt khiếp khiếp, nhưng không bị hù dọa trực tiếp trốn vào bên trong kiếm.

Lam hiển nhiên muốn vì chuyện Tử mới vừa rồi mở miệng, nhưng là, nàng chung quy không thể giống như Tử sảng khoái lưu loát, rất khó cố lấy dũng khí cùng Lăng Vân nói chuyện, phảng phất như cực kỳ e ngại đối với hắn.

" Sợ?"" Lăng Vân thật sự không rõ mình rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào, hắn cũng không vội vả tu luyện, liền cứ như vậy nhìn thiếu nữ trong lam quang này, vẫn không nhúc nhích, cùng đợi nghe nàng đến tột cùng muốn nói gì.

Lam mặc dù có dũng khí cùng Lăng Vân tiến hành nhìn nhau trong chốc lát, nhưng thời gian một lúc lâu, lại có chút chịu đựng không nổi ánh mắt của hắn, dần dần, bởi vì có lời gì muốn nói, có chút toàn tâm toàn ý lộ ra dũng khí, đợi sau một hồi lâu mà ngay cả dũng khí nhìn thẳng hắn cũng theo đó biến mất.

Chẳng qua nàng tựa hồ còn rất hiếu thắng, dưới tính tình không cam lòng chịu thua. Mặc dù trong mắt vẫn có chút sợ, nhưng thủy chung không có trốn vào trong Ám lam chi kiếm, hai người trực tiếp cứ như vậy nhìn nhau, tựa hồ người nào cũng không chịu né tránh nửa phần!

Thời gian trôi qua, ba mươi giây, một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút đồng hồ....

Ánh mắt Lăng Vân vẫn một mực bình thản như vậy, mặc dù trong lòng hắn hơi có chút ngạc nhiên, nhưng ở dưới khống chế tuyệt đối, trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào.

Nhưng thiếu nữ trong lam quang này cuối cùng không phải là hắn.

Hai người nhìn nhau giằng co một phút đồng hồ, trên mặt nàng đã mơ hồ có một tơ đỏ ửng khả ái, mặc dù là ở trong một mảnh lam quang bao phủ, vẫn rõ ràng có thể thấy được.

Hai phút đồng hồ sau, nàng chung quy có chút chống cự không nổi ánh mắt của Lăng Vân, khiếp khiếp cúi đầu, một tia đỏ ửng kia càng lan tràn trên ngọc cảnh trắng noãn, nhưng vẫn quật cường không coi Lăng Vân vào đâu, vẫn không ly khai.

Ba phút đồng hồ vừa qua, tựa hồ rốt cục phá vỡ giới tuyến nội tâm của nàng, cả người giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, cũng chống đở không nổi nữa," Nha" Một tiếng, trực tiếp vạch ra một đạo lam quang không có tiếng động biến mất ở trong Ám lam chi kiếm.

Lăng Vân một bên khóe miệng hiện ra một nụ cười yếu ớt mà ngay cả hắn cũng không phát hiện được, lần nữa nhắm mắt lại, tiến vào trong tu luyện.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv