Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 107: Sợ hãi



Không cần Hải Đế hai người ngăn cản, tất cả ngũ giai Đại Kiếm Sư đang giao chiến liền tự giác ngừng lại.

Cho dù là ai, gặp tràng cảnh bốn vị ngũ giai cường giả bị giết trong thời gian chưa đầy nửa phút, sợ là cũng không thể bảo trì bình tĩnh a.

Nếu đối phương là một vị Thánh Kiếm Sư thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng Lăng Vân ở trước mắt, vô luận là năng lượng dao động trên người hay là cường độ năng lượng triển hiện ra, toàn bộ là ngũ giai tiêu chuẩn! Một vị chuẩn ngũ giai Đại Kiếm Sư, gần như chỉ dùng thời gian nửa phút, không mất dù chỉ một sơi lông đã giết chết được bốn vị cao thủ cùng cấp bậc, điều này...... Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Yên lặng!

Khi Hải Đế cùng U Tuyền đuổi tới đây thì phát hiện không khí có chút quái lạ.

Vô luận là ngũ giai Đại Kiếm Sư đình chỉ giao thủ trên bầu trời, hay là những tứ giai Đại Kiếm Sư đang chứng kiến ở dưới mặt đất, toàn bộ đều lâm vào yên lặng.

Nhìn một chút huyết vụ chưa hoàn toàn tiêu tán trên bầu trời, sau đó nhìn về phía trận doanh của Vạn La đế quốc đã thiếu đi bốn vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, Hải Đế bỗng nhiên nghĩ mình đến muộn tựa hồ cũng có chỗ tốt.

La Khai bị Lăng Vân nhìn chằm chằm, dáng vẻ vốn đang cuồng vọng toàn bộ liền bị đè ép xuống. Bất quá, khi hắn thấy Hải Đế hai người đã đến thì lại lập tức phấn chấn lên, hét lớn: "Hải Đế tiền bối, La Liệt tiền bối cùng Bất Bình tiền bối của đế quốc ta, bọn họ đâu rồi? Mau mời bọn họ đi ra, bắt lấy tên ác nhân dám can đảm cùng Vạn La đế quốc ta đối nghịch này!" Nói xong, hắn còn điên cuồng rống lên với Lăng Vân đang ở trên bầu trời: "Ngươi không phải rất càn rỡ sao? Cho dù ngươi lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là ngũ giai Đại Kiếm Sư, mà ngũ giai Đại Kiếm Sư sao có thể là đối thủ của lục giai Đại Kiếm Sư chứ? Ngươi chờ, chờ hai vị tiền bối của ta đến, lúc đó chính là thời điểm chết của ngươi!"

Hải Lâm công chúa than nhẹ một tiếng, có chút thương hại lắc lắc đầu:" Không chỉ là ái tình, phẫn nộ cực lớn cùng đả kích nghiêm trọng cũng có thể khiến một con người bình thường mất đi lý trí."

Kỳ thật, từ lúc Lăng Vân đi tới phiến hư không này thì trong lòng nàng cũng đã đoán được-- sáu vị Đại Kiếm Sư căn bản không thể lưu lại hắn!

Bộ dáng và thân thể đầy vết thương của Lăng Vân tuy rằng có chút chật vật, nhưng hơi thở lại rất trầm ổn, không loạn chút nào. Loại hơi thở trầm ổn này, tuyệt đối không phải một người đang vội vàng đào tẩu có thể biểu lộ ra.

Còn có một chút chính là-- kiêu ngạo!

Làm một người võ giả chân chính, cho dù là từ sự vây công của bốn vị lục giai cao thủ chạy trốn ra, sự tin tưởng trong dĩ vãng đều sẽ phải chịu những suy sụp nhất định! Nhưng Lăng Vân thì ngược lại, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, sự kiêu ngạo phát ra từ tận sâu trong xương cốt cũng không suy giảm chút nào!

Một cường giả mà lục giai Đại Kiếm Sư cũng không thể lưu lại, vậy những vị tứ, ngũ giai Đại Kiếm Sư lấy cái gì để có thể lưu lại hắn?

Dù sao cũng lưu không được, bởi vậy Hải Lâm công chúa lập tức lựa chọn bán cho Lăng Vân một nhân tình, loại nhân tình này sẽ không vô ích, đó chính là "Giúp người khi gặp nạn"!

La Khai hô vài câu, cũng không thấy có phản ứng, không khỏi vội hỏi một câu: "Hải Đế tiền bối, các ngươi mau ra tay a. Còn có mấy người La Liệt tiền bối của đế quốc ta, bọn họ sao còn không xuất hiện? Ngàn vạn lần không thể để cho tiểu tử này chạy thoát a."

Hải Đế nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Muốn tìm La Liệt các hạ cùng Bất Bình các hạ, ngươi hẳn là nên hỏi Lăng Vân các hạ."

"Hắn?"

U Tuyền có chút đồng tình, nhìn một chút Lăng Vân, sau đó quay sang nói với La Khai: "La Liệt các hạ cùng Bất Bình các hạ, khi cùng Lăng Vân các hạ đổ đấu tấn thăng lệnh bài thì đã bất hạnh chết ở trong tay hắn."

Đổ đấu! Đánh cuộc vật phẩm, đánh cuộc tánh mạng, đánh cuộc hết thảy những vật có thể đánh cuộc được. Người thắng sẽ thu được vật đánh cuộc! Đổ đấu một khi bắt đầu, bất luận là kẻ nào cũng không được nhúng tay! U tuyền vừa nói như thế, dễ dàng che dấu nguyên nhân hai người mình không xuất thủ-- Đổ đấu thôi, căn cứ theo quy tắc do Thần linh Tịch Lưu Quang đại nhân định ra, ngoại trừ song phương đổ đấu, bất luận kẻ nào cũng đều không thể nhúng tay. Chúng ta dù muốn ra tay, nhưng cũng không thể vi phạm quy tắc do thần linh định ra a.

"Chết......đã chết?"

U Tuyền vừa nói ra, toàn bộ mọi người ở đây sững sờ đương trường.

Hai vị lục giai Đại Kiếm Sư dưới tình huống đánh cuộc hai đấu một, cư nhiên thua. Không chỉ thua, hơn nữa còn chết ở trong tay một ngũ giai Đại Kiếm Sư! Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy sự tình này quá khó tin.

Lăng Vân không để ý đến mọi người ở đây đang lộ ra các loại vẻ mặt hoài nghi, sùng kính, kinh ngạc, ngưỡng mộ, ánh mắt của hắn thủy chung vẫn dừng ở trên người La Khai.

Mà La Khai sau khi biết được Lăng Vân thậm chí ngay cả hai vị lục giai Đại Kiếm Sư của đế quốc cũng giết được, ý chí đã hoàn toàn bị sụp đổ. Khi bị ánh mắt Lăng Vân nhìn chằm chằm, hắn cảm giác có ngàn cân sức nặng đang hung hăng đặt ở trên đầu vai khiến hắn không thể ngẩng đầu lên nổi.

Lục giai Đại Kiếm Sư a, đây chính là lực lượng căn bản của đế quốc trung cấp văn minh, cả đế quốc của hắn cũng mới chỉ có sáu vị mà thôi!

Cấp thấp, trung và cao cấp văn minh hoàn toàn bất đồng. Bởi vì đất đai rộng lớn, quốc gia có thực lực gần như tương đương nhau rất khó phát động chiến tranh khắp cả nước. Tưởng tượng một chút, để ranh giới được mở mang thì phải hoàn toàn hủy diệt đối phương, vậy sẽ cần bao nhiêu năm? Hậu quả duy nhất, chính là đem mình gia nhập vào trong vũng bùn chiến tranh, quốc lực ngày càng suy nhược, cho đến khi bị nước láng giềng thôn tín. Trừ phi là mối thù sinh tử, bình thường dưới tình huống có tranh chấp, toàn bộ đều điều động cao thủ đỉnh cấp đại chiến. Kể từ đó, cao thủ đỉnh cấp trở thành ý nghĩa cực kỳ trọng yếu của các đế quốc.

Trước mắt, trong sáu vị lục giai Đại Kiếm Sư của Vạn La đế quốc một hơi đã mất hai người, sao không khiến cho lòng hắn đau?

Càng nghĩ lại càng đau lòng, mà trong lòng La Khai cũng cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn. Liên tưởng đến khi mình trở lại đế quốc, có thể sẽ bị đủ loại trừng phạt, hắn cảm giác cả người như thoát lực, nhịn không được nửa quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.

"Trước khi các ngươi tới, từng có một vị lục giai Đại Kiếm Sư và một vị ngũ giai Đại Kiếm Sư của Vạn La đế quốc muốn đoạt lệnh bài trong tay ta. Cho nên kết quả của bọn họ...... từ tin tức mà ta phát ra, các ngươi hẳn là đã có thể đoán ra được một chút!" Lăng Vân nói.

"Tin tức?" La khai ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin: "Tin tức cầu viện kia là do ngươi phát ra?"

"La Khai." Lăng Vân không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu mà nói sang chuyện khác: "Bốn năm trước, ngươi từng nói với ta, ngươi có thế lực, có thể điều động đại lượng Đại Kiếm Sư đến đối phó ta. Hơn nữa ngươi còn hỏi lại ta, ta có cái gì."

Sắc mặt La Khai đại biến, trong lúc nhất thời trở nên trắng bệch vô cùng.

Ngay cả đám người Hải Đế cũng bị chấn động: "Chẳng lẽ, hắn liều mạng đuổi tận giết tuyệt lục giai Đại Kiếm Sư cường giả của Vạn La đế quốc, chỉ bởi vì một câu nói này?"

"Ta có cái gì." Lăng Vân nhìn thoáng qua thanh ám lam cự kiếm không dính máu tươi trong tay, khẽ cười một tiếng: "Bây giờ, ngươi hiểu rồi chứ!?"

"Ngươi...!"

Cái chết của ba vị lục giai Đại Kiếm Sư và năm vị ngũ giai Đại Kiếm Sư cùng ánh mắt Lăng Vân bức bách, lại liên tưởng đến những trừng phạt mà ngày sau mình phải gánh chịu, những đả kích liên tục không ngừng này trực tiếp khiến La Khai gần như phát điên, hắn hét:"Ba vị lục giai Đại Kiếm Sư, một câu nói. Ba vị lục giai Đại Kiếm Sư, ngươi chỉ vì chứng minh một câu nói kia mà......"

"Nói rõ cũng không hữu dụng."

Dứt lời, Lăng Vân lại khôi phục sự trầm mặc và lãnh đạm như lúc trước. Kiếm quang dưới chân hắn chợt gia tốc, gào thét xuyên phá tầng mây, sau đó dần biến mất ở phía cuối chân trời!

Chỉ nói không làm khác với chỉ làm không nói!

Hai người hoàn toàn bất đồng, cuối cùng lấy được kết quả hoàn toàn bất đồng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đem những lời này nhớ kỹ, chôn thật sâu dưới đáy lòng.

Một sự hối hận vô cùng mọc lên từ đáy lòng La Khai, hắn gào lên: "Tại sao, tại sao lúc trước ta không lập tức hạ mệnh lệnh, ra lệnh tám vị Đại Kiếm Sư giết chết hắn!? Nếu bóp chết lúc hắn còn ở trong nôi, hắn sao có thể trường thành được như ngày hôm nay. Tại sao, tại sao......"

Hải Lâm công chúa nhìn thoáng qua La Khai đang lâm vào sự hối hận vô cùng và tự trách bản thân. Nàng chỉ khẽ than nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Bỗng nhiên, nàng phảng phất như nhớ tới chuyện gì, đôi mắt to xinh đẹp như ngọc thạch lóe ra hào quang kinh ngạc: "Lăng Vân vốn là một người không thích nói chuyện, vậy tại sao hôm nay hắn lại nói nhiều như vậy? Khoái cảm trả thù? Không đúng! Tự trách? Làm cho La Khai tự trách bản thân? Lấy sự trung thành của vị hoàng tử La Khai này đối với đế quốc, sự trung thành đối với gia tộc mà phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, hắn khẳng định sẽ tự trách bản thân rất nhiều! Gián tiếp hại chết ba vị lục giai Đại Kiếm Sư, năm vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, tội trạng như vậy thì cho dù chết mười lần cũng khó có thể bù lại sai lầm phạm phải......"

Lắc lắc đầu, Hải Lâm công chúa nhìn thoáng qua khuôn mặt xám như tro tàn của La Khai, trong đầu hào quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến một ý niệm đáng sợ trong đầu: "Chờ một chút, chết......Chẳng lẻ hắn nghĩ......"

Trong khoảnh khắc, đôi mắt của vị công chúa xinh đẹp, tâm trí hơn người được ví như hải dương minh châu của Hải Sâm đế quốc hiện lên một tia nhàn nhạt sợ hãi!

Lúc này, nội tâm La Khai rốt cục lấy một loại tốc độ vô hình hình thành sự hối hận mãnh liệt, phảng phất vì quyết định sai lầm lúc trước của mình đã khiến cả đế quốc rơi vào khủng hoảng. Hắn rất hối hận, hối hận vì lúc trước chỉ vì nhất thời mạnh miệng đã dẫn tới hậu quả như ngày nay. Hết thảy, đều là bởi vì sai lầm của hắn......

Hối hận, tự trách, sự sợ hãi làm hắn không còn mặt mũi và dũng khí nào để đối mặt gia tộc trưởng bối. Trong cơ thể, tâm tình kịch liệt dao động khiến đấu khí của hắn loạn thành một loại hình tròn. Dưới sự tự trách và chuộc tội vô cùng mãnh liệt, hắn thậm chí không có muốn ngăn lại điều này......Lúc này, La Khai chỉ có thể tự mình lựa chọn một cái kết cục thống khoái nhất!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv