Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 468: Cấm địa thí luyện (1)



Thực lực của Trịnh Uyên chung quy cũng không phải người như Nghiêm Minh Tân có thể so sánh, chỉ nghe một tràng tiếng nổ vang lên, một đoàn kiếm mạc đột nhiên vọt bắn ra từ trong cơn mưa kiếm quang, Trịnh Uyên trong nháy mắt đã cách xa Huyền Thiên hơn trăm mét, sau đó lại đánh tới một kiếm chiêu có uy lực cực lớn.

Kiếm thế cường đại, lực lượng phô thiên cái địa, kiếm ý tam giai ồ ạt tuôn ra bốn phía, kiếm quang như một bầy sói, tranh nhau vọt tới, đánh về phía Huyền Thiên.

Thiên Lang Tương trong Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm.

Uy lực của Thiên Lang Tương so với bắc đẩu tương thì càng lớn hơn, giữa ban ngày ban mặt, cư nhiên lại khiến vật đổi sao dời, sắc trời nháy mắt đã tối sầm lại, bầu trời loáng thoáng xuất hiện một mảnh tinh không, cứ như thể thiên lang đã nuốt trọn mặt trời vậy.

- Ngươi nghĩ rằng kiếm ý của ta chỉ có tam giai thôi sao?

Huyền Thiên vẻ mặt nhẹ nhàng, cười khẽ một tiếng.

Đột nhiên, uy lực của Diệt Thần Thức bạo tăng, cường độ kiếm ý của Huyền Thiên từ tam giai tăng lên tới tứ giai.

Lực công kích của Diệt Thần Thức, cùng với cường độ của kiếm ý gắn chặt với nhau, Huyền Thiên thi triển ra kiếm ý tứ giai, lực lượng kiếm thế lại tăng mạnh.

Phá phá phá phá phá - - !

Kiếm thế của Huyền Thiên đánh ra, những nơi kiếm quang đi qua, tất cả tinh không, tất cả tinh tương, tất cả đều như nhật nguyệt trong nước, hóa thành hư vô, kiếm thế cường đại lại một lần nữa quét tới chỗ Trịnh Uyên.

Cường giả Địa Giai cảnh đứng quan sát bốn phía đều liên tục kinh hô, độ mạnh của lực công kích trong kiếm chiêu của Huyền Thiên lại khiến cho bọn họ chấn động một lần nữa.

Võ giả tiên thiên cảnh mà lại có được lực công kích cường đại như vậy, đúng thật là không thể tin nổi.

Dưới kiếm thế cường đại như vậy, cường giả Địa Giai nhất trọng, nhị trọng hầu như không có lực lượng để đánh trả, chỉ có thể bó tay chịu trói, bị kiếm quang nhẹ nhàng cắt thành từng mảnh nhỏ.

Mặc dù Trịnh Uyên là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến đi nữa, lúc này đây trên mặt cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Keng một tiếng, thanh kiếm còn lại trên vai của Trịnh Uyên đã ra khỏi vỏ, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí còn nhanh hơn thanh đầu tiên rất nhiều, cư nhiên lại là một thanh bảo kiếm địa cấp trung phẩm.

Thanh kiếm này lúc Trịnh Uyên vào Bắc Thần Các vẫn còn chưa có, hẳn là Tằng Sư Kiệt tặng cho hắn.

Trịnh Uyên tay cầm bảo kiếm địa cấp trung phẩm, thực lực lại tăng lên không ít, khí thế bạo trướng, song kiếm đánh ra, kiếm thế như bài sơn đảo hải, kiếm quang ẩn hiệm như tinh quang, chi chít chằng chịt.

Tiếng nổ đinh đinh đang đang vang lên mãi không ngừng, một bên kiếm quang như mưa, một bên kiếm quang như sao, va chạm kịch liệt hệt như kim châm so với râu.

Trịnh Uyên dùng hai thanh bảo kiếm địa cấp, dùng hai kiếm lưu để đối phó với thế công như cuồng phong bạo vũ của Huyền Thiên.

Huyền Thiên sử dụng kiếm ý tứ giai, lực công kích tăng lên rất nhiều, nhưng Trịnh Uyên lại sử dụng hai thanh bảo kiếm địa cấp, thực lực cũng lớn lên không ít, đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất, trong lúc nhất thời, lực lượng hai bên đều ngang nhau.

Trong quãng trường, kiếm quang bắn ra, ánh lửa văng khắp nơi, ngoại trừ một ít cường giả Địa Giai cảnh lợi hại còn có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của hai người ra, phần lớn cường giả Địa Giai cảnh còn lại chỉ thấy được kiếm quang đầy trời mà thôi.

Dư chấn kiếm quang của hai người nố bắn ra hơn cả ngàn bước, cường giả Địa Giai cảnh bốn phía đều rối rít đưa tay đỡ, tiếp tục lùi lại về phía sau, mãi cho tới lúc nhường lại cho hai người đó một khoảng trống rộng khoảng ngàn mét.

Trong mắt Trịnh Uyên lộ vẻ vừa sợ vừa vội, hắn vạn lần không thể ngờ, tu vi của Huyền Thiên kém hắn một cảnh giới lớn, một cảnh giới nhỏ, nhưng thực lực lại cường đại tới mức độ này, hiện tại hắn đã phát huy thực lực vượt xa người bình thường, nhưng vẫn chỉ có thể ngăn cản được thế công của Huyền Thiên mà thôi, căn bản không có khoảng trống để đánh trả.

Thần sắc của Huyền Thiên thì lại hoàn toàn khác với Trịnh Uyên, tuy rằng thế công điên cuồng thật đấy, nhưng không có chút lo lắng nào, thần thái thoải mái, nhẹ nhàng tự nhiên.

Thế công của Huyền Thiên vẫn như cũ, như mưa lớn ập tới, kiếm quang như mưa, khiến Trịnh Uyên không thể có nửa điểm lơi lỏng.

Đột nhiên, một đạo kiếm quang sáng chói lóe lên, vô luận là thiểm diệu của kiếm quang hay là phong duệ của kiếm khí, hoặc là sự cường đại của kiếm khí, tốc độ của kiếm, đều vượt qua hẳn bất kỳ một kiếm nào trước đó!

Là linh kiếm địa cấp đột nhiên rời khỏi thân thể, triển khai một kích kinh thiên đối với Trịnh Uyên.

Trịnh Uyên đối mặt với thế công như bạo vũ của Trịnh Uyên cũng đã vạn phần chật vật rồi, đột nhiên lại bị trúng một kích kinh thiên của Linh Kiếm Địa Cấp, lập tức không thể làm được gì. Bảo kiếm địa cấp trung phẩm trong tay ngăn cản Linh Kiếm Địa Cấp, lập tức để lộ sơ hở phòng thủ với kiếm thế của Huyền Thiên.

Kiếm tốc của hai người đều nhanh tới cực điểm, chỉ trong gang tấc, chính là sự khác biệt giữa vài kiếm và hơn mười kiếm.

Phá Vân kiếm trong tay của Huyền Thiên tiến quân thần tốc. trong nháy mắt liền đâm vào trong kiếm mạc phòng thủ của Trịnh Uyên.

Keng - - !

Một tiếng nổ vang lên, một kích nhanh tới cực điểm của Linh Kiếm Địa Cấp đã bị Trịnh Uyên cản lại được, bắn ngược trở về, bị Huyền Thiên thu về trong cơ thể.

Tuy rằng chặn được một kiếm của Linh Kiếm Địa Cấp, nhưng thân ảnh của Trịnh Uyên cũng nhanh chóng lùi lại về phía sau, máu tươi theo thân thể nhanh chóng lùi lại của Trịnh Uyên, rơi xuống tạo thành vài đường máu trên mặt đất.

Trịnh Uyên một hơi liền lùi lại hơn ba trăm mét, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, y phục trên người bị đâm thủng mấy lỗ, máu tươi phun ra không ngừng, dĩ nhiên chính là đã bị thương.

Huyền Thiên chính là hạ thủ vô tình với Trịnh Uyên, thực lực của hai người cũng kém nhau không lớn. không sử dụng Linh Kiếm Địa Cấp để đột ngột tập kích thì Huyền Thiên chưa chắc đã thắng được hắn, Huyền Thiên cũng là toàn lực ứng phó, không thể nhẹ nhàng, thu phóng tự nhiên như trận đấu với Nghiêm Minh Tân được. Xuất kiếm như một mũi tên rời cung, khó mà có thể thu về được.

Cho nên, mấy đạo vết thương trên người của Trịnh Uyên chính là sâu tới mức nhìn thấy Cá xương.

- Keng!

Thu Phá Vân kiếm vào trong vỏ, Huyền Thiên đương nhiên biết rõ uy lực của mấy kiếm vừa rồi của mình.

- Trịnh Uyên, ngươi thua rồi!

Chúng cường giả Địa Giai cảnh đứng xung quanh lại khiếp sợ vạn phần, thậm chí ngay cả Trịnh Uyên cũng thua dưới tay Huyền Thiên, đây chính là thiên tài đỉnh tiêm hiếm hoi gần kề với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần nhất.

Chẳng lẽ, Huyền Thiên thật sự có thể so với đại sư huynh và nhị sư huynh hay sao? Trong lòng của chúng đệ tử Địa Giai cảnh đều toát ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ,

Vô hình trung, đã đặt Huyền Thiên cùng một chỗ với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần mà so sánh, tuy rằng luận tu vi, ở tuổi này của Huyền Thiên, Huyền Thiên vẫn không thể so được với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần, thế nhưng chiến lực cũng chẳng kém nhau là mấy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv