Nhưng Nguyệt Phù rất tinh mắt, vừa liếc một cái đã bắt bài bọn họ ngay.
Hắn vốn bị mùi thơm dụ tới đây nên không kìm được mở miệng hỏi: “Hai người đang nấu gì mà thơm dữ vậy?”
Yên Cửu nhanh trí tráo ngay một chén cháo bách thảo thay nồi cải thảo nấu lục cầu này.
Khi Nguyệt Phù tới gần, mùi thơm của cháo lục cầu từ từ tản đi, thay vào đó là một mùi hôi kỳ lạ xộc thẳng vào mũi.
Nguyệt Phù lập tức lùi bước, nhìn chén cháo bách thảo như nhìn kẻ địch.
“Sao tự dưng mùi lại thay đổi vậy?”
Trường Ly đảo mắt láo liên, nói bừa: “Tài nấu nướng của Tiểu Cửu kỳ lạ lắm, mấy món nấu ra toàn bị xa thơm gần thối thôi. Có phải lúc đứng xa huynh ngửi thấy khá thơm đúng không? Nhưng thực ra mùi nó kinh lắm, hiềm nỗi huynh ấy cứ thích nấu mãi.”
Yên Cửu nghe Trường Ly chém bừa mà bất giác giật giật khóe môi.
Cái cớ tào lao kiểu đó thì lừa ai được chứ.
Yên Cửu mới nghĩ vậy thì đã thấy Nguyệt Phù kính sợ gục gặc đầu, “Hóa ra là thế, đúng là thế gian bao la có đủ chuyện lạ.”
Biểu cảm trên mặt Yên Cửu biến mất ngay.
Đúng là một kẻ dám nói, một kẻ dám tin.
Tên thỏ yêu này dễ lừa thật, chắc đầu óc của hắn còn đơn giản hơn Dư sư huynh nữa.
Trông mặt Trường Ly vô cùng chân thành, “Thì đó, đâu giống đầu bếp của Nguyệt đại phu chứ. Món thỏ kho kia tuyệt quá đi mất, hương bay xa nghìn dặm, quanh quẩn ba ngày còn chưa tan.”
Nguyệt Phù nghe Trường Ly nịnh hót thì khoái chí rung tai thỏ mấy cái.
“Tất nhiên rồi, tay nghề nấu nướng của Trần thị đỉnh nhất trong số những người ta từng gặp suốt bao nhiêu năm ngao du đó đây đấy, nếu không thì việc gì ta phải nán lại trấn Lưu Vân nhiều năm như vậy chứ.”
Trường Ly ngớ người, “Huynh ở lại trấn Lưu Vân là vì món thỏ kho à?”
Nguyệt Phù nói như chuyện nghiễm nhiên: “Chứ không thì vì gì nữa, nếu không vì món thỏ kho này thì ta đã tếch qua chỗ khác đi đời nào rồi.”
“Cái miếu trong trấn Lưu Vân chỉ cúng mỗi cà rốt, cà rốt và cà rốt, ta phát ngán từ tám trăm năm trước rồi, chẳng hiểu sao bọn họ lại có niềm tin bất diệt với chuyện thỏ ăn cà rốt thế nữa.”
Trường Ly câm nín chừng một giây, “Nhưng huynh có thể dẫn người nối nghiệp của nhà họ Trần đi mà. Hay là hắn không nỡ xa quê, rời bỏ chốn chôn rau cắt rốn?”
Nguyệt Phù lắc đầu, “Không phải thế, chẳng qua là do bí quyết nấu món đó đòi hỏi phải có vài gia vị chỉ trồng được ở trấn Lưu Vân, ta đã thử trồng chúng ở nơi khác nhưng đều chết cả.”
Ánh mắt Trường Ly bỗng dại ra.
Hoá ra nguyên do thỏ yêu chiếm cứ địa bản trấn Lưu Vân suốt nhiều năm qua là vì một ít gia vị kho thịt.
Trường Ly ngỡ ngàng: “Thế vụ hiến tế hội đèn lồng là sao?”
Nguyệt Phù cũng ngơ ngác: “Hiến tế gì?”
Trường Ly chỉ vào mình và Yên Cửu, “Thì mấy cô gái bị đưa tới đây vào mỗi hội đèn lồng giống bọn ta đó.”
Nguyệt Phù gãi ót, “À, cô hỏi bọn họ hả? Chẳng hiểu người dân trấn Lưu Vân nghĩ gì mà cứ thả họ lên trời mãi, chẳng phải sau khi lửa cháy sạch rồi đèn rơi xuống thì họ sẽ ngã chết à?”
“Sau năm đầu tiên ta cứu được hai cô gái bèn đặt luôn một trạm dịch chuyển tự động để đưa thẳng họ tới đây, đỡ mất công năm nào cũng phải chầu chực cứu người.”
Nói đến đây, mặt Nguyệt Phù thoáng hiện vẻ buồn rầu.
“Nhưng mỗi năm lại cứu hai người nên người đến mỗi lúc một đông, mà bọn họ lại không muốn quay về trấn Lưu Vân vì sợ bị thả tiếp lên trời. Ta cũng đâu thể thây kệ bọn họ, dù sao cứu một người cũng là tích một phần đức mà.”
Trường Ly hỏi: “Bọn họ đều ở cả trong hang à?”
Nguyệt Phù lắc đầu, “Trong hang đâu chứa được nhiều người thế, Tiểu Lữ giúp họ tìm một chỗ ngoài hang để cất nhà, bình thường họ nuôi thỏ giúp ta.”
Trường Ly ngoảnh lại nhìn Yên Cửu, “Quả nhiên lời đồn thỏ yêu làm loạn là do có kẻ giở trò.”
Nguyệt Phù nghe vậy thì mặt biến sắc ngay.
Hắn lập tức hỏi: “Thỏ yêu làm loạn á? Con thỏ yêu đó là chỉ ta sao?”
Trường Ly thoáng khựng lại rồi dè dặt đáp: “Chắc trong phạm vi mười dặm tính từ trấn Lưu Vân thì không còn tên thỏ yêu thứ hai đâu.”
Nguyệt Phù cáu dựng cả tai.
“Kẻ nào dám đặt điều sau lưng ta thế? Bao năm sống ở trấn Lưu Vân, ngoài ăn hơi nhiều thỏ kho thì chưa từng sát sinh bao giờ! Hơn nữa lũ thỏ ấy đều do ta tự nuôi chứ có làm hại thỏ nhà người khác đâu!”
Thấy Nguyệt Phù nổi cơn tam bành, Trường Ly vội trấn an hắn: “Ai sáng suốt đều biết chuyện này có uẩn khúc, đợi bọn ta điều tra rõ ngọn ngành sẽ kể cho huynh biết rõ chân tướng.”
Nguyệt Phù nổi giận đùng đùng: “Hai người tính đi đâu điều tra thế? Dẫn ta theo với! Ta phải nhìn rõ xem thằng ranh nào dám bôi nhọ danh dự bổn đại phu sau lưng mình mới được!”
Yên Cửu đằng hắng rồi nghiêm mặt nói: “Bọn mình có thể bắt đầu tra từ nhưng nơi khám chữa bệnh, hiệu thuốc, đạo quán và chùa miếu lúc trước. Nay thỏ huynh, huynh có nhớ lúc huynh mới tới trấn Lưu Vân thì trong trấn có nơi khám chữa bệnh hay chùa miếu gì nổi tiếng không?”
Nguyệt Phù nhăn quéo mày, “Chuyện từ đời thuở nào rồi làm sao ta nhớ nổi, để ta thử ngẫm lại xem.”
Lặng thinh một lát, Nguyệt Phù chợt nói: “A đúng rồi, hình như trước kia trong trấn có hiệu thuốc Tôn thị thì phải, nhưng tiệm hắn bán nhiều thuốc giả quá nên từng bị ta vạch mặt một lần.”
Mắt Trường Ly sáng rỡ, “Thế bắt đầu điều tra từ Tôn thị đi!”
Nguyệt Phù sôi sục nhiệt huyết, “Chuyện này không nên nấn ná thêm, bọn mình quay lại trấn Lưu Vân ngay đi.”
Yên Cửu vội nhắc: “Thỏ huynh, tai huynh kìa.”
Nguyệt Phù thoắt cái đã giấu nhẹm tai đi.
Trường Ly nhìn đỉnh đầu trống trơn của hắn thì thấy không quen lắm.
Yên Cửu lo lắng hỏi một câu, “Thỏ huynh, liệu có ai trong trấn biết mặt huynh không?”
Nguyệt Phù sờ cái cằm láng o của mình, “Không sao đâu, lúc ta xuất hiện trước mặt người khác luôn đeo thêm râu bạc vì Nhân tộc chỉ thích tìm đại phu lớn tuổi thôi, nên chắc chẳng ai biết mặt ta đâu.”
Để tránh thu hút sự chú ý, Yên Cửu thay lại đồ nam.
Chàng thay đồ làm Nguyệt Phù giật nảy mình. Hắn khẽ vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “Thích mặc đồ nữ không phải chuyện to tát gì. A Nguyệt à, mày phải tôn trọng quyền tự do ăn mặc của người khác.”
Trường Ly vô tình nghe được thì khó khăn lắm mới không nhoẻn môi lên mà nín cười nổi.
Nguyệt Phù bảo Tiểu Lữ kiếm một bộ đồ khác cho Trường Ly, rồi ba người đội nón lá lên, dùng trạm dịch chuyển để quay lại trấn Lưu Vân.
Đích đến của trạm dịch chuyển cách miếu thỏ tiên không xa, vì mới qua hội đèn lồng nên nơi đây vẫn còn vương chút không khí lễ hội.
Ba người chen khỏi đám đông, tới một góc hẻm.
Nguyệt Phù chỉ vào quán rượu náo nhiệt nhất góc hẻm, “Hình như hồi xưa hiệu thuốc Tôn thị mở ở đó thì phải.”
Một người bán hàng rong đi ngang qua nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Nguyệt Phù một cái.
“Không ngờ công tử còn trẻ thế mà lại biết hiệu thuốc Tôn thị ngày xưa.”
Nguyệt Phù xụ mặt xuống, nghiêm túc đính chính, “Ta không còn trẻ nữa.”
Đại phu rất kỵ bị người khác chê trẻ.
Tiếc là suốt mấy trăm năm qua mặt hắn chẳng thay đổi tẹo nào, thoạt trông vẫn thiếu đi vẻ trải đời khiến người ta tin tưởng.
Người bán hàng rong mỉm cười, chợt nhớ tới thằng con mới mười mấy tuổi ranh mà luôn cố tỏ vẻ trưởng thành của mình.
“Đúng đúng đúng, trông công tử chắc cũng phải nhược quán rồi.”
Trường Ly núp dưới cái nón nghĩ bụng: Nhược quán thì cùng lắm mới hai mươi, chẳng biết lúc nàng quen Nguyệt Phù thì hắn đã nhược quán bao nhiêu bận rồi nữa.
Trường Ly vừa chửi thầm vừa nhân cơ hội này để hỏi thăm người bán rong: “Trông bác có vẻ rất rành chuyện trong trấn, thế bác có biết vì sao hiệu thuốc Tôn thị đóng cửa không ạ?”
Người bán hàng rong đặt gánh hàng xuống, cười đáp: “Cô bé hỏi đúng người rồi đấy, bao đời nhà ta đều ở trấn Lưu Vân này, hàng ngày ta lượn khắp hang cùng ngõ hẻm, dù trong hẻm có thêm một con chuột cũng không trốn thoát khỏi mắt ta.”
“Hiệu thuốc Tôn thị này đã mở mấy đời ở trấn này rồi đấy, tiếc là đám con cháu không biết cố gắng, nhiều lần bán thuốc có vấn đề, tuy nhà họ Tôn cố dùng tiền bưng bít nhưng khi danh tiếng mất đi thì chi bao nhiêu tiền cũng không mua lại được.”
“Với lại sau đó bọn ta đã có thỏ tiên đại nhân. Thỏ tiên đại nhân chẳng những có y thuật giỏi giang mà còn khám bệnh miễn phí, ngay cả cà rốt bọn ta cúng ngài cũng không nhận. Kể từ đó chẳng ai buồn đến hiệu thuốc nữa, hiệu thuốc không làm ăn được thì tất nhiên phải dẹp tiệm thôi.”
Yên Cửu đứng bên hỏi: “Sau khi hiệu thuốc đóng cửa thì nhà họ Tôn làm gì để kiếm kế sinh nhai vậy?”
Người bán hàng rong vểnh râu lên, “Lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa, số của cải nhà họ Tôn tích cóp bao đời cũng đủ cho con cháu sống no ấm cả đời, tiếc là bọn họ không cam tâm nên đã thử đổi vài nghề, nghe nói chưa từng thành công nên bây giờ sống không tốt lắm.”
Trường Ly ngẫm nghĩ.
Nếu vì gia cảnh ngày một sa sút mà nhà họ Tôn ghi hận Nguyệt Phù rồi báo cho tông môn biết tin thỏ yêu làm loạn thì cũng hợp lý.
Nàng hỏi tiếp: “Bác có biết nhà họ Tôn ở đâu không ạ?”
Người bán hàng rong trỏ tay về cuối hẻm, “Cứ đi hết hẻm này là tới. Lúc nhà họ Tôn còn thịnh vượng thì cả con hẻm này đều là tài sản nhà họ, giờ đã bán dần bán mòn hết sạch nên chỉ còn mỗi căn nhà cuối hẻm thôi.”
Sau khi cảm ơn người bán hàng rong, ba người bèn đi tới cuối hẻm.
Đi tầm nửa khắc, bọn họ trông thấy một căn nhà quạnh quẽ cuối hẻm và tấm biển tróc sơn treo trước cổng.
Trên tấm gỗ nguyên khối đỏ thẫm là ba chữ Phủ Họ Tôn rắn rỏi, qua đó có thể thấy được hình ảnh huy hoàng thuở xưa.
Trường Ly nhìn chằm chằm mớ cỏ dại chẳng ai thèm dọn mọc trong khe hở các bậc thang trước cổng, cảm thán: “Đúng là trông có vẻ nghèo túng thật.”
Nguyệt Phù hừ khẽ một tiếng.
“Năm đó ông chủ Tôn ngông nghênh lắm. Lão ta cầm một hòm thuốc vàng tới mua chuộc ta, bắt ta xác nhận là thảo dược nhà lão bán không có vấn đề gì nhưng bị ta vứt đi. Nếu bây giờ lão ta trông thấy cổng nhà đìu hiu thế này chắc sẽ tức tới nỗi nhảy khỏi quan tài mất.”
Họ đang nói chuyện thì cửa hông đột nhiên mở ra, một bóng dáng lén lút lách nhanh qua khe cửa, thấy ba người họ đứng trước cửa thì giật nảy mình.
“Các người là ai?”
Trường Ly phản ứng cực nhanh: “Này huynh, cho hỏi đây có phải hẻm Thanh Liễu không ạ?”
Gã đàn ông mới lách khỏi khe cửa bực bội xua tay, “Hẻm Thanh Liễu cái gì, các người đi nhầm rồi, đây là hẻm Bạch Mã.”
Trường Ly lập tức kéo Yên Cửu và Nguyệt Phù đi về hướng khác, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Gã vừa rồi chỉ đường rõ tào lao, lại còn bảo cứ đi hết hẻm là tới nữa chứ.”
Thấy bọn họ rời khỏi đó, gã đàn ông xoay người đi về hướng ngược lại của con hẻm.
Trường Ly lập tức nói với Yên Cửu: “Huynh vào phủ họ Tôn dò la thử đi, ta với Nguyệt đại phu sẽ bám theo gã kia.”
Rồi không để Yên Cửu kịp nói gì thêm, Trường Ly đã kéo Nguyệt Phù theo gã kia sang hẻm bên cạnh.
Bọn họ luồn lách khắp ngõ hẻm, cuối cùng tới một sòng bạc bí mật.
Trường Ly không khỏi lắc đầu, “Có loại con cháu không ra hồn kiểu này, dù hiệu thuốc không dẹp tiệm thì cũng bị chúng phá sập.”
Nguyệt Phù đồng tình hùa theo: “Đúng thế, thay vì rảnh rỗi đi gây chuyện với ta thì lo coi chừng người nhà của mình đi.”
Chờ ngoài sòng bạc chán quá nên Nguyệt Phù móc một túi đồ ăn vặt ra, tính gặm đùi thỏ kho cho đỡ thèm.
Hắn vừa mở túi ra, Trường Ly đã khụt khịt mũi, vô thức hướng mắt về phía này.
Nguyệt Phù vừa giơ đùi thỏ lên đã khựng lại ngay.
Cái cô này nhìn đùi thỏ kho viws ánh mắt sáng rỡ cứ như đã bị bỏ đói mấy ngày vậy.
Hắn dè dặt đưa cái đùi thỏ kho tới trước mặt Trường Ly, “Cô có muốn nếm thử không?”
Mắt Trường Ly càng sáng rực, cả khuôn mặt đều viết chữ “thèm”.
“Cho ta thật à?”
Bắt gặp ánh mắt ngập tràn khao khát của nàng, Nguyệt Phù vô thức gật đầu, “Cô ăn đi.”
Trường Ly vội xắn tay áo lên, tính giải quyết cái đùi thỏ kho thơm ngào ngạt này.
Nhưng đúng lúc nàng thò tay ra, cảm giác choáng váng quen thuộc lại xuất hiện.
Sau đó, Nguyệt Phù thấy cô gái trước mặt mình biến mất.
Một thanh linh kiếm lảo đảo chui ra khỏi đống váy vừa rơi xuống.
“Đùi, đùi thỏ kho của ta đâu...”
Nguyệt Phù nhìn thanh kiếm vô cùng quen mắt trước mặt, “Cô là... bé Trường Ly à?”
Trường Ly cứng hết cả kiếm, nàng nhìn đống váy dưới đất rồi bất an cựa người.
Tay nàng đã biến mất, cả chân cũng thế.
Dư sư huynh thật biết lừa kiếm, rõ ràng chuyện thuốc hóa hình có thời hạn sử dụng quan trọng như vậy mà chẳng thèm báo trước một tiếng.
Trường Ly ngượng ngùng ngẩng lên, chột dạ nói với Nguyệt Phù: “Ừa, lâu lắm mới gặp lại huynh.”