Trường Ly chưa kịp lên tiếng phản đối thì Thái Diễn chân nhân đã dẫn Yên Cửu và Dư Hằng lên thẳng đỉnh núi cao nhất.
Thái Diễn chân nhân dừng lại bên vách núi, xoay người nói với hai đệ tử: “Đây là nơi thích hợp nhất để luyện cưỡi kiếm bay ở đỉnh Vô Danh mình.”
Trường Ly dè dặt ló đầu ra liếc xuống bờ vực thăm thẳm bên dưới.
Vực sâu hun hút không thấy đáy, chỉ có mây trắng cùng sương mù cuốn bay theo gió và vách núi xanh biếc thấp thoáng bên dưới.
Nàng tức khắc thấy hoa mặt chóng mày, vội rụt ngay thân kiếm về.
Nàng chịu thua, đừng nói là bay mà chỉ liếc một cái đã nhũn hết chân rồi.
Bên kia, Thái Diễn chân nhân đang truyền thụ bí kíp cưỡi kiếm bay.
“Điều quan trọng nhất khi cưỡi kiếm bay là phải to gan, nhưng chuyện này chẳng có gì khó với Kiếm tu chúng ta... Dù sao mọi người đều da dày thịt béo, cứ ngã vài lần là sẽ học được thôi.”
Trường Ly: Hình như nàng biết vì sao nhiều tu sĩ ngỏm củ tỏi trên đường truy tìm đại đạo thế rồi, với cái kiểu tu luyện thô bạo như vậy thì không chết cũng bị thương.
Thái Diễn chân nhân nói xong liền móc hai lọ thuốc trong ống tay áo ra đưa cho Yên Cửu và Dư Hằng mỗi người một lọ.
“Bí cảnh sắp mở cửa rồi nên không còn nhiều thời gian nữa. Đây là thuốc trị thương tốt nhất đỉnh Vô Danh mình, bảo đảm các con sẽ không cụt tay gãy chân, bình yên tiến vào bí cảnh.”
Trường Ly nghe vậy thì chỉ muốn túm cổ tay áo Thái Diễn chân nhân hỏi một câu: Các ông chỉ chuẩn bị thuốc thang cho người mà không nghĩ tới cảm nhận của kiếm sao? Nhỡ lúc cưỡi kiếm bay gặp sự cố kiểu như rớt máy bay thì chẳng những người gặp chuyện không may mà kiếm cũng chẳng thoát nạn!
Thái Diễn chân nhân không biết Trường Ly đang chửi thầm mình. Sau khi dặn dò những điểm quan trọng, ông ta bèn dùng mắt ra hiệu cho hai đệ tử tranh thủ thời gian luyện tập.
Làm sư huynh, trước ánh mắt mong đợi của sư tôn, Dư Hằng đành nhắm mắt làm liều thảy linh kiếm ra rồi lẩy bẩy đứng lên đó.
Dư sư huynh đứng trên thanh kiếm hẹp, hít sâu một hơi như để tự trấn an mình. Linh kiếm chỉ cách mặt đất có hơn một thước nhưng Trường Ly vừa ngước lên đã thấy vạt áo Dư sư huynh run nhè nhẹ.
Thấy Dư Hằng không nhúc nhích gì, Thái Diễn chân nhân nhìn hắn với ánh mắt thắc mắc, giục: “Con bay đi chứ.”
Dư sư huynh nhắm tịt mắt lại, tuyệt vọng dùng linh lực thúc kiếm.
Ngay sau đó, linh kiếm liền chở Dư sư huynh bay vèo đi.
Chưa đầy mười giây sau, bóng dáng Dư sư huynh đã biến mất trong biển mây mênh mông.
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng.
Tốc độ này dễ gặp tai nạn giao thông lắm đó.
Thái Diễn chân nhân cười rất mực hiền từ, hài lòng nói: “Nhìn kìa, chẳng phải thế là học xong rồi à?”
Rồi ông ta quay sang nhìn Yên Cửu, ôn tồn bảo: “Đến lượt con.”
Yên Cửu chưa kịp nói gì thì Trường Ly đã như con mèo bị giẫm phải đuôi xù hết lông lên: “Yên Tiểu Cửu, huynh có giỏi thì giẫm lên người ta thử xem!”
Yên Cửu chần chờ, kiếm linh của chàng là một cô nhóc yếu ớt đáng yêu, quả thật không thích hợp bị giẫm đạp.
Trước ánh mắt thúc giục của Thái Diễn chân nhân, Yên Cửu mở miệng nói: “Con không dám làm phiền chân nhân ạ, ngài cứ lo việc của mình đi, con sẽ tự luyện tập.”
Ánh mắt Thái Diễn chân nhân lộ vẻ thấu hiểu. Đám đệ tử trẻ bây giờ sĩ diện quá nên cứ ngại ngã bầm dập mặt mũi trước mặt sư tôn sẽ bị mất thể diện, ông ta đi guốc trong bụng chúng.
“Được, thế con cố gắng luyện tập nhé.”
Dứt lời, Thái Diễn chân nhân bèn phất tay áo thong thả đi mất.
Bỏ lại Yên Cửu và Trường Ly đứng tần ngần trước vực thẳm.
Giọng Trường Ly thoáng run rẩy, “Yên Tiểu Cửu, chúng ta khỏi học cưỡi kiếm bay nhé.”
Yên Cửu ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Ta khỏi cần học cưỡi kiếm bay cũng được.”
Dù sao chàng vẫn còn pháp bảo khác để bay lượn.
Trường Ly vừa thở phào một hơi thì lại Yên Cửu nói tiếp: “Nhưng nàng phải học cách bay, nhỡ trong bí cảnh có gì nguy hiểm thật thì nàng còn chạy kịp chứ.”
Hơi thở Trường Ly nghẹn ứ trong cổ, kẹt cứng ở đó không lên xuống gì được.
Khó khăn lắm nàng mới thở đều lại, lí nhí cãi: “Giờ ta đã biết bay rồi mà, bay thấp thì cũng là bay.”
Yên Cửu không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trường Ly bay cao lắm thì cũng chỉ tầm chiều cao một người bình thường, thế thì sao gọi là bay được, cùng lắm chỉ là trượt.
Yên Cửu dốc sạch kiên nhẫn khuyên nhủ cô nhóc kiếm linh: “Làm gì có linh kiếm nào không thích bay lượn chứ, nàng xem bình thường trên bầu trời Kiếm tông có đầy bóng kiếm đấy thôi, nàng không muốn ngắm phong cảnh từ trên cao sao?”
Trường Ly quả quyết lắc đầu, “Không, ta không muốn.”
Nàng là một thanh kiếm cực kỳ thực tế, chỉ thích ru rú dưới đất thôi.
Thấy Trường Ly không chịu nhúc nhích, Yên Cửu hơi lúng túng.
Trước khi chàng tới Quy Nguyên Kiếm tông đâu ngờ có ngày mình lại phải dạy linh kiếm bay chứ.
Một người một kiếm đang giằng co thì thình lình nghe thấy tiếng thét to phía đằng xa: “Yên sư đệ, xin né đường!”
Yên Cửu lui sang bên cạnh theo phản xạ, sau đó thấy một bóng người vụt qua trước mắt.
Ngay sau đó, vách núi trước mặt vọng tới một tiếng vang lớn, bóng người nọ và linh kiếm dưới chân hắn đều ngã chỏng vó dưới đất.
Kia đích thị là Dư sư huynh vừa bay đi.
Trường Ly nhìn Dư sư huynh vừa rên rỉ vừa ôm eo lồm cồm bò dậy thì tự dưng thấy lạnh run người.
Cưỡi kiếm bay thật là đáng sợ.
Dư sư huynh tỉnh bơ nhặt cỏ vướng trên đầu và phủi bụi dính trên y phục đi.
Hắn móc lọ thuốc Thái Diễn chân nhân vừa cho ra, dốc lấy một viên bên trong rồi ngửa đầu nuốt xuống.
Tiếp đó, hắn thuần thục lau vết máu khả nghi dính dưới mũi đi, nói với Yên Cửu: “Yên sư đệ, sư tôn nói chí phải, chỉ cần ngã vài lần là biết cưỡi kiếm bay tới tám chín phần mười rồi.”
Yên Cửu lặng lẽ chỉ vào mũi hắn, “Dư sư huynh, huynh vẫn đang chảy máu kìa.”
Dư sư huynh lẹ làng lấy một miếng vải nhét vào mũi, khẽ nói: “Thuốc sư tôn cho rất hiệu quả với mấy vết thương khác nhưng lại không cầm máu mũi được.”
Trường Ly nhìn hắn bằng cặp mắt kính nể, chẳng biết trong một khắc ngắn ngủi vừa qua Dư sư huynh đã té ngã bao nhiêu lần rồi mà động tác uống thuốc và lau máu mũi lại thành thạo đến đau lòng như vậy.
Nàng nhìn sang Kiếm huynh mặt mày xám xịt y hệt Dư Hằng, “Kiếm huynh, cảm giác bay thế nào?”
Giọng Kiếm huynh hơi yếu ớt nhưng thấp thoáng niềm phấn khích, “Cũng đã lắm, nếu Dư Hằng sớm học được cách phanh lại thì càng tốt.”
Chưa nói được mấy câu, Dư sư huynh đã nhảy lên linh kiếm vẫy tay với Yên Cửu.
“Yên sư đệ, ta tập tiếp đây, đệ cũng mau bắt đầu đi.”
Giọng nói và bóng dáng Dư sư huynh nhanh chóng biến mất trong màn mây mù mờ ảo.
Thừa dịp Yên Cửu nhìn theo Dư sư huynh, Trường Ly tính lén lút chuồn đi thì bị chàng bắt lấy chuôi kiếm.
“Nàng định đi đâu?”
Trường Ly xấu hổ cười mấy tiếng.
“Yên Tiểu Cửu, chuyện gì cũng phải tiến hành từng bước một chứ. Đỉnh núi này cao quá, ta nghĩ bọn mình nên luyện ở chỗ thấp hơn trước.”
Yên Cửu nhìn chằm chằm Trường Ly vài giây, ngầm chấp nhận lời đề nghị của nàng.
Chàng dẫn Trường Ly xuống một đỉnh núi khá thấp, “Độ cao này chắc được rồi chứ?”
Trường Ly ló đầu liếc một cái rồi rụt phắt về ngay, “Không được, ta choáng váng quá.”
Yên Cửu hoài nghi ngó phần chuôi kiếm, chỗ đấy mà biết choáng á?
Trước yêu cầu tha thiết của Trường Ly, bọn họ tới quả đồi thấp nhất đỉnh Vô Danh.
Nhìn độ cao của quả đồi, Yên Cửu chẳng muốn thừa nhận nó là quả đồi chút nào, cùng lắm chỉ có thể coi là một con dốc.
Thế mà ở độ cao này, bắp chân Trường Ly vẫn run cầm cập.
Nàng ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi Yên Cửu: “Ta bắt buộc phải học bay sao?”
Yên Cửu vứt cho nàng một ánh mắt khẳng định.
Trường Ly bay lên một khúc với vẻ mặt đau khổ, đến khoảng đỉnh đầu một người bình thường thì chẳng động đậy gì nữa.
Yên Cửu xuất một tia linh khí ra đầu ngón tay, nghiêm túc hỏi: “Nàng muốn tự bay hay muốn ta giúp nàng bay?”
Trường Ly run rẩy xuất phát.
Yên Cửu lấy một pháp bảo hình phi thuyền ra khỏi túi chứa đồ, xoay người ngồi lên đó, thong thả bay theo Trường Ly.
Yên Cửu chầm chậm bám sát phía sau: “Bé Trường Ly, nàng bay chậm quá, chắc ốc sên còn bò nhanh hơn nàng.”
Trường Ly cắn răng tăng tốc một tẹo.
Yên Cửu dùng linh khí hích đuôi kiếm một cái, “Nàng đừng có lén giảm độ cao, bây giờ thấp hơn hồi nãy một tấc rồi đấy.”
Trường Ly khóc thút thít bay cao lên một tấc.
Một ánh kiếm lóe giữa bầu trời, chẳng biết là đệ tử của đỉnh núi nào vừa cưỡi kiếm bay ngang đỉnh Vô Danh.
Yên Cửu tấm tắc thành tiếng: “Bé Trường Ly, nàng nhìn kiếm nhà người ta kìa, bay vừa cao vừa nhanh...”
Trường Ly nổi quạu quất linh thuyền một cái, “Huynh im đi!”
Yên Cửu điều khiển con thuyền hơi lệch hướng trở lại quỹ đạo ban đầu, không kìm được mà lẩm bẩm: “Tài cán thì ít mà hoạnh hoẹ thì nhiều.”
Trường Ly âm trầm cất tiếng nói, “Yên Tiểu Cửu, ta nghe thấy cả đấy!”
Rốt cuộc Yên Cửu cũng câm miệng. Tiên Hiệp Hay
Một người một kiếm bay quanh quả đồi hết vòng này đến vòng khác.
Có một thoáng, Trường Ly bỗng cảm thấy mình giống y chang con lừa kéo xe.
Nhưng bọn lừa kéo dưới đất còn nàng phải kéo trên trời.
Sau khi bay thêm một vòng nữa, rốt cuộc Trường Ly cũng hết chịu nổi, “Yên Tiểu Cửu, rốt cuộc bao giờ mới luyện xong hả?”
Yên Cửu liếc nhìn sắc trời, “Sắp rồi.”
Trường Ly chưa kịp vui mừng thì chàng đột nhiên dùng linh khí quấn lấy kiếm, “Nhưng để nàng nhanh chóng thích nghi với chuyện bay lượn, ta nghĩ mình nên mang nàng lên chỗ cao hơn để ngắm cảnh.”
Chàng còn chưa dứt lời, linh thuyền đã thình lình bay vút lên, phi thẳng tới nơi cao nhất đỉnh Vô Danh.
Trường Ly chỉ kịp kêu khẽ một tiếng đầy bất lực rồi bị gió mạnh thốc đầy miệng luôn.
Nàng nhắm tịt mắt lại, không kìm được gào toáng lên: “Yên Tiểu Cửu, huynh không phải người!”