Trương Anh Hào thở dài: “Ngộ biến phải linh hoạt xử lý, không lẽ chỉ vì thế hai vị khinh chê, đều muốn xa lánh tại hạ?”
Bạch Cúc sau một thoáng ngỡ ngàng chợt cười khúc khích, nhào đến và ôm chầm Trương Anh Hào: “Ta không khinh, cũng không ghét bỏ ngươi. Trái lại, a... Trương tỷ tỷ, lúc này thì muội yên tâm rồi. Vì nếu Trương Anh Hào ngươi đã tự hóa thành Trương tỷ tỷ, Bạch Cúc này hết cả ngượng vì cứ ngỡ đã bị ngươi nhìn thấy những chỗ chẳng nên nhìn, là lúc muội khom cúi người nhìn vào gầm xe nơi Trương tỷ tỷ đã ẩn thân. Muội mừng còn không hết, nói gì đến khinh chê hoặc ghét bỏ Trương tỷ tỷ.”
Bạch Cúc vừa nói huyên thuyên, vừa thản nhiên vuốt ve khắp mặt mũi Trương Anh Hào, khiến hắn không thể không đỏ bừng khắp mặt.
Riêng Hoa Cúc thì thở dài, nhìn Trương Anh Hào bằng ánh mắt nuối tiếc: “Đang là nam nhân và còn là một nam nhân tuấn tú nữa, thật không ngờ ngươi lại hóa thành...”
Bỏ ngang câu nói một cách bất ngờ, Hoa Cúc còn tỏ ra bất ngờ hơn khi đột nhiên tiến lại gần và giải huyệt cho Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào vì thế chợt lảo đảo. Nếu không có Bạch Cúc ôm giữ lại, có lẽ hắn đã khuỵu xuống.
Trương Anh Hào kêu: “A... có được tự do, được quyền thoải mái hành động, đó thật là không có cái vui sướng nào bằng.”
Hoa Cúc lạnh giọng bảo: “Ngươi vẫn chưa hoàn toàn tự do đâu. Hãy ngồi xuống vận công và cho ta biết ngươi đã phát hiện cơ quan sau vách đá này như thế nào?”
Trương Anh Hào làm theo, cũng là bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra một năm trước.
Bạch Cúc ném bỏ cây đuốc có lửa đã cháy tàn, sau khi nhờ vào ánh lửa của nó để cả ba kịp nhìn lướt qua khắp lòng bí động vài lần.
Bạch Cúc thở hắt ra: “Khắp nơi chỉ toàn bụi bám, nhện giăng với một ít vật dụng đã lâu không người sử dụng. Chúng ta thật khó tin đây là nơi từng là địa điểm trú ngụ bí ẩn của Hồng Vân Hội như Anh Hào nghi ngờ.”
Hoa Cúc đã lấy ra đuốc mới của chính nàng, châm lửa và bật lên: “Dù sao nếu phải chọn nơi này để nghỉ qua đêm, theo ta thì vẫn tiện hơn so với chỗ lộ thiên ở ngoài kia. Hãy giúp ta quét dọn để lấy chỗ nằm nghỉ nào Bạch Cúc.”
Nhờ bó đuốc thứ hai, trước lúc nó cháy tàn, Hoa Cúc và Bạch Cúc cũng kịp quét dọn cho mỗi người một chỗ ngả lưng. Xong xuôi, cả hai nằm xuống, sẵn sàng chìm ngay vào giấc ngủ đúng lúc bóng tối ập trở lại - ngay khi Hoa Cúc ném bỏ bó đuốc thứ hai đi.
Nhưng Bạch Cúc chợt lên tiếng: “Sao Anh Hào huynh không nằm xuống? Hay là chưa quen cảnh nằm chung với nữ nhân?”
Hoa Cúc cựa mình ngồi dậy: “Ngươi vẫn kiêng kỵ, cho bản thân ngươi vẫn là nam nhân? Nếu là vậy, xem ra ngươi đích thực vẫn là nam nhân. Và bao chuyện ngươi kể đều do ngươi bịa?”
Mãi rồi Trương Anh Hào cũng phải lên tiếng: “Tại hạ không ngủ được. Hai vị muốn ngủ thì cứ ngủ, nếu không cũng đừng gây huyên náo khiến tại hạ khó thể suy nghĩ.”
Bạch Cúc cũng cựa mình sột soạt và ngồi dậy: “Anh Hào huynh vẫn vì chuyện bị người của Hồng Vân Hội chặn giết mà băn khoăn mãi ư?”
Trương Anh Hào không đáp, khiến Bạch Cúc hiểu ý.
“Muội không muốn gây huyên náo làm huynh khó suy nghĩ. Nhưng theo muội, huynh có băn khoăn hoặc vấn vương chỉ hao tâm tổn huyết một cách vô ích.”
Trương Anh Hào hắng giọng: “Vô ích như thế nào?”
Bạch Cúc dịch người, ngồi gần lại Trương Anh Hào: “Hồng Vân Hội xưa nay chặn giết người đâu cần phải có lý do mới được?”
Hoa Cúc cũng nhích lại gần Trương Anh Hào: “Theo ta, Bạch Cúc nhận định hoàn toàn đúng. Còn nếu vì nguyên nhân nào đó khiến ngươi khó ngủ, ta cũng nguyện thức cùng ngươi. Thế nào?”
Và Hoa Cúc bạo dạn vòng tay ôm qua người Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào vội nhích người lùi tránh: “Chẳng trách cổ nhân thường bảo, nữ nhân dù sao cũng chỉ là nữ nhân. Cái nhìn của nữ nhân lúc nào cũng thiển cận, đầu óc nữ nhân thì nông cạn. Được lắm, nếu hai vị không ngủ thì chúng ta cùng thức thâu đêm đàm đạo vậy.”
Hoa Cúc có ý giận: “Ngươi nói bọn ta nông cạn là ý gì?”
Bạch Cúc cũng vậy, vừa cùng Hoa Cúc lùi xa Trương Anh Hào, vừa hỏi hờn: “Muội như thế nào mà Anh Hào huynh cho là có cái nhìn thiển cận?”
Trong bóng tối mịt mù, Trương Anh Hào bắt đầu giải bày mọi điều đã nghĩ: “Hai vị còn nhớ lời tại hạ nói không? Đây là bí động của Hồng Vân Hội. Và ở chỗ lộ thiên ngoài kia, tại hạ đã bị người phục kích?”
Bạch Cúc và Hoa Cúc vì muốn minh bạch tại sao họ bị Trương Anh Hào chê bai, nên cả hai luân phiên nhau cùng Trương Anh Hào đối đáp: “Ta nhớ rồi. Và theo ngươi nói thì là do ngươi nghĩ bí động này có liên quan đến thảm biến của Vương gia trang, ngươi đến tìm hiểu thực hư?”
“Ngươi lập luận cũng hợp lý. Nhưng Hồng Vân Hội nếu bỏ phế bí động này, không còn dùng đến nữa trong một thời gian dài, thì có thể họ không liên quan đến thảm biến của Vương gia trang?”
“Vì nghi họ bỏ phế nên hai vị có thái độ yên tâm, thản nhiên dùng bí động này làm nơi an toàn nhất để nghỉ qua đêm? Riêng tại hạ thì không thể yên tâm nổi.”
“Tại sao?”
Đó là câu Bạch Cúc kêu hoảng, khiến Hoa Cúc vì thế cũng hạ thấp giọng nêu nghi vấn: “Dường như ngươi đã phát hiện điều gì đó khả nghi? Là điều gì? Sao ta cũng nhìn như ngươi nhưng không phát hiện?”
Trương Anh Hào phì cười: “Dĩ nhiên có dấu hiệu khả nghi. Nhưng điều đó có lẽ xảy ra đã lâu nên ngay lúc này hai vị không cần hoảng loạn.”
Bạch Cúc thở hắt ra: “Rốt cuộc là dấu hiệu khả nghi nào?”
Trương Anh Hào đáp: “Thoạt nhìn qua lớp bụi bám và nhiều chỗ bị nhện giăng, ai trong chúng ta cũng nghĩ đây là nơi mà chí ít đã một năm không người lui tới. Nhưng xét về phương diện khác, qua một vài thứ vật dụng họ cố tình lưu lại, hai vị có cảm thấy họ quá cẩn trọng không? Cẩn trọng đến nỗi họ thu dọn quá sạch. Như thể họ sợ có ai đó sau này vô tình lọt vào bí động thì sẽ phát hiện tung tích của họ. Hãy tự hỏi xem họ có ý che đậy điều gì? Phải chăng điều đó rất quan trọng, khiến họ sau khi thảm sát toàn bộ Vương gia trang đành quay lại đây và thu dọn cho thật sạch? Điều gì khiến họ lo sợ đến vậy?”
Hoa Cúc vỡ lẽ: “Hồng Vân Hội có xuất xứ từ Ám Dạ xa xôi. Điều này hầu như ai ai cũng biết, vì thế nếu bọn chúng thật sự sợ lộ tung tích, có nghĩa là chúng không muốn bất kỳ ai biết trận thảm biến toàn bộ Vương gia trang là kiệt tác của chúng. Sao Hồng Vân Hội muốn che giấu điều này? Trừ khi...”
Trương Anh Hào lần đầu tiên tỏ ra bồn chồn, nôn nóng: “Trừ khi thế nào?”
Hoa Cúc nghiêm giọng: “Hồng Vân Hội cực kỳ sợ một người, đó là Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Diện. Chúng sợ Vạn Diện thật sẽ tìm đến tiêu diệt bọn chúng. Chỉ có như thế, chúng mới xóa cho bằng hết mọi dấu vết có thể tố cáo chúng là những kẻ chủ mưu tiêu diệt Vương gia.”
Trương Anh Hào thừ người ra: “Liệu có đúng như thế không? Hay là còn nguyên do nào khác?”
Bạch Cúc bảo: “Muội cũng nghi như Hoa Cúc tỷ. Và nếu Anh Hào huynh băn khoăn thì có lẽ là do huynh chưa hề nghe nói Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Diện là một người như thế nào.”
Trương Anh Hào hỏi: “Đó là người như thế nào?”
Bạch Cúc đáp: “Hơn ba mươi năm trước, võ lâm Liên bang đa phần đều bị chấn động và kinh hoàng vì ba người độc ác vào bậc nhất gọi là Tam Ma Vương. Anh Hào huynh có nghe ai đề cập đến ba ác nhân này bao giờ chưa?”
Trương Anh Hào bảo: “Tại hạ cũng từng nghe nhiều người khác nói về Tam Ma Vương. Nhưng sao cô nương bỗng dưng nói đến Hắc đạo? Liên quan gì đến Vạn Diện tiên sinh?”
Hoa Cúc lên tiếng: “Có liên quan. Vì sau đó, khi nơi nơi đâu đâu cũng có thây người chồng chất vì họa Tam Ma, bỗng có cứu tinh xuất hiện.”
Bạch Cúc tiếp lời: “Đấy là một người chưa từng cho ai nhìn thấy mặt. Chỉ khi lũ ác ma liên tiếp bị mất mạng với đủ mọi tử trạng khác nhau, và vẫn không một người có võ công cái thế nào đứng ra nhận nhìn mình là người đã thế thiên hành đạo, diệt trừ tai kiếp cho võ lâm, mọi người mới truyền tai nhau, bảo đó là hành vi của một người kiệt xuất, có bản lãnh xuất quỷ nhập thần. Do không biết mặt, cùng chẳng biết đấy là người nào, quần hùng bèn gán cho người nọ một danh xưng là Vạn Diện.
Trương Anh Hào “ồ” lên một tiếng: “Đã là cứu tinh của võ lâm, lại có công diệt trừ Tam Ma, lẽ nào người đó không xuất đầu lộ diện để được quần hùng ngưỡng mộ, nhằm lưu danh hậu thế?”
Hoa Cúc bảo: “Đương nhiên có nguyên nhân. Vì sau khi họa Tam Ma bị diệt trừ, đến lượt người này làm cho quần hùng khiếp đảm. Là hễ ở đâu, hoặc có người chính phái vì lỡ tay hay cố tình gây nên tội ác tày đình, thì cứ y như rằng kẻ đó ắt bị Vạn Diện xử lý. Tội nhẹ thì chỉ bị Vạn Diện phế bỏ võ công hoặc cắt bớt một chi. Tội nặng hơn thì giết. Và hầu hết các môn phái đều có người từng bị Vạn Diện chiếu cố, bất kể người đó có thân phận thế nào trên võ lâm.”
Trương Anh Hào rùng mình: “Nếu là vậy, vô tình Vạn Diện đã gieo oán thù khắp nơi?”
Hoa Cúc bật cười: “Có oán cũng có ân. Vì hễ có một người bị Vạn Diện xử lý, thì ngược lại, bởi vì chuyện đó mà hẳn phải có người khác hết lòng cảm kích do đã được Vô Diện báo thù hộ.”
Bạch Cúc chợt vọt miệng: “Trong số những người vô tình được Vạn Diện tiên sinh giúp đỡ cũng có cả...”
Nhưng Hoa Cúc kịp ngăn lại: “Ngươi lắm mồm gì thế, Bạch Cúc?”
Bạch Cúc vội ngậm miệng, không dám nói gì nữa cho dù Trương Anh Hào đang hỏi: “Phải chăng cô nương muốn ám chỉ Mê Thù Môn từng chịu ân tình của Vạn Diện tiên sinh?”