Đang thầm lo như thế, chợt Tiểu Chu nghe Hoa Cúc bỗng dưng quát: “Kẻ nào vừa gây tiếng động? Nếu có can đảm thì cứ xuất đầu lộ diện. Nếu như không dám, hừ, thì mau cút đi.”
Tiểu Chu do đang lâm phải tình trạng đột nhiên mất hết võ công, hắn dĩ nhiên không thể nghe bất kỳ tiếng động lạ nào như Hoa Cúc vừa phát hiện. Tuy nhiên Tiểu Chu vẫn tin Hoa Cúc, hắn bất giác đưa mắt nhìn quanh, không biết nơi hoang vắng này, nhất là vào lúc trời sắp tối, sao lại có người ẩn hiện.
Nhưng tầm nhìn của Tiểu Chu không bao quát được phần phía sau. Và đó là phương vị đang phát lên tràng cười, đáp lại câu quát hỏi lúc mới rồi của Hoa Cúc.
Thanh âm đó bảo: “Thật khó ngờ Hoa Cúc cô nương thân chỉ là nô tỳ lại có thính lực tinh tường và cao minh đến thế. Quách mỗ cảm thấy thẹn, tự nhận không thể bằng. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ. Ha ha...”
Tiểu Chu thấy sắc mặt của Hoa Cúc chợt thay đổi. Nàng vừa cười gượng, vừa giả lả lên tiếng: “Là Quách công tử đấy ư? Sao Quách công tử đến mà không lên tiếng? Làm tiểu nữ ngỡ đã lọt vào vòng vây mai phục của lũ ác bá, sơn tặc. May thay điều đó không xảy ra.”
Tiểu Chu vẫn chưa có cơ hội nhìn tận mặt người họ Quách, vì người này dù đã xuất hiện nhưng vẫn đứng lẩn khuất ở đâu đó phía sau lưng hắn.
Đang lúc này, Tiểu Chu nghe người họ Quách nói: “Quách mỗ nếu chưa từng quen biết, sợ rằng lời vừa rồi của Hoa Cúc cô nương là muốn mắng khéo Quách mỗ. Nhưng cũng may, Quách mỗ chẳng phải ác bác hay sơn tặc. Nếu không, e rằng khó lòng giữ được sinh mạng cỏn con này, khi mà bị hạng cao nhân bất lộ tướng như cô nương hạ thủ.”
Hoa Cúc càng giả lả nhiều hơn: “Quách công tử thật khéo đùa. Hạng nô tỳ như tiểu nữ làm gì dám nhận mình có bản lãnh cao minh? Thân thủ của tiểu nữ càng khó thể so sánh với Quách công tử vốn xuất thân từ một đại thế gia, lại còn là cao đồ xuất chúng của...”
Giọng lạnh tanh của người họ Quách đã vang lên, cắt ngang lời tán tụng hầu như không thật tâm lắm của Hoa Cúc: “Xem ra chủ tớ nhà Hoa Cúc cô nương không hề tầm thường như vẻ ngoài đã bộc lộ. Liệu cô nương có thể cho tại hạ biết nguyên nhân thật sự khiến thời gian qua chư vị luôn lui tới, quanh quẩn gần đây chăng? Chư vị định tìm gì?”
Hoa Cúc chợt thở ra nhè nhẹ: “Sao Quách công tử vẫn mãi đa nghi? Chẳng phải tiểu thư nhà ta đã có lần hồi đáp, giải thích nguyên nhân việc đến đây chỉ nhằm thỏa mãn tính hiếu kỳ và ưa du sơn ngoạn thủy đó sao? Cớ gì bây giờ Quách công tử lại nghi ngờ cho chủ tớ tiểu nữ đến đây là để kiếm tìm điều gì đó?”
Họ Quách vẫn lạnh giọng: “Chư vị luôn tỏ ra kín đáo, xuất thân thế nào cũng chẳng lộ, nhưng lại có tính quảng giao và luôn giao du với đủ mọi hạng người trên giang hồ. Phẩm tính này nếu thoạt nhìn sơ qua, sẽ có người lầm nghĩ chủ tớ chư vị đang toan tính dùng nhan sắc nhằm thực hiện một mưu đồ nào đó. Nhưng tất cả đều đã lầm, và tất cả đều trở thành đối tượng cho chư vị bỡn cợt. Và kỳ thực, như Quách mỗ đang thầm đoán, phải chăng chư vị đang quan tâm đến lời đồn rằng Vương gia chết thảm là do Vĩnh Hận Tam Vương Vạn Diện gây ra? Chư vị định truy tìm hắn ư?”
Hoa Cúc vội phủ nhận: “Xin Quách công tử chớ quá lời. Thật ra tuy chủ tớ tiểu nữ có am hiểu chút võ học để phòng thân, nhưng việc bỡn cợt với mọi người, nhất là với Quách công tử đây, là điều không bao giờ có.”
Họ Quách gằn giọng: “Vậy là chư vị chỉ quan tâm đến Vương gia?”
Hoa Cúc càng khăng khăng phủ nhận: “Phải chăng Quách công tử khẳng định như thế là vì bất ngờ gặp tiểu nữ xuất hiện ở đây, một nơi vừa gần với Vương gia, vừa là nơi tiểu nữ không nên đến, nhất là vào thời điểm bất tiện như thế này?”
Và nàng thở dài, hất hàm chỉ vào Tiểu Chu, giải thích với người họ Quách vẫn đứng đâu đó phía sau thân cây, nơi Tiểu Chu đang ngồi: “Là tiểu nữ phụng mệnh tiểu thư đưa gã này về nhà. Nhưng thể trạng gã quá tồi tệ, e không thể tìm thấy lối về.”
“Tại hạ đã thấy Hoa Cúc cô nương đưa gã đến đây. Nếu cô nương không cảm thấy bất tiện, tại hạ nguyện thay cô nương giúp gã tìm thấy lối về.”
Hoa Cúc giật mình: “Quách công tử có biết gã?”
Bóng dáng một vị công tử hào hoa phong nhã liền lờ mờ xuất hiện trong tầm nhìn Tiểu Chu.
Vị công tử này mỉm cười: “Rất tiếc, đây là lần đầu tại hạ nhìn thấy gã.”
Hoa Cúc dịch thân, vừa đứng đối diện vị công tử họ Quách, vừa cố tình dùng thân che chắn trước mặt Tiểu Chu: “Đã không quen biết, Quách công tử lại có nhã ý giúp gã, phải chăng công tử đang có dụng ý gì?”
Họ Quách bật cười: “Tại hạ chẳng ngại nói thật. Cô nương đưa gã đến đây, bảo là giúp gã về nhà, chứng tỏ gã không xa lạ gì với Vương gia trang. Nếu chư vị đã bảo không quan tâm gì đến Vương gia thì tiện đây xin giao gã cho tại hạ. Vì khác với chư vị, tại hạ thật sự rất quan tâm đến Vương gia.”
Hoa Cúc lại giật mình: “Là vì công tử tin vào lời đồn, cho rằng Vương gia là do Vạn Diện thảm sát?”
Họ Quách nhún vai: “Có tin hay không, tại hạ thiết nghĩ chư vị dù sao chỉ là những người nhàn rỗi, đang du sơn ngoạn thủy đó đây, cần gì phải quan tâm, muốn biết tại hạ có tin hay không?”
Hoa Cúc cũng nhún vai: “Đúng ra chuyện đó không liên quan gì đến tiểu nữ. Nhưng mệnh lệnh tiểu thư là phải đưa gã về nhà, tiểu nữ đành thất lễ, không thể phụng mệnh công tử.”
Họ Quách lại cười: “Cô nương giấu đầu nhưng lại lòi đuôi. Kỳ thực chư vị vẫn lưu tâm đến chuyện xảy ra với Vương gia. Nhưng không sao, cô nương không muốn giao người cũng không hề gì. Vì dù sao tại hạ cũng đang có ý giữ lại cả hai, mong cô nương chớ phiền trách.”
Đoạn họ Quách vỗ hai tay vào nhau vài lượt và gọi: “Người đâu? Sao còn không mau xuất hiện, cung thỉnh Hoa Cúc cô nương về nơi đã chuẩn bị sẵn.”
Hoa Cúc thất sắc, vội nhấc Tiểu Chu đặt lên lưng.
Bóng hình của họ Quách liền chớp động: “Theo tại hạ, cô nương nên ngoan ngoãn tuân thủ thì hơn. Kẻo lại trách tại hạ là người chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Thật đắc tội.”
Hoa Cúc vừa đặt Tiểu Chu lên lưng thì một chiêu xuất kỳ bất ý của họ Quách đã vỗ ngay vào người. Hoa Cúc lách người nhảy tránh và đáp lại một chiêu cũng thần tốc.
“Công tử vì đưa nhiều người cùng đến, kể như đã có sẵn mưu đồ. Chính tiểu nữ mới xin công tử đừng trách tội thất lễ. Đỡ!”
Ào...
Với một chiêu đáp lại của Hoa Cúc, họ Quách chợt kinh nghi nhảy lùi: “Hảo thủ pháp. Với bản lĩnh này, thật khó tin cô nương chỉ là hạng nô tỳ có thân phận thấp kém. Hãy dừng tay, chờ minh bạch đôi điều đã.”
Nhưng Hoa Cúc dù đang mang Tiểu Chu trên lưng vẫn nhanh nhẹn bám sát họ Quách.
Hoa Cúc thét: “Chớ phí lời vô ích. Đỡ chiêu!”
Ào...
Họ Quách lần này mạnh tay phát kình.
“Cô nương không muốn dừng cũng không được. Hãy xem đây!”
Kình và kình liền chạm nhau nảy lửa.
Ầm!
Hoa Cúc bị chấn lùi, nhưng vẫn ngạo nghễ xông áp vào họ Quách.
“Thế mà bảo công tử là hạng thương hoa tiếc ngọc. Mỹ ý của công tử, tiểu nữ thật không dám tiếp nhận. Đỡ chiêu!”
Vù...
Tiểu Chu nhìn kỹ, nhận ra Hoa Cúc nói như thế vì sau lần chạm chiêu vừa rồi, người bị chấn lùi nhiều hơn là họ Quách, chúng tỏ tạm thắng thế là Hoa Cúc.
Bị Hoa Cúc công dồn, họ Quách vừa phát chiêu nghênh đón vừa thủ sẵn lối lùi.
“Cô nương quả là bậc anh dũng, phải chăng thân phận nô tỳ chỉ là giả mạo, nhằm phục vụ mưu đồ thần bí chỉ có ba vị là biết với nhau?”
Và họ Quách phát kình, đỡ ngay vào lực đạo của Hoa Cúc.
Nhưng đột nhiên Hoa Cúc thu chiêu về và thần tốc quay người tháo chạy: “Công tử chớ hao phí tâm cơ suy đoán. Hãy để dành câu đó lại, sau này có gặp lại tiểu thư nhà ta mà hỏi. Về phần tiểu nữ, tiểu nữ xin cáo biệt.”
Tiếng quát của họ Quách bỗng vang lên thật nhanh: “Bổn công tử chưa cho phép ngươi đi, vội gì ngươi bỏ đi như thế?”
Tiếng quát cũng là mệnh lệnh, lập tức có vài ba thân ảnh hiển hiện chặn lối Hoa Cúc.
Hoa Cúc vội đảo người, tìm phương chạy khác.
“Ỷ nhiều hiếp ít, đây là hành vi của một Quách công tử luôn tỏ ra hào hoa phóng khoáng đấy ư?”
Những thân ảnh nọ vẫn bám sát theo Hoa Cúc như âm hồn bất tán. Và họ nhất loạt ra tay khi đã dồn Hoa Cúc vào giữa vòng vây hãm của họ.
“Ngươi chưa nghe công tử bọn ta nói gì sao? Mau ngoan ngoãn theo chân bọn ta, đừng để đến lúc bọn ta lỡ tay mạo phạm, dù có hối cũng đã muộn.”
Bị ba người phe đối phương cùng một lúc ra tay, Hoa Cúc thở dài, thản nhiên thu người, dừng bước.
“Theo thì theo. Chư vị cần gì phải nặng lời đe dọa đến tính mạng tiểu nữ như thế?”
Họ đã lỡ phát chiêu, việc Hoa Cúc đột ngột dừng bước ngay giữa phạm vi uy lực họ phát chiêu làm họ có một thoáng ngỡ ngàng, không biết nên thu chiêu về hay cứ tiếp tục, muốn ra sao thì ra.
Lợi dụng một thoáng hoang mang, ngỡ ngàng này của họ, Hoa Cúc chợt cười khanh khách: “Đa tạ chư vị đã có ý nhân nhượng, tiểu nữ không vì thế mà khách sáo đâu. Cáo từ!”
Vút!
Chỉ một kế giả nho nhỏ đó là đã đủ cho Hoa Cúc tìm kẽ hở, lao ào ra thoát khỏi vòng vây.
Nhưng Hoa Cúc không thể đắc ý lâu, vì bất ngờ bị họ Quách đón đầu, chặn lối.
Họ Quách quát: “Tiện tỳ ngươi thật ranh ma xảo quyệt. Đấy là ngươi tự chuốc họa vào thân, đừng trách Quách Tiến Phương này hạ thủ chẳng dung tình. Đỡ!”
Ào...
Hoa Cúc ngẩn người, nhìn chiêu công của họ Quách mà kêu hoảng: “Thì ra Quách công tử nãy giờ chỉ giả vờ kém thế? Kỳ thực Quách công tử đã luyện đến thân thủ thượng thừa. Nếu vậy, tiểu nữ thà tuân lệnh, dại gì tự chuốc họa vào thân. Mong công tử nhẹ tay cho.”