Nhận một que thịt rắn nóng hổi từ tay Lưu Ân Tĩnh, Trương Anh Hào thổi vài cái cho nó bớt nóng, rồi cắn một miếng. Trước đây Trương Anh Hào chưa từng ăn thịt rắn bao giờ, ngày thường vì số tiền trong túi có hạn, hắn ăn rau với củ là chủ yếu.
Dùng răng cắn một miếng đưa vào miệng, cảm nhận đầu tiên của Trương Anh Hào là một mùi thơm xộc vào mũi, tiếp đến là độ giòn và dai của mớ thịt lăn qua hàm răng, cuối cùng mới là hương vị thơm thơm như thịt gà.
Không khó ăn, mà rất ngon.
Thời điểm tất cả năm người đã ăn xong thịt rắn, Lưu Ân Tĩnh bỗng gọi: “Mọi người tập trung lại đây đi.”
Trương Anh Hào không rõ vì sao Lưu Ân Tĩnh lại gọi mọi người sang bên hố lửa nhỏ vào cái thời điểm không hợp lý như bây giờ. Nếu như có gì muốn nói, có lẽ thời điểm thịt rắn vừa chín, cô ta gọi mọi người qua đó, năm người vừa ăn vừa trao đổi thì có vẻ hợp lý hơn.
Lưu Ân Tĩnh ngồi ở một bên, bốn người còn lại lần lượt ngồi quanh cô nàng, hình thành một vòng tròn bao lấy hố lửa nhỏ.
Nhìn mọi người đã ngồi vào chỗ, Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận bắt đầu phân phát trái cây dại cho cả nhóm tráng miệng.
Phân phát xong xuôi, Lưu Ân Tĩnh trở về chỗ ngồi, cắn một quả ổi, hỏi: “Các cậu nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Trương Anh Hào có chút ngẩn ra, không hiểu Lưu Ân Tĩnh hỏi câu này với ý gì, chẳng lẽ là muốn để ba người con trai biết cái nhóm này rất dân chủ sao? Có cần thiết phải như vậy không?
“Mình thấy chúng ta cứ nên tiến về phía trước thôi, hiện tại chúng ta không thể dừng lại.” - Lạc Mộc Vận phát biểu ý kiến.
Trương Anh Hào im lặng chờ đợi Triệu Lệ Nguyên và Phu Tân lên tiếng. Chờ được một lúc, Trương Anh Hào phát hiện hai gã đó ngồi im, ngoan ngoãn như hai cục đá, dường như đã thật sự phục tùng và nghe theo sự an bài của Lưu Ân Tĩnh.
Trương Anh Hào biết đã không trông mong vào hai gã đang có tính toán khác trong lòng, hắn đành mở miệng thăm dò hai cô gái: “Tại sao?”
Lạc Mộc Vận thản nhiên nói ra: “Cậu nghĩ lại xem, đã hơn ba tiếng mà vẫn chưa có đội cứu viện tìm đến chúng ta, chúng ta vẫn đang phải lưu lạc trong rừng. Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là toàn bộ khu vực xung quanh đều đang phải chiến đấu rất kịch liệt, cho nên không có bất kỳ Võ giả nào rảnh tay cứu viện chúng ta. Giờ đây, chỉ chúng ta mới có thể tự cứu lấy mình. Chúng ta không thể chờ đợi, mà phải tiếp tục kéo dài khoảng cách với đám Quái thú phía sau.”
“Phải không?” - Câu trả lời của Lạc Mộc Vận không lọt nổi vào tai của Trương Anh Hào, Trương Anh Hào không cho rằng những gì Lạc Mộc Vận nói là những gì cô ta nghĩ trong lòng. Trương Anh Hào hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Ân Tĩnh, tỏ vẻ nghi ngờ về suy đoán của Lạc Mộc Vận, dùng ánh mắt muốn hỏi thăm xem Lưu Ân Tĩnh nghĩ thế nào.
Lưu Ân Tĩnh mỉm cười đáp lại cái nghi ngờ của Trương Anh Hào: “Mộc Vận nói đúng, tình huống hiện tại của chúng ta không mấy lạc quan. Chúng ta không biết khi nào cứu viện có thể tìm tới. Trong lúc đó, chúng ta cần một địa phương an toàn để ẩn náu, hoặc phải tiếp tục di chuyển đi xa hơn nữa, ra khỏi khu vực đang giao tranh của Nhân loại và Quái thú.”
Lần này, Trương Anh Hào không còn lên tiếng nữa. Hắn biết hắn có lên tiếng nữa thì cũng chẳng thăm dò và thu hoạch được gì. Hai cái cô nàng tinh quái kia hiển nhiên không nói thật tất cả suy nghĩ ra cho mọi người cùng biết, hai người bọn họ nhất định đang giữ lại một, hoặc nhiều thông tin mấu chốt nào đó mà hắn không biết.
Trương Anh Hào không tức giận vì điều này, bởi đó là chuyện bình thường, bởi trên cuộc đời này không ai sẽ chia sẻ tất cả suy nghĩ của mình với người khác, cho dù đó là người quan trọng nhất.
“Phu Tân, cậu nghĩ thế nào?” - Trong không khí yên lặng, khi cả ba người con trai không ai có ý định lên tiếng, Lưu Ân Tĩnh gọi tên Phu Tân.
Nghe không phải tên mình, Triệu Lệ Nguyên tiếp tục chú ý lắng nghe, bề ngoài thì làm bộ như mình không hiểu gì nhiều, ngồi ngẩn ngơ nhìn về một cây củi khô đang cháy bừng bừng.
Trương Anh Hào thì khác, hắn nhìn về phía Phu Tân, chờ đợi xem con người điềm tĩnh kia sẽ nói gì. Trương Anh Hào không che giấu ánh mắt chăm chú của mình, hắn biết chuyện hắn đang làm không có gì đặc biệt, vốn phù hợp với một con người không hiểu nhiều, đang cần nghe ý kiến của mọi người.
Bị Lưu Ân Tĩnh trực tiếp gọi tên, Phu Tân thu hồi ánh mắt một mực đang đặt tại trái ổi trên tay phải. Y nhìn về phía Lưu Ân Tĩnh, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Lưu Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói ra: “Mình nghĩ chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn.”
Không có lý do, chỉ có một câu phát biểu về sự lựa chọn của bản thân.
Nhận được câu trả lời của Phu Tân, Lưu Ân Tĩnh lại đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Lệ Nguyên: “Triệu Lệ Nguyên, còn cậu thì sao?”
“Cái gì thì sao?” - Triệu Lệ Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lưu Ân Tĩnh, hỏi.
“Là đi tiếp hay vẫn là tìm nơi trú ẩn?” - Lưu Ân Tĩnh nhếch miệng cười hỏi.
Cái nụ cười không phù hợp với hoàn cảnh của Lưu Ân Tĩnh khiến Triệu Lệ Nguyên như bị dao đâm vào lòng, y trở nên thành thật hơn: “Tìm một chỗ an toàn ẩn náu đi.”
“Anh Hào?”
“Mình không biết.”
“Không biết?” - Lưu Ân Tĩnh hỏi lại.
Trương Anh Hào thở dài một tiếng. Hắn không thích động não thăm dò người khác, thế nên hắn cũng ghét bị người khác thăm dò. Cuộc sống này có nhiều thứ con người ta không thích, thế nhưng con người ta vẫn phải làm. Nghe có vẻ nghịch lý, nhưng con người Trương Anh Hào lại hội tụ những yếu tố trái ngược như vậy.
“Chúng ta đã đi được gần ba tiếng trong rừng, tính chừng cũng được mười lăm cây số.” - Trương Anh Hào mở đầu bằng quãng đường bọn họ đi được. - “Nếu như khu vực xung quanh trường học đều là chiến trường, một khi tiếp tục đi tới, khi ra khỏi rừng, có khả năng rất cao là chúng ta sẽ phải đối mặt Quái thú.”
Nói đến đây, Trương Anh Hào dừng lại một chút, đưa bàn tay phải lên lau mồ hôi trên trán, rồi nói tiếp: “Nếu như chúng ta tìm kiếm một chỗ trú ẩn ở gần đây, có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với những con Quái thú đang đuổi theo phía sau chúng ta. Quái thú có khứu giác nhạy bén, có con mắt tinh tường hơn đám người bình thường chúng ta quá nhiều, một nơi ẩn núp an toàn có vẻ không khả thi.”
“Vậy cậu cho rằng chúng ta nên làm gì?” - Nghe phân tích của Trương Anh Hào, Lạc Mộc Vận lên tiếng hỏi.
“Mình không biết.” - Trương Anh Hào lặp lại câu trả lời trước đó.
Trong cái tình cảnh liên quan trực tiếp đến tính mạng bản thân như bấy giờ, đáng lý ra nhóm năm người phải đồng tâm hiệp lực vượt qua hiểm nguy, không che giấu tâm tư của riêng mình mới phải. Đằng này, năm con người là năm cái tâm tư riêng, họ như đang lãng phí thời gian vàng bạc của nhau.
Lưu Ân Tĩnh và Lạc Mộc Vận không nổi giận hay có vẻ bất mãn gì với ba câu trả lời vô dụng của đám con trai. Hai người bọn họ vốn đã có chủ ý từ trước, cuộc nói chuyện vừa rồi có thể là vì thăm dò hư thực của ba người con trai, cũng có thể đơn giản là vì suốt quãng đường dài im lặng quá nhàm chán, nên bây giờ họ khó chịu, gợi chuyện để nói.
Đợi tất cả ăn xong trái cây dại, Lưu Ân Tĩnh đứng dậy, nói với mọi người: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.”
Không có ai phản đối đề nghị của Lưu Ân Tĩnh, năm người cầm đốt tre của riêng mình lên, xếp đội hình như cũ và cứ vậy lên đường.
...
Trong một căn phòng hội nghị hình chữ U với hai mươi mốt ghế, một người đàn ông tuổi khoảng sáu mươi hai, sáu mươi ba ngồi ở chủ vị, hỏi người ở bên trái ông ta: “Đại tá, tình hình thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên mang lon Đại tá nghe người ngồi chủ vị hỏi đến, y liền cung kính báo cáo: “Thưa Thiếu tướng, hiện tại Võ giả bị thương bảy người, bốn người bị thương nặng, không ai tử vong. Người thường tử vong 867 người, trong đó học sinh chiếm 852 người, những người còn sống đều đã chạy vào trong rừng.”
Người Thiếu tướng gật đầu, than nhẹ: “Một khóa lại tệ hơn một khóa. Hưởng thụ hòa bình dài lâu đã khiến con người ta sa đọa. Đám bọn họ làm sao hiểu được thứ hòa bình mà họ đang hưởng thụ nó chân chính được tạo nên từ xương cốt, máu thịt của các chiến sĩ và Võ giả chốn biên cương.”
Cảm thán tới đây, người Thiếu tướng tuổi xế chiều đột nhiên đổi giọng, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Sau khi xong việc, mang mười một Võ giả kia đi chữa thương thật tốt, sau đó đưa họ đến biên cương. Họ an nhàn quá lâu và đã quên mất mình là ai rồi!”
Ở bên phải người Thiếu tướng, một người Đại tá có cái đầu trọc và khuôn mặt góc cạnh khi nghe vị Đại tá bên trái báo cáo con số thương vong thì định mở miệng lên tiếng, nhưng lại do dự mãi. Đến khi nghe được vị Thiếu tướng phán định kết cục của mười một người Võ giả trong trường cao cấp số 3, người này rất thức thời không mở miệng nữa.
“Thế nào?” - Dù không trực tiếp nhìn, người Thiếu tướng cũng biết được sự ngập ngừng của người Đại tá ở bên phải, nên lên tiếng hỏi.
Người Đại tá đầu trọc bất đắc dĩ nói ra: “Thưa Thiếu tướng, đã chết nhiều học sinh như vậy, trong đó lại có cả con cháu của các gia tộc ở thành Bôn Mộc Lâm...”
“Được rồi.” - Vị Thiếu tướng như biết người Đại tá đầu trọc định nói gì tiếp theo, ông ta ngay lập tức lên tiếng cắt đứt. - “Chết thì làm sao vậy? Chết hết thì đã sao? Liên bang không cần rác rưởi, con cháu thiên tài của họ mà chết yểu thì cũng là rác rưởi, trong mắt họ chúng nó là thiên tài, trong mắt ta chúng chỉ là rác rưởi. Rác rưởi chết thì chết, họ có ý kiến gì thì cứ bảo tới gặp ta.”
“Vâng, thưa Thiếu tướng.”