Trương Anh Hào đưa cho cô ta một đồng bạc.
“Các anh muốn gì?”
“Gia đình Đối Hữu Bân. Họ sống ở đâu?”
Một ngón tay hiện ra, nó chỉ dọc hành lang.
“Cửa cuối cùng.” - Cô ta nói, rồi sập cửa.
Phục Kim Tiến gật đầu: “Chỉ hy vọng cô ta không lừa bọn mình.”
Ánh sáng mặt trời không lọt vào tới hành lang. Đèn nê-on sáng dưới trần. Không bóng đèn nào bị hỏng hay vỡ. Hai người Trương Anh Hào dừng lại trước cánh cửa cuối, không có biển đề tên. Chuyện bình thường, bởi tất cả các cửa khác cũng trống trơn.
Không có chuông, đành phải gõ cửa. Nắm đấm Trương Anh Hào đập mạnh vào lần gỗ thẫm màu.
Cả hai người Trương Anh Hào thầm mong người nhà Đối Hữu Bân sẽ tỏ ra tử tế và mở cửa. Không chắc họ đã biết họ đang đứng trong một tình thế nguy hiểm tối đa. Nếu không, đành phải hy vọng họ sẽ tin hai kẻ lạ là Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào.
Không kết quả. Phục Kim Tiến đập cửa tiếp. Hai người Trương Anh Hào nhìn nhau chán nản. Người sống trong căn hộ này hình như không muốn mở cửa ra.
Hai người Trương Anh Hào đã nhầm.
Đột ngột, cánh cửa được kéo giật bung ra, mặc dù trước đó không hề vang lên tiếng chân người.
Bất giác, hai người Trương Anh Hào lùi lại. Tiếng thở hổn hển vọng tới. Nó thoát ra từ miệng một cô gái da đen, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng.
“Cô là...”
“Vào đi!” - Cô thét lên với hai người Trương Anh Hào. - “Làm ơn... các anh làm ơn cứu!”
Gạt cô gái sang bên, hai người Trương Anh Hào lao vào căn hộ.
Những tiếng thét vang lên!
…
Khi đứng trước cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, Đối Hữu Lễ có cảm giác ông sắp mở nắp một chiếc quan tài khổng lồ để rồi sẽ tự nguyện chui vào đó. Người đàn ông thấy mình thật khác lạ, như vừa uống cả một bình axit. Dạ dày ông cháy như lửa, co kéo cơ thể. Mồ hôi đã thấm đẫm ông từ đầu xuống chân, và nó vẫn tiếp tục tuôn ra từ tất cả các lỗ chân lông.
Bàn tay phải ông cầm chặt con búp bê Vô. Sức Mạnh Đen chống lại Sức Mạnh Đen. Ai sẽ chiến thắng?
Ông đã được sống yên tĩnh nhiều năm qua ở xứ người. Ông đã đoạn tuyệt với cuộc sống trên vùng đất Cuồng Diệm. Vậy mà mọi nỗi kinh hoàng bây giờ lại quay trở lại, đổ xuống gia đình ông.
Khi muốn nuốt khan, người đàn ông cảm giác có những hòn đá đang chắn ngang cổ họng mình. Những hòn đá được nung đỏ đang bốc khói. Khủng khiếp.
Tay nắm cửa rất lạnh. Mồ hôi khiến nó trơn trượt trong lòng bàn tay ông.
Đối Hữu Lễ nắm chặt, vặn xuống. Nó xoay mềm mại và trơn tru cho tới khi dừng lại bên dưới và ông có thể kéo cánh cửa ra phía ngoài. Bóng tối trong tầng hầm phả vào mặt ông.
Đối Hữu Lễ biết, đi hết khúc cầu thang này ông sẽ xuống một thế giới riêng. Một mê cung, một nhà kho chứa tất cả những đồ vật không còn chỗ đứng trong các căn hộ. Nhiều món hàng của dân nhập cư còn nằm nguyên trong các bao tải lớn. Vô vàn hòm gỗ, vô vàn hộp bìa cứng đã mềm oặt vì không khí ẩm ướt dưới này.
Chỉ có một mình ông trong tầng hầm. Đối Hữu Lễ chầm chậm bước theo từng bậc cầu thang đi xuống. Sau mỗi bước chân, ông già lại có cảm giác tiến gần hơn đến huyệt mộ của chính mình.
Chỉ khi đã xuống đến chân cầu thang, Đối Hữu Lễ mới chuyển động cánh tay phải, giơ bàn tay vuốt dọc mặt tường. Ông biết nơi đây có một công tắc điện cũ kỹ, màu đen.
Đối Hữu Lễ xoay công tắc.
Trần hầm tỏa ra thứ ánh sáng tù mù. Những ngọn đèn tròn như những mặt trăng bẩn thỉu. Ánh sáng của chúng vàng khè, bóng phủ đầy bụi.
Đối Hữu Lễ lấy hơi và cảm giác làn không khí đang cắn xé phổi ông. Nó bốc mùi thối, nó ô nhiễm trầm trọng. Những âm thanh trộn vào nhau. Độ ẩm dưới này chắc chắn phải trên 90%. Một vài đồ vật được quăng xuống đây tràn ra ngoài vì những lớp bìa cứng đã mềm ủng ra, không đủ sức giữ chúng. Vô số chai lọ thò ra khỏi hộp đã bị chân người giẫm nát, dung dịch chảy tràn ra ngoài nền bê tông, tạo thành những vết lênh láng. Chúng gây ấn tượng như những mặt phẳng tàn khốc, nằm có vẻ yên bình đó, nhưng thật ra đang rình mò chờ cơ hội kéo mọi thứ xuống dưới sâu.
Đối Hữu Lễ mở to mắt nhìn. Lối đi tương đối rộng. Nó xuyên ngang một phía tầng hầm như một hầm ngầm.
Phía bên trái là những hốc đựng đồ. Đối Hữu Lễ thấy chúng như những tổ chuột khổng lồ. Chỉ một vài hốc được che bằng những cánh cửa sơ sài. Đa số đều mở toang, chỉ là những lỗ thủng, bóng tối rình mò bên trong đó như một con dã thú khổng lồ.
Đối Hữu Lễ đã đút con búp bê vào túi áo bên trái. Ông xoay cho những cây kim chỉ lên trên để chúng không làm rách túi.
Rất hiếm khi Đối Hữu Lễ xuống nơi này. Ông biết nó chủ yếu qua lời miêu tả của những người khác. Ông không còn nhớ lần cuối cùng ông xuống tầng hầm cách đây đã bao lâu. Người đàn ông thấy xa lạ.
Ông tin gã em trai đã nói thật. Hắn đang chờ ông đâu đó trong thế giới âm u xa lạ này, và hắn sẽ thụ hưởng việc trả thù, sẽ khoái trá trừng phạt ông, chắc chắn với hai gã tay chân là Ma Tử Đen và Người Song Đao.
Đối Hữu Lễ bước sâu vào tầng hầm và thấy sống lưng ông lạnh đi. Ông hoàn toàn cô độc, sẽ chẳng một ai giúp đỡ ông. Ông già đi vào khúc hầm ngầm quỷ quái, nghe như hơi thở thần chết đang phà lên gáy mình. Nỗi sợ hãi dâng cao, ông đưa mắt nhìn quanh.
Ông chẳng thấy gì. Ánh mắt ông không thể xuyên qua màn tối.
Đối Hữu Lễ biết cuối hầm ngầm là khu giặt cũ. Ở đây có ba chiếc máy giặt cổ lỗ và hai bồn nước để giũ đồ.
“Có phải hắn đang rình mò ở đó?”
Người đàn ông cô đơn chưa nghĩ hết câu thì tiếng nói của đối phương đã vang lên. Nó đập đến bên tai ông, trầm đục như thể người nói đang đứng trước một chiếc chảo lớn.
“Chào thằng anh ngu đần. Mày đi đúng đường đấy. Lại gần chỗ tao đây...”
Đối Hữu Lễ dừng lại vài giây, lắng nghe tiếng vọng. Ông đã không nhầm. Kẻ đang nói chính là Đối Cảnh Thiên.
Từ giây phút đó trở đi, Đối Hữu Lễ hiểu rằng ông không còn đường rút lui. Món nợ cũ phải được tính sổ.
“Phải, tôi sẽ đến, Đối Cảnh Thiên. Tôi không né tránh chú đâu.”
“Tao cũng mong thế, anh trai ạ.”
“Chú cứ đứng mãi trong bóng tối sao?”
“Không, tao sẽ đốt nến.”
Đối Hữu Lễ chờ cho tới khi ba cây nến được thắp lên. Vì không có gió thổi qua tầng hầm nên chúng cháy rất đều. Ngọn lửa yên lặng tỏa ra ba quầng tròn trong bóng tối.
Đối Hữu Lễ nhìn em trai và giật nảy người, ông có cảm giác như đang ngắm chính mình trong gương. Thời gian đã thay đổi ngoại hình Đối Cảnh Thiên, càng già gã càng giống Đối Hữu Lễ hơn. Khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả đều giống nhau như hai anh em sinh đôi.
Đối Cảnh Thiên đang ngồi xổm trên nền đất. Quanh hắn có để la liệt một số vật, Đối Hữu Lễ phải đến gần hơn mới nhìn rõ. Đó là những miếng da thú. Da cừu và da dê. Cả Đối Hữu Lễ cũng nhớ rõ những quy luật cổ, nói rằng những con rối phải được làm bằng hai thứ da này.
Đa phần da còn nguyên cả miếng như khi bị lột ra khỏi mình súc vật. Chỉ có ba mảnh là đã bị cắt nhỏ. Đối Hữu Lễ biết rằng cả Ma Tử Đen và Người Song Đao đều được cắt ra từ đó. Người đàn ông đứng lại trước đống da thú. Đối Cảnh Thiên dang rộng hai cánh tay.
“Mày nhìn đi, đây là công việc của tao.” - Hắn giải thích. - “Đây là của cải của tao. Chúng nó rất tốt.”
Đối Hữu Lễ gật đầu.
“Tôi nhớ cả những câu chuyện cổ lẫn các lời nguyền. Ngày trước tôi đã phải nghe chúng rất nhiều lần. Nhưng tôi biết chắc là chú đã chọn sai đường.”
Đối Cảnh Thiên nhe răng cười.
“Thế hả, mày biết thật hả? Tao nghĩ khác.” - Hắn dịu dàng vuốt những mảnh da thú. - “Mày không bao giờ áy náy hả? Mày không bao giờ tự nhủ là không thể tiếp tục trốn chui trốn nhủi, rằng sẽ có lúc mày phải trả nợ?”
“Không, Đối Cảnh Thiên. Tôi không áy náy. Tôi không làm điều gì xấu. Bây giờ tôi vẫn tin chắc như thế. Người chọn con đường đúng đắn là tôi, không phải chú.”
Đối Cảnh Thiên cười lớn.
“Mày không biết là con đường đúng đắn đó đang dẫn mày vào chỗ chết?” - Trong ánh nến, gương mặt gã thoắt mang vẻ cứng chết của mặt nạ. Như có một dải sương mù ma quỷ đang kéo qua nét mặt Đối Cảnh Thiên.
“Tôi đã sẵn sàng.”
“Thế thì tốt.” - Đối Cảnh Thiên gật đầu. - “Có thể nói là quân tử nữa. Thế mày có sẵn sàng cho các con mày vào chỗ chết không? Mày có muốn không?”
“Không!”
“Hừ, nhưng chúng nó sẽ chết.” - Gã đàn ông xòe hai bàn tay ra. - “Đúng, chúng nó sẽ phải chết. Chỉ sau đêm nay thôi, gia đình Đối Hữu Lễ sẽ không còn tồn tại nữa. Tao đã hút dính mày xuống dưới này, nhưng các con mày ở trên kia...”
“Rồi sao nữa...?”
Đối Cảnh Thiên nghiêng đầu. Hắn phun câu trả lời vào mặt người anh trai bằng vẻ sung sướng khùng điên của quỷ.
“Chẳng sao nữa hết. Tao đã gửi cả hai đứa tay chân của tao lên đó. Hay mày nghĩ chúng nó ở dưới này? Không đâu, chúng nó ở trên kia, chỗ các con mày, ở bên cái gia đình bị nguyền rủa của mày. Tay chân của tao sẽ xóa sổ chúng. Nghĩ cho kỹ đi, thằng anh trai khốn nạn. Mày không có nổi một cơ hội duy nhất.”
Đối Hữu Lễ bị sốc. Ông chỉ hy vọng gã em trai không nhận ra điều đó. Ông nhìn xuống đất, môi giật giật. Đối Hữu Lễ lấy hơi và trong một thoáng, ông có cảm giác mọi vật trong tầng hầm đều đang quay cuồng. Nền đất, trần hầm đang gợn sóng.
“Mày không nói gì cả hả?”
Đối Hữu Lễ nghiến răng tự chủ. Ông lấy hơi thật sâu, khiến lửa nến rung rinh. Những bóng đen bí hiểm thoáng hiện, thoáng ẩn.
“Tôi đến đây để tính sổ chuyện cũ, Đối Cảnh Thiên. Đừng để phí quá nhiều thời gian nữa.”