"Khi lão thái công còn làm nghề đồ tể, tên hắn là Cẩu Thặng."
Lâm Truy Hầu bày ra trạng thái ưu quốc ưu dân, thở dài mà nói: "Chỉ mong bệ hạ thêm kiên trì, cũng là may mắn của lê dân".
Mẫn Tĩnh Viễn nghe được mà cười nhạo một trận: "Có khác gì với ngươi sao?" ai có thể làm Hoàng đế mà không có lợi cho Bách gia? Nói giống như là thật sự quan tâm đến Hoàng đế vậy.
Lâm Truy Hầu đặt chung rượu xuống: "Ngươi thấy thế cục hiện tại trong triều thế nào?"
Mẫn Tĩnh Viễn không chút che dấu mà phun ra một chữ: "Loạn". Ngừng một chút, lại nói: "Cứ thế mãi, sợ rằng sẽ thành loạn thế". Mặc dù Hoàng đế yếu thế, nhưng đại thần ai ai cũng cường thế, họ cùng nhau kiểm soát triều đình, cho nên triều đình nhìn chung cũng không yếu.
Triệu Vương là phiên Vương, khi xưa Khương Thái hậu tranh giành nhiều đặc quyền cho ấu tử, đứng đầu trong đó là chiêu binh, khai thác muối và sắt, đất phong Triệu Vương giàu có và đông đúc, nghĩ đến việc Triệu Vương binh hùng tướng mạnh không phải là chuyện nhỏ, còn có trong triều có Đại Tư mã Liên Tiên Long là nhạc phụ của Triệu Vương, còn ra mặt nói chuyện giúp cho nữ tế. Triệu Vương còn cưới nữ nhi thế gia cho nhi tử của mình, gả nữ nhi vào những gia đình quý tộc, bản thân hắn còn cậy thế mà nạp nữ nhi của một người có quyền lực ở địa phương vào phủ làm thiếp, chỉ dựa vào hôn sự, đã dệt ra một mạng lưới quan hệ dày đặc. Hiện thời mặc dù Hoàng đế muốn động đến Triệu Vương thì cũng khó xuống tay, huống chi vốn hắn cũng không muốn thủ túc tương tàn.
Chỉ riêng hai người này thôi, đã đủ mang đến thảm họa chiến tranh rồi. Thảm họa chiến tranh, chính là trăm phần phiền toái. Đã trãi qua tháng ngày thái bình, ai lại thích vung đao múa kiếm.
Lâm Truy Hầu nói: "Cũng là tộc Mẫn thị ngươi thoải mái tự tại". Tổ tiên Mẫn thị là Mẫn Tử An được lưu danh sử sách với việc vô cùng yêu thích sơn thủy, hậu nhân cũng có nhiều người cuồng yêu sơn thủy không kiềm được, mặc dù vào triều làm quan, nhưng phần nhiều là giữ các chức quan linh tinh ở Quốc Tử giám, Sùng Văn quán mà thôi.
Cho nên thế gian có Mẫn thị nối tiếng là sĩ thuyết.
Dù cho có là ai lên làm Hoàng đế cũng phải lấy chức danh văn nhân danh sĩ mà ca tụng công đức.
Mẫn Tĩnh Viễn ngửa đầu uống cạn một chén, tư thái tiêu sái, cử chỉ thể hiện vẻ phong lưu. Lau đi chút vết rượu dính trên râu, rồi mới chậm rãi nói: "Bách Tán ngươi nếu muốn thái bình, kẻ nào có thể đứng lên làm loạn? Chuyện ngươi đã muốn, tất sẽ không thể không thành".
Hoàng đế không có nhi tử, Triệu Vương vẫn không có phản tâm, vẫn đang chờ đợi. Không phải nói loạn là loạn liền được đâu? Đất Triệu cách kinh sư ngàn dặm, tứ bề đều báo hiệu sự bất ổn, cũng không tất sẽ cháy lan đến kinh sư, hắn còn có thể dám bốc đồng hay sao? Dù sao cũng phải cần cả một quá trình, mà trong quá trình này, Lâm Truy Hầu có thể bố trí tất thảy.
Điều thế gia muốn cũng không phải là lợi ích của Hoàng đế, mà là quyền hành của gia tộc mình, phúc tộ quốc gia cũng chỉ là điều được thêm vào mà thôi. Ai sẽ ngồi xuống ngôi vị Hoàng đế? Có quan trọng hay không? Chỉ cần không quá ngu xuẩn, yếu đuối thì cũng không ngại gì.
Mặc dù tâm địa của Kim thượng mềm yếu quá mức, nhưng không phải kẻ ngu xuẩn.
Mẫn Tĩnh Viễn cũng không hỏi trong lòng lão ấy hướng về Triệu Vương hay là tử tự vẫn chưa rõ danh tính, là lão hữu đã lâu, lão nhận lời đến dạy Bách Nhiễm, tất cả phần nhiều đều là vì tình bằng hữu mấy chục năm với Lâm Truy Hầu, dù cho nhiều hơn, cũng chỉ là suy tính cho gia tộc, không hề pha lẫn chút tạp ý nào khác.
Nếu đặt vào thời kỳ trước mà nói, thật đúng như lão già kia nói, Bách Tán lão đã muốn, thì không gì không thành. Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, có hai việc lão không cách nào nắm chắc được, thứ nhất, là tuổi thọ của Hoàng đế, thứ hai, là tuổi thọ của chính lão.
Tuổi đã cao, sau hậu sự khó có thể đoán điều gì sẽ diễn ra. Lâm Truy Hầu cũng không thể bày bố sẵn trước, lão nói: "Bây giờ xem ra, Khương lão thái công cũng đáng gờm". Không có gốc rễ xuất thân, bản thân thăng chức rất nhanh thì không nói, còn dám đẩy nữ nhi lên Hậu vị, gia tộc tiêu phòng*, ít nhất có thể bảo vệ lưỡng thế phú quý, sau khi chết cũng không sợ con cháu chịu tai họa.
(*Tiêu phòng: chỉ sự sủng ái đặc biệt Hoàng đế giành cho phi tần)
Danh sĩ đều là như thế, đàm luận quốc sự, nghĩ đến điều gì thì nói điều ấy.
Mẫn Tĩnh Viễn cũng đồng ý: "Đúng thật là đã rơi rụng đi chút ít, với xuất thân kia của lão, có thể làm được đến bước này cũng đã tương đối không dễ dàng gì rồi. Chỉ tiếc con cháu lại không có năng lực bằng tổ tiên cha ông". Vị lão tiên sinh này vốn là người tiêu sái, ai cũng đều dễ nói chuyện, rất ít khi so đo với người khác, chỉ có một điều, người lão hận nhất là kẻ không tuân phép tắc. Lễ bại, thế gian tắc sẽ vô đạo, sao có thể duy trì được trật tự?
Mẫn Tĩnh Viễn vừa mới bắt đầu là không dừng lại được: "Cha lão không hiểu cũng đành thôi". Lão nhân này tuyệt không trách Khương lão thái công, thời điểm lão thái công hành nghề đồ tể, có tên là Cẩu Thặng, cho đến khi phát đạt lên, cảm thấy thật sự nghe không xuôi tai, mới luyến tiếc mà sửa lại cho nhã nhặn một chút, đặt là Bản Tùng, cứ thế một người như vậy, từ tâm cho đến thân, có thể gầy dựng nên công danh sự nghiệp đã không dễ dàng gì, sao còn có thể trách lão ấy được chứ? Mẫn Tĩnh Viễn cũng rất hiểu lý lẽ, dù cho không thích người ta, cũng sẽ không tùy tiện chỉ trích người.
"Nhưng tên Khương Thái này thì khác, lão ta luôn biết học hỏi. Học rồi sẽ áp dụng. Quy củ phép tắc, đạo tề gia, há có thể vứt đi? Người không có nền tảng, phải nên lập gia quy, lập gia phả, lấy thế hệ này làm gốc, rồi nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, cứ thế tiếp nối không ngừng - - Nhưng tên ngu xuẩn Khương Thái này thì lại không, hắn cứ làm theo ý mình, nghĩ như thế nào thì làm như thế ấy. Thân phụ không có xuất thân, hắn lại không thấy có gì hổ thẹn, điều này vốn là tốt, làm người thì không nên quên xuất thân của bản thân, nhưng lão ta lại kiêu ngạo tự đắc vì là Vương hầu, còn muốn duy trì điệu bộ không quy không củ đó của phụ thân lão, trong nhà lại không phân biệt ra hai dòng chính thứ, người người đều nói lão sai, không phải lão không sửa, mà cứ quyết giữ theo ý mình, thật sự là ngu xuẩn chết lão ta! Cuối cùng cũng có ngày, không đợi người khác thu thập, thì chính lão cũng không nghiêm được nữa".
Ngôn từ không một chút lưu tình, Lâm Truy Hầu nghe mà cười mãi không thôi, quạt lông trong tay lão vỗ xuống mặt đất, cười xong mới nói: "Gây dựng sự nghiệp thì dễ, giữ vững sự nghiệp mới khó. Khương thị thịnh vượng, qua ba đời sẽ tiêu." Lão đúc ra tổng kết. Khương Bản Tùng đã khởi đầu rất tốt, đáng tiếc đến cuối cùng con cháu lại chịu thua kém.
Sau khi Mẫn Tĩnh Viễn châm chọc xong, cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái, tâm tình tương đối sung sướng, dưới tác dụng của việc sung sướng tâm tình, lão cũng có tâm nhắc nhở lão hữu: "Trước đừng nói người ta, chính ngươi cũng không làm tốt".
Rốt cục cũng đến vấn đề chính, Lâm Truy Hầu nói nhiều như vậy, là vì muốn vòng đến điểm này, lão buông chung rượu, ngồi lại nghiêm chỉnh.
Mẫn Tĩnh Viễn liếc mắt nhìn lão: "Sau này nếu Đại lang trực tiếp thừa tước, Tử Thượng phải xử lý thế nào? Không lập cha mà lập con, là danh không chính ngôn không thuận rồi". Bỏ qua nhi tử, mà trực tiếp nâng đỡ tôn tử.
Trong chuyện này còn có một đạo lý khác, tử tòng phụ là chuyện bất di bất dịch, nếu khi địa vị của nhi tử cao hơn, thì lại đi ngược với đạo hiếu, khi xảy ra bất đồng, vậy thì phải nghe theo ai?
Vốn có một biện pháp, hoặc có thể thử một lần, là làm nghĩa tử, Bách Nguyên làm con nuôi của dòng bên, vậy thì theo lễ pháp sẽ không phải phụ thân của Bách Nhiễm rồi. Nhưng Lâm Truy Hầu chỉ có một nhi tử như vậy thôi, sao có thể bỏ được chứ?
Vừa nhắc đến vấn đề này, đã bị Lâm Truy Hầu nhất quyết phủ quyết: "Vì tôn mà đuổi tử, A Nhiễm sẽ mang ác danh".
Còn biện pháp nào khác đâu? Mẫn Tĩnh Viễn cũng đã suy tư khổ tướng rất nhiều.
Lâm Truy Hầu thử hỏi: "Nếu như Tử Thượng rời kinh, an tâm làm danh sĩ, tiêu dao qua ngày thì như thế nào?"
Danh sĩ là một quần thể rất đặc thù, bọn họ cũng chia làm tam lục cửu đẳng, nổi danh nhất, chính là vị soái lão đầu trước mắt này, bất kể đi đến đâu, cũng đều là đối tượng được người người tiếp đón. Lại vì bọn họ không màng danh lợi, không nắm thực quyền, mà người người lại tài hoa hơn người, lời bọn họ nói ra, vô cùng có sức nặng, quan trọng hơn nữa là có thể có được thanh danh tốt, tăng thêm danh vọng cho gia tộc.
Mẫn Tĩnh Viễn cúi đầu suy nghĩ, cách này cũng có thể xem là một kết quả tốt.
Lão chỉ dạy Bách Nhiễm vài ngày, lại cảm thấy Bách Nhiễm càng thích hợp cho vị trí này hơn cả Bách Nguyên. Hiện tại trong triều đang nổi lên một trận chính biến, chẳng biết lúc nào sẽ nổ ra, vào thời điểm đặc thù, người đứng đầu có một tầm nhìn nhạy bén, có được sự đảm lược và trách nhiệm, quả cảm quyết đoán là vô cùng quan trọng.
Vì sao trong số bát đại gia tộc Bách, Cố, Liên, Mạch, Tạ, Hạ, Trần, Mẫn này Bách thị lại đứng đầu? Có thế gia nào mà không có tài nguyên của chính mình? Liên thị và Trần thị có căn cơ trong quân ngũ, gia chủ của hai gia tộc này đều được phong Đại Tư mã, Đại Tướng quân, Tạ thị thì xưng danh ở kinh luân, Hạ thị lấy đức để lập gia, Mạch thị nổi danh ở lễ nghi, Mẫn thị là tài trí, thiên hạ đều biết, hiện tại Cố thị đang bắt đầu suy thoái, hai mươi năm trước cũng rất hiển quý hiển hách.
Mỗi gia tộc đều có ưu thế của mình, vì sao cố tình lại khiến cho Bách thị có địa vị cao hơn? Cái tên Lang gia Bách thị, trong thiên hạ này, ai nghe mà không sinh ra sự tôn kính? Phải chăng là vì nhân gia chiếm nhiều vị trí quan trọng hơn? Tất nhiên là không phải. Dựa vào chính là, có một người lãnh đạo sắc sảo, đảm lược, quyết đoán!
Lâm Truy Hầu là một người rất giảo hoạt, lão có một ánh mắt cực kỳ hung, không dễ dàng đứng về phe nào. Vào những năm cuối của tiên đế, lão dám đợi đến khi Khương thái hậu lừa Thục Vương tiến cung rồi dùng rượu độc độc chết hắn, nên nhìn ra được nữ nhân này có sự nhẫn tâm thủ đoạn truyền kỳ, mới lập tức dẫn đầu nhóm đại thần bảo vệ xung quanh Kim thượng. Thời cơ lúc này cũng thật xảo diệu, Khương thái hậu xuất thân hàn vi, trong số phi tần của tiên đế có nhiều người thuộc thế gia, mà nhi tử của nữ tử thế gia lại phải tôn xưng thần với nhi tử của kẻ đồ tể, còn không bằng chết đi cho xong, nhất là những kẻ có tính tâm cao khí ngạo. Trong đó có Hoàng trưởng tử của tiên đế, Thục Vương, là quan trọng nhất. Khương thái hậu giết chết Thục Vương, rất nhiều thế gia huân quý chỉ cho đây sẽ là tự hại mình, sợ các vương hầu khác sẽ mượn cớ cáo khóc tang thỏ mà cùng đồng lòng, nên đều có do dự. Duy nhất chỉ có Lâm Truy Hầu công nhận Kim thượng làm trưởng tử, chiếm được đại nghĩa, Khương thái hậu với sức chiến đấu cường hãn, sẽ không gây níu chân, nên quyết đoán đưa ra quyết định.
Quả nhiên, Khương thái hậu bảo vệ cả một đường, đưa Kim thượng lên ngôi vị Hoàng đế, sau khi kim thượng yên vị, vẫn không được an ổn, Khương thái hậu lại giết chết những kẻ tạo phản là tề vương, Ngụy Vương, Lâm Xuyên Vương, cả nhà Nhữ Âm Quận Vương, ban ba thước vải trắng cho những người đã giúp sức cho huynh đệ cùng mẹ của mình là Trưởng công chúa Trưởng Dương, Trưởng công chúa Hội Kê, Trưởng công chúa Dự Chương cùng các vị phò mã. Thủ đoạn dứt khoát, không một chút dây dưa.
Chọn phe cũng là một kỹ năng, hoặc là vĩnh viễn không chọn, ai thành Thiên tử thì nguyện trung thành với người đó -- Tỷ như Trần thị -- Là một đại thần trung trinh như thế, Hoàng đế thấy an tâm nhất khi sử dụng, nhưng cũng theo đó mà thể hiện rõ một điều chính là, sẽ không được Hoàng đế xem như tâm phúc của mình, hoặc là, làm điều đó trước khi người khác làm, cho đến bây giờ chỉ có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới được người ca tụng, không ai dệt hoa trên gấm còn có thể được người ta nhớ mãi không quên.
Cứ như thế, Lâm Truy Hầu thành đại thần trung thành và tốt nhất đất nước trong mắt Hoàng đế, thành nhân vật cao thượng giữ gìn lễ pháp, không sợ thế lực tàn ác trong mắt thế nhân, danh lợi song thu chính là như thế này đây.
Hiện tại, triều đình vội vàng tranh trữ, Lâm Truy Hầu phủ cũng vì Thế tôn mà dọn sạch đường.
"Việc này phải giải quyết càng sớm càng tốt". Mẫn Tĩnh Viễn nói. Sớm định ra hình tượng cho Bách Nguyên, đến lúc đó cũng không có ai có thể nói Thế tôn bất hiếu, hiện tại thế tôn cũng chỉ mới bốn tuổi mà thôi.
Tất nhiên Lâm Truy Hầu sẽ không dọn hết tất thảy, mà bảo hộ Bách Nhiễm trong nhà kín, cho đến khi cần mới phóng xuất. Nhưng liên quan đến lễ pháp, liên quan đến vấn đề cá nhân là việc khó giải quyết nhất, nếu Bách Nhiễm muốn sống một cuộc đời trong sạch, thì đến nửa điểm cũng không được dính vào chuyện này.
Lâm Truy Hầu thấy Mẫn Tĩnh Viễn đồng ý, tiện đó nói: "Đây là tất nhiên, đã nói đến đây rồi, còn có một thỉnh cầu, xin mẫn huynh đáp ứng".
"Ngươi nói đi". Mẫn Tĩnh Viễn thấy đã bàn bạc được biện pháp, tâm tình cũng tốt hơn, Tử Thượng và Bách Nhiễm đều do lão nhìn họ lớn lên, xem như là vãn nối cực kỳ thân thiết, Lâm Truy Hầu lại là bằng hữu tâm giao nhiều năm, có thể giải quyết được nan đề này một cách trọn vẹn, tất nhiên là lão cao hứng rồi.
Lâm Truy Hầu chậm rãi nói: "Lệnh Tử Thượng làm học trò của ngươi". Có danh sĩ làm sư phụ, điều đó có nghĩa là có rất nhiều danh sĩ xem ngươi như thân nhân mà đối đãi, để nổi danh cũng sẽ có ít khúc chiết hơn.
Mẫn Tĩnh Viễn nghe xong thì xoa trán, chỉ biết lão già này sẽ không có hảo tâm đến mời lão uống rượu mà, thì ra là đón đầu ở đây. Lão không thích thu nhận đồ đệ, chỉ vì sợ có ràng buộc, thu nhận Bách Nhiễm là vì Lâm Truy Hầu vẫn mãi luôn thỉnh nhờ, lại vì chính lão chứng kiến, cảm thấy nàng có thiên tư tốt, nhất thời vui sướng mới thu nhận, bằng không, lúc này lão đã du sơn ngoạn thủy như tổ tiên Mẫn Tử An rồi, cần gì bị khổ bức ở lại đây dạy học.
Trong lòng Mẫn Tĩnh Viễn hối hận không thôi, chỉ hận ngày cuối xuân ấm áp, gió nhẹ hòa cùng men say, bầu không khí quá mức tốt đẹp, hại lão xem kẻ xấu thành người tốt, lắm miệng mà đưa ra đề nghị.
Còn có thể nói gì được nữa? Thu một người cũng là thu, thu hai người cũng là thu, sao lão có thể cự tuyệt được đây? Chỉ phải nhắm mắt mà đáp ứng.
Lâm Truy Hầu cười đến vừa ý: "Chúc mừng mẫn huynh lại nhận được một cao đồ".
Điển hình của việc được lợi còn khoe mẻ chính là thế này đây.
----------