Đám người Sở Mộ đã đi lên trên đỉnh cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, không rõ là chuyện gì xảy ra.
- Các ngươi không bước vào top một vạn người đầu tiên, đã bị đào thải, hiện tại có thể quay người rời đi.
Một đạo thanh âm già nua phảng phất như từ bên bầu trời hàng lâm, cuồn cuộn lan truyền, uy thế vô biên vô hạn.
- Không tiến vào top một vạn?
Sắc mặt những Kiếm Tôn kia trở nên trắng bệch.
Cho dù là trước đó bọn hắn đã nghĩ tới, không có cách nào tiến vào top một vạn, nhưng mà vẫn dùng toàn lực, tranh thủ khả năng cực kỳ nhỏ bé kia. Thế nhưng lúc này biết được không có cách nào tiến vào top một vạn, hai chữ đào thải này lại giống như cự chùy hung hăng đánh từng đợt vào trái tim bọn họ, đau đớn tới mức khó có thể hít thở.
Sự thực tàn khốc như vậy, nhưng mà thực lực cách biệt, làm cho bọn họ vô duyên với Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội.
Mặc dù trong lòng có ngàn vạn chỗ không cam lòng, mặc dù có một ít Kiếm Tôn cảm giác mình chưa dùng hết toàn lực. Nhưng mà đã bị đào thải, không thể trách ai được. Muốn trách cũng chỉ có thểt tự trách mình nắm bắt thời cơ không đúng.
Mang theo một chút không cam lòng, những Kiếm Tôn này liên tục quay người, quay đầu lại nhìn một vạn Kiếm Tôn ở trên đỉnh Bách Thánh sơn. Đột nhiên quay đầu, đi xuống dưới chân núi.
Mọi người đều nói lên núi thì dễ, xuống núi thì khó. Nhưng mà ở chỗ này lại không thích hợp, bởi vì áp lực trên núi càng lên cao càng lớn, mà áp lực khi xuống lại càng ngày càng nhỏ.
Một vạn Kiếm Tôn, trong đó có Sở Mộ đứng trên đỉnh núi quay đầu lại. Trước mắt bọn hắn, cách đó hơn vạn trượng là một tòa cung điện rất lớn, rộng lớn, cổ xưa, tràn ngập cảm giác tuế nguyệt, tang thương. Đúng là đại điện Bách Thánh minh.
- Trước tiên ta phải chúc mừng các ngươi thành công trổ hết tài năng trong hơn chục vạn Kiếm Tôn có mặt. Tiến vào Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội chính thức.
Một đạo thanh âm từ trong đại điện Bách Thánh minh truyền ra. Chợt, một đạo thân ảnh từ trong đại điện đi ra.
So với cửa điện rộng lớn, đạo thân ảnh kia tựa như con sâu cái kiến. Nhưng mà không có ai cảm thấy người này nhỏ bé, ngược lại, còn có cảm giác sừng sững, nguy nga giữa thiên địa.
Mặc trường bào màu đen, nhìn tuổ tiác bất quá chỉ hơn bốn mươi. Tóc mai màu trắng, khóe mắt có vết nhăn rõ ràng, làn da trắng nõn, tràn ngập dấu vết năm tháng tang thương, chứng minh tuổi thật của hắn vượt xa bộ dáng bên ngoài.
Khí tức như có như không vờn quanh thân người này, mọi người chỉ cảm thấy, chỉ cảm thấy thân thể người này như vô biên vô hạn bành trướng lên. Không có bất kỳ một hành động nào, chỉ nháy mắt đã bước tới trước mặt mọi người. Dường như rất lâu đã đứng ở chỗ này, dung nhập vào làm một thể với Bách Thánh sơn dưới chân.
Đủ loại ảo diệu giống như từ trên cơ thể người này tràn ra, diễn sinh ra.
Kiếm Thánh, người này tất nhiên là cường giả Kiếm Thánh.
Bình thường Kiếm giả muốn gặp được Kiếm Thánh là chuyện muôn vàn khó khăn, coi như là đệ tử trọng yếu của thập đại tông môn kiếm đạo. Lúc không có chuyện quan trọng cũng không có cách nào nhìn thấyk th.
Dù sao bên trong thập đại tông môn kiếm đạo, Kiếm Thánh cũng không có mấy. Đều là tồn tại cấp cao nhất, đã sớm không hỏi thế sự, một lòng tiềm tu.
Ngay cả một ít người tâm chí kiên định, lúc này nhìn thấy Kiếm Thánh đứng sờ sờ trước mặt mình, còn mở miệng nói chuyện. Trong lòng nói không kích động là giả. Chỉ là bọn hắn cũng có thể khống chế được cảm xúc của mình, nhanh chóng điều chỉnh nó.
- Lần nữa chúc mừng các ngươi có thể đạt được cơ duyên lớn lao.
Vị Kiếm Thánh này mở miệng cười nói, bộ dáng có chút thần bí. Nói ra một câu khiến cho Sở Mộ và những Kiếm Tôn còn lại không rõ ràng cho lắm. Bởi vì bọn họ cũng không biết vì sao lại đột nhiên cử hành Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội.
Mọi thứ có lẽ luôn có lý do, trước kia chưa từng cử hành Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, lần này lại cử hành, trong đó tất có nguyên do của nó.
Vậy cái gọi là cơ duyên lớn lao là gì?
Trong lúc nhất thời mọi người hiếu kỳ không thôi. Nhưng mà Kiếm Thánh này lại không giải thích, không có cách nào biết được. Mặc dù có một ít Kiếm Tôn trong lòng sốt ruột cũng không có biện pháp, cũng không thể rút kiếm gác lên trên cổ Kiếm Thánh mà ép đối phương nói ra.
- Các ngươi có thể tu luyện ở đây một tháng, sau một tháng sẽ chính thức cử hành Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội.
Kiếm Thánh chuyển chủ đề, khẽ cười nói:
- Trong một tháng ở đây các ngươi có thể lựa chọn rút lui, bất quá một khi lựa chọn rút lui thì phải rời khỏi đây.
Rút lui?
Trong lòng một vạn Kiếm Tôn này căn bản không có ý nghĩ này trong đầu. Ngàn dặm xa xôi chạy tới tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, từ hơn mười vạn Kiếm Tôn chạy lên trên, trổ hết tài năng như vậy sao có thể dễ dàng rút lui như vậy được chứ?
Hai chữ rút lui này còn chưa xuất hiện đã bị đám Kiếm Tôn này đánh nát bấy, mà bọn hắn thì kích động.
Ở đây tu luyện một tháng?
Nơi này chính là đại điện của Bách Thánh minh nha. Bình thường không phải cường giả Kiếm Vương cấp căn bản không có tư cách bước vào nơi này.
Bọn hắn chỉ là Kiếm Tôn, mặc dù nói Kiếm Tôn và Kiếm Vương chênh lệch một cấp độ, nhưng mà thực lực sai biệt trong đó, lại gấp trăm lần.
Nhiều Kiếm Tôn thậm chí còn không biết mình có thể đột phá tới cấp độ này hay không.
Mặt khác, linh khí nơi này vô cùng tinh khiết, hơn nữa vô cùng nồng đậm, đối với tu luyện có trợ giúp rất lớn.
Sở Mộ thì không có bao nhiêu cao hứng, bởi vì linh khí nơi này cho dù có tinh khiết, nồng đậm tới đâu cũng không có nửa điểm quan hệ nào với hắn. Thứ hắn cần là hoang khí tinh khiế.t
Tu luyện ở nơi này, có lẽ kiếm nguyên của Kiếm Tôn khác càng thêm tinh khiết và hùng hậu. Nhưng mà Sở Mộ rất khó, đối với hắn rất bất lợi. May mắn là Sở Mộ có được kỳ trân dị bảo như Hoang thạch nhũ ngàn năm.
- Ở trong này một tháng, các ngươi có thể trao đổi luậ bàn. Nhưng mà tuyệt đối không thể xảy ra xung đột. Nếu không sẽ bị trục xuất.
Kiếm Thánh này nói ra, ngữ khí có chút nghiêm túc. Đây không phải là cảnh cáo, mà là đang nói sự thực.
- Được rồi, kế tiếp sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho các ngươi.
Kiếm Thánh này nói hết lời, thân thể đột nhiên biến mất không tháy gì nữa. Giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Bởi vì diện tích nơi này rất lớn, cho nên một vạn Kiếm Tôn ở lại đỉnh núi Bách Thánh sơn cũng không có gì là chật chội, ngược lại còn rất là rời rạc.
- Đầu Man Hoang cự thú của ngươi đâu?