- Lão tam, cẩn thận.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, thân ảnh Sở Mộ quỷ dị xuất hiện sau lưng một Kiếm Tôn. Vẫn bảo trì tư thế rút kiếm, nhìn tư thế này là muốn rút kiếm, lại giống như đã rút kiếm rồi, vừa mới tra kiếm vào vỏ.
Kiếm Tôn kia thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, chuyển thành thống khổ, muốn kêu to nhưng không có cách nào kêu lên thành tiếng. Toàn thân run rẩy, chỉ thấy y phục ở lưng hắn bị đứt, lộ ra làn da. Bên trong làn ra có một tia máu đỏ xuất hiện.
Tiếp đó, nửa người trên của Kiếm Tôn này theo tia máu bắt đầu đổ ập xuống.
- Tam ca.
- Tam đệ.
Hai mắt của hai Kiếm Tôn còn lại đỏ ửng.
- Giết hắn, báo thù cho lão tam.
- Lão ngũ cũng chết, giết.
- Muốn giết ta cũng nên chuẩn bị tâm lý bị giết.
Sở Mộ thoáng cười cười, Ngịch Không bộ được thi triển, xuất hiện bên cạnh một Kiếm Tôn khác, lại đâm ra một kiếm.
Người này trong bốn Kiếm Tôn xếp thứ hai, thực lực cũng tương đối mạnh mẽ cho nên chật vật tránh đi một kiếm của Sở Mộ. Phẫn nộ, nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà mất đi lý trí.
Hắn phản kích lại, né tránh, đâm ra một kiếm.
Máu tươi rơi xuống, một cánh tay bay lên cao, trên bàn tay của cánh tay kia còn nắm một thanh kiếm.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng rừng cây, không có tay cầm kiếm tương đương bị phế. Tiếp theo một đạo hàn mang lóe lên, nhanh chóng bành trướng trước mắt hắn, xuyên thủng cổ họng hắn.
Cùng lúc đó ở một bên khác, móng vuốt sắc bén của Bá Vương đem thân thể một Kiếm Tôn cuối cùng xé rách.
Trong thời gian ngắn ngủi không tới mười tức, bốn Kiếm Tôn thực lực không kém, ngay cả thực lực chân chính còn chưa có thi triển ra đã chết dưới thân kiếm của Sở Mộ và móng vuốt sắc bén cùng cái đuôi của Bá Vương.
Không phải bọn hắn quá yếu, là Sở Mộ và Bá Vương quá mạnh mẽ.
Tuy rằng Sở Mộ thông qua khảo hạch Kiếm Tôn mới được có mọt năm, nhưng mà thực lực hắn không thể tính toán theo lẽ thường. Mà thực lực và tốc độ của Bá Vương quá mạnh mẽ, đủ để so sánh với những Kiếm Tôn đỉnh cấp kia.
Như bốn người Kiếm Tôn muốn giết Sở Mộ và cướp đi Bá Vương này, tuy rằng thực lực không kém, nhưng mà cũng chỉ có thể coi là Kiếm Tôn cấp độ trung trung mà thôi.
Giết bốn bọn hắn, Sở Mộ không có chút nặng nhọc nào, rất quen thuộc tháo oản luân không gian cực phẩm trên tay bọn hắn xuống, lại lấy đi kiếm khí. Sau khi lấy đi tất cả những đồ có giá trị, lại hủy thi diệt tích.
Vì ngăn ngừa bị quấy rầy, Sở Mộ lại cưỡi Bá Vương rời khỏi nơi này. Sau khi đi xa chừng mười dặm, tới một nơi càng thêm vắng vẻ, điều tức hoàn tất. Sở Mộ nhảy xuống khỏi lưng Bá Vương, bắt đầu thi triển Cổ ngự thú thuật.
Bước đầu tiên là khế ước ngự thú.
Muốn làm được vậy cần một ít thủ ấn phối hợp.
Đối với Sở Mộ mà nói, độ khó không lớn, dễ dàng thi triển ra được. Ngưng tụ một chút máu tươi và tinh thần ý niệm của Sở Mộ, hai thứ trộn lẫn, sau đó bay về phía trán Bá Vương.
Trí tuệ của vc không thấp, Sở Mộ cũng nói cho nó biết cho nên Bá Vương không có phản đối. Tùy ý để cho ấn ký kia rơi vào trên trán nó. Chợt, tiếng vang quái dị vang lên, ấn ký ngự thú từng chút một dung nhập vào trong trán Bá Vương, hóa thành một đường văn ấn ý.
Sở Mộ chỉ cảm thấy giữa hắn và Bá Vương dường như có một loại liên hệ thân mật, hắn có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của Bá Vương. Lúc này Bá Vương rất sung sướng, giống như trẻ con vậy.
Trên thực tế Bá Vương mới sinh ra chưa đủ một năm, quả thực xem như tiểu hài tử.
- Kế tiếp mới là bước thứ hai. Bá Vương, ngươi nên phối hợp cho tốt.
Sở Mộ vuốt đầu Bá Vương rồi nói. Hai mắt Bá Vương díp lại, bộ dáng rất là hưởng thụ.
Hít sâu một hơi, Sở Mộ lui về phía sau ba bước, hai mắt lóe lên tinh mang vô cùng đậm đặc, phảng phất như đâm vào trong hư không. Hai tay lại lần nữa huy động, tạo thành từng tầng ảo ảnh, không ngừng chồng chất lên nhau, vô cùng huyền ảo.
Không Chi áo nghĩa chấn động, không chi lực từ hai tay Sở Mộ phóng ra. Giống như là gợn sóng khuếch tán ra. Trong nháy mắt đã bao trùm phương viện trăm trượng.
Mà ánh mắt Bá Vương thì nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn hai tay Sở Mộ, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Mở không gian chiến thú, đây không phải là chuyện nhẹ nhõm. Sở Mộ hết sức chăm chú, theo hai tay của hắn, dần dần một quang điểm trong suốt giữa hai tay hắn xuất hiện.
Chấn động kinh người xuất hiện, sóng xung kích đáng sợ tàn sát bừa bãi. Hết thảy cây cối trong phương viên ngàn trượng toàn bộ đều bị phá hủy, phảng phất như bị cuốn vào trong vết nứt không gian, biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi nào. Bá Vương xông về phía trước, phía trước giống như là một mặt nước, gợn sóng nhộn nhạo lan tràn. Bá Vương tiến vào, tiếp đó là cổ, sau đó là cả thân thể tiến vào bên trong.
Trong nháy mắt, Bá Vương phảng phất như tiến vào trong hư vô, biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả chấn động dần dần yên lặng, Sở Mộ thở dài một hơi, vội vàng thi triển Không Chi áo nghĩa, bay khỏi nơi này.
Ngay khi Sở Mộ vừa mới rời khỏi chừng một phút đồng hồ có mấy đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trên không trung, nhanh chóng đáp xuống. Sau khi xem xét, truyền âm nói chuyện với nhau, sau đó mới mang theo một chút nghi hoặc rời đi.
Ước chừng qua một hai thời thần, cũng có một đám Kiếm giả tới, tìm hiểu bốn phía, cũng không có tìm được gì, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Bọn hắn cho rằng đây là bảo vật gì đó xuất hiện, nhưng mà không ngờ tới nơi lại không tìm được gì.
Có lẽ đã bị người nhanh chân tới trước thu lấy, có lẽ căn bản không có bảo vật gì.
...
Sở Mộ đi một vòng, trở lại căn cứ tạm thời, không có ai biết rõ hắn đi làm cái gì.
Trực tiếp tiến vào trong gian nhà gỗ, đóng cửa lại, tâm tình của Sở Mộ vô cùng vui sướng. Sau khi thi triển Cổ ngự thú thuật, hắn và Bá Vương thành lập khế ước, từ nay về sau Bá Vương chết hắn sẽ bị thương. Mà hắn chết Bá Vương cũng chết.
Nói cách khác, coi như có cường giả vừa ý với Bá Vương cũng không có cách nào cướp đi được.
Sở Mộ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của không gian chiến thú. Cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Bá Vương, giống như ở trong hư vô, lại ở bên cạnh. Nhìn không thấy, sờ không được. Nhưng mà chỉ cần hắn nguyện ý là có thể triệu hoán Bá Vương ra được.
Bốn Kiếm Tôn kia chết đi cũng không khiến cho bất luận một ai chú ý. Thời giân trôi qua, ngày càng có nhiều Kiếm Tôn đi tới căn cứ tạm thời này.