Càng như thế bọn hắn càng hiểu rõ, cái gọi là tự nghĩ ra kiếm đạo có ý nghĩa và gian nan thế nào.
Hai người nhìn ánh mắt của Sở Mộ, không chỉ có ngạc nhiên, cũng có hương vị giống như nhìn quái vật, tên điên.
Thậm chí bọn hắn bắt đầu cảm thấy, có phải Sở Mộ quá mức không biết trời cao đất rộng hay không? Dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn tự nghĩ ra kiếm đạo.
- Ta biết rõ suy nghĩ này rất là lớn mật, cũng rất điên cuồng. Nhưng mà đây là tín niệm của ta, cho dù chỉ là một giấc mơ, cho dù cuối cũng không được gì cũng vậy.
Sở Mộ lại bổ sung một câu, rồi nhìn Chân Không Kiếm Vương nói:
- Ta rất cảm ơn tiền bối ưu ái, chỉ là, ta chỉ có thể cô phụ một phen ý tốt của tiền bối mà thôi.
Sở Mộ không nói quá nhiều lời, nhưng mà nói rất rõ ràng, vẻ kiên quyết trong lời nói hai người Thiên Hà Kiếm Vương và Chân Không Kiếm Vương đều có thể nghe ra được. Dùng lịch duyệt nhân sinh của bọn hắn để phán đoán, bọn hắn biết rõ, loại người như Sở Mộ, một khi quyết định làm chuyện gì nhất định sẽ kiên trì tới cuối cùng, dù là thất bại cũng sẽ không quay đầu lại.
Ngươi có thể nói đó là cố chấp quật cường, vô luận nói thế nào, loại người này cuối cùng hoặc là triệt để trầm luân, hoặc là quang mang vạn trượng.
Bọn hắn không biết cuối cùng Sở Mộ sẽ như thế nào, nhưng mà thái độ của Sở Mộ đã biểu hiện ra rất rõ ràng, muốn đi con đường tự nghĩ ra kiếm đạo, không bái sư.
Chân Không Kiếm Vương không khỏi cảm thấy ảm đạm, thật vất vả mới tìm thấy một đệ tử thỏa mãn. Kết quả người thỏa mãn này lại lựa chọn không muốn bái sư, mà đi con đường tự nghĩ ra kiếm đạo hư vô mờ mịt kia.
Mặc dù có chút cảm thấy Sở Mộ không biết tự lượng sức, nhưng mà bọn hắn không có cười nhạo. Ngược lại còn cảm thấy vài phần kính nể. Tối thiểu, tu vi của tên Kiếm giả trẻ tuổi này còn xa không bằng bọn hắn, nhưng mà lại có lý tưởng mà bọn hắn không dám suy nghĩ tới. Càng vì lý tưởng này mà làm ra hành động, đi làm chuyện mà bọn hắn không dám làm.
- Đã như vậy chỉ có thể nói ta và ngươi không có duyên phận thầy trò.
Chân Không Kiếm Vương vô cùng tiếc hận nói, vẻ mặt ảm đạm.
- Ta chỉ có cảm tạ tiền bối ưu ái mà thôi.
Sở Mộ nói.
Thiên Hà Kiếm Vương chỉ khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì. Lúc này, ngay cả người lão luyện như hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Dù sao hắn chỉ là một người đứng xem bên ngoài.
- Tiền bối, nếu như không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước.
Sở Mộ đứng dậy hạ kiếm lễ với hai Kiếm Vương, nói.
- Đợi một chút.
Lúc Sở Mộ đi về phía cầu thang xuống lầu, Chân Không Kiếm Vương đột nhiên mở miệng. Nhìn vẻ mặt hắn dường như vừa mới làm ra quyết định trọng đại gì đó. Trong tay xuất hiện một quyển sách lụa mỏng, vô cùng bất phàm:
- Tuy rằng không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng mà ta xem trọng ngươi. Đây là một chút tâm đắc, nhận thức của ta đối với Không chi ý cảnh. Xem như dệt hoa trên gấm vậy. Hi vọng có trợ giúp cho ngươi.
Nói xong bản sách lụa trong tay Chân Không Kiếm Vương đột nhiên biến mất, lại xuất hiện trước mắt Sở Mộ. Đó là thuấn di chân chính..
- Đa tạ tiền bối ưu ái, Sở Mộ ghi nhớ trong lòng.
Sở Mộ hít sâu một hơi, duỗi hai tay ra tiếp lấy bản sách lụa này, chỉ cảm thấy thứ kia phảng phất như nặng ngàn vạn cân.
- Đa tạ tiền bối ưu ái, Sở Mộ ghi nhớ trong lòng.
- Hi vọng ngươi có thể làm được chuyện mà chúng ta không có cách nào làm được.
Thiên Hà Kiếm Vương cười nói.
Sở Mộ nhìn hai vị Kiếm Vương một lát, rồi xoay người đi xuống cầu thang.
Sở Mộ rời đi, Thiên Hà Kiếm Vương và Chân Không Kiếm Vương thu hồi ánh mắt, nhìn nhau không nói gì. Bởi vì lúc này tâm tình của bọn hắn rất là phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
Đón ánh mắt kinh ngạc, không có cách nào giải thích được của đám Kiếm giả trên lầu bốn. Sở Mộ đi tới lầu ba, lại xuống lầu hai rồi lầu một. Cuối cùng rời khỏi Vọng Kiếm tửu lâu, đi tới khách điếm mà hắn tọ.
Vào phòng, ngồi xuống, Sở Mộ lấy bản sách lụa mỏng mà Chân Không Kiếm Vương tặng cho hắn ở trong giới chỉ không gian.
Toàn thân màu bạc, nâng trong tay xúc cảm rất tốt, có cảm giác hết sức thoải mái. Sách lụa này là dùng tơ tằm trân quý bện thành, không nói nội dung bên trong thế nào, chỉ cần là chất liệu ít nhất cũng có giá mấy trăm vạn khối linh thạch cực phẩm.
Nhưng mà giá trị chính thức của nó ở chỗ nội dung.
Còn chưa có mở ra, bản sách lụa này đã không ngừng tràn ra một tia Không chi lực yếu ớt, chấn động, tối nghĩa, vô cùng huyền ảo. Lại khiến cho Sở Mộ cảm thấy rất là thân thiết.
Bên trên bề mặt có viết mấy chữ “Không chi lực thiển tích“.
Nhẹ nhàng mở tờ thứ nhất ra, một cỗ Không chi lực lập tức chấn động đập vào mặt, Sở Mộ cũng nhìn thấy chữ viết bên trên.
Đó quả thực là tâm đắc Chân Không Kiếm Vương ghi chép lại, Sở Mộ nhìn kỹ, phát hiện ra những tâm đắc này tuyệt đối không đơn giản như mấy chữ Không Chi lực thiển tích bên ngoài bìa. Đó là tiến sâu hơn, bắt đầu giảng giải từ da lông của Không chi ý cảnh lên.
- Có bản Không chi lực thiển tích này, độ tìm hiểu đối với Không Chi áo nghĩa của ta tất sẽ tăng lên. Đối với tác dụng thiết thực của Không chi áo nghĩa cũng có thể càng thêm hiểu rõ.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Nhìn tâm đắc bên trong quyển sách mỏng này, nội dung ẩn chứa bên trong vô cùng phong phú.
Ngôn ngữ rất là ngắn gọn, rất trực tiếp nói tới chỗ tinh túy trong đó, mà không phải là thao thao bất tuyệt. Thường thường một câu là có thể lý giải cho Sở Mộ hiểu.
Sở Mộ nhanh chóng đọc qua một lần, hắn phát hiện ra bản Không Chi lực thiển tích này phân thành bốn phần.
Phần thức nhất là Không Chi ý cảnh thiển tích.
Phần thứ hai là Không Chi áo nghĩa thiển tích.
Phần thứ ba là Không Chi quy tắc thiển tích.
Phần thứ tư là bắt đầu giảng giải tác dụng, vận dụng Không chi lực, bắt đầu từ Không Chi ý cảnh mà lên.
- Trên Không Chi áo nghĩa là Không chi quy tắc, so với áo nghĩa là lực lượng cấp độ càng sâu hơn.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn đã dần dần hiểu rõ, cái gọi là cường giả Kiếm Vương không phải là tu vi đột phá Nguyên cực cảnh đạt tới Thần Ngưng cảnh là có thể được.
Phải biết rằng có rất nhiều Kiếm giả, tu vi bọn hắn đạt tới Ngưng Thần cảnh, nhưng mà lĩnh ngộ của bọn hắn vẫn chỉ ở cấp độ áo nghĩa. Chỉ có đem lực lượng huyền bí tăng lên tới cấp độ quy tắc mới có tư cách khiêu chiến danh xưng Kiếm Vương.
Mỗi một Kiếm Vương tuyệt đối là tồn tại mạnh mẽ.
Ngay trong phòng, Sở Mộ đọc kỹ tờ thứ nhất Không Chi lực thiển tích.