Tiếng kêu vang lên, khí thế của Man Hoang Tấn Long kiếm vệ vốn hỗn loạn đột nhiên hoàn toàn dung hợp vào làm một thể, phảng phất như một trăm Man Hoang Tấn Long kiếm vệ trở thành một người. Dưới loại khí thế này, cho dù là người mạnh như Tô Hạo Sa cũng không có cách nào chính diện chống lại, chỉ có thể tránh đi phong mang.
Sở Mộ đánh ra một đạo kiếm quang phá không bắn về phía trước.
Chỉ thấy trong mắt đội trưởng Man Hoang Tấn Long kiếm vệ hiện lên vẻ khinh thường, không thèm phòng bị, tùy ý để cho đạo kiếm quang kia chém lên trên người hắn. Một tiếng răng rắc vang lên, đạo kiếm quang kia bị nghiền nát, hóa thành vô số quang điểm tiêu tán.
Mà đội trưởng Man Hoang Tấn Long kiếm vệ thì lông tóc không tổn hao gì, phảng phất như một kiếm vừa rồi gãi ngứa cho hắn vậy.
Hai mắt Sở Mộ co rút lại, Trảm Nguyệt nghiền nát, trong nháy mắt đó hắn nhìn thấy phía trước đội trưởng của chi Man Hoang Tấn Long kiếm vệ này xuất hiện một tầng phòng hộ vô hình, hơi suy nghĩ một chút, Sở Mộ đã hiểu rõ. Tầng phòng hộ kia hẳn là kiếm cương hộ thể được tập hợp từ đội ngũ Man Hoang Tấn Long kiếm vệ này.
Không hổ là lợi khí chiến trang tuyệt hảo, một đội Man Hoang cự thú kiếm vệ như vậy đủ để quét ngang thiên quân vạn mã.
Man Hoang Tấn Long kiếm vệ chỉ còn cách Sở Mộ chưa đầy trăm thước, trong thời gian ngắn súc thế công kích, uy lực vạn phần khủng bố. Chỉ thấy tay phải của đội trưởng Man Hoang Tấn Long kiếm vệ kia nâng lên, tay nắm một thanh kiếm khí kỳ lạ, giống như là một thanh kiếm khí bành trướng lên gấp bội vậy.
Hít sâu một hơi, tay phải Sở Mộ chậm rãi nâng lên, Bát Diện Thiên Hoang kiếm được xuất ra. Mũi kiếm chỉ thẳng về phía ngực đội trưởng chi Man Hoang Tấn Long kiếm vệ. Miệng thở ra, tay phải khẽ động, kiếm đâm về phía trước.
Nhanh tới mức không nhìn thấy kiếm quang, vô thanh vô tức, giống như là làm hành động vô dụng, ít nhất rơi vào trong mắt đội trưởng Tấn Long kiếm vệ thì đúng là như thế.
Nhưng tiếp theo hắn lập tức biến sắc. Bởi vì hắn cảm giác được bảo giáp vương phẩm trên người mình bị phong mang khủng bố xuyên thủng. Phảng phất như một thanh kiếm vô hình lập tức đâm vào trong trái tim, kiếm nguyên và kiếm ý bộc phát, xoắn nát trái tim.
Một kiếm... Tàng Không.
Đội trưởng Man Hoang Tấn Long kiếm vệ nhanh chóng làm ra phản ứng, lập tức điều động kiếm nguyên và kiếm ý, muốn xua tán lực lượng đang muốn xoắn nát trái tim mình.
Đặc điểm quan trọng nhất của Tàng Không là vô thanh vô tức, khó lòng phòng bị. Trên phương diện uy lực khó có thể so sánh với Song Cực, bởi vậy vừa mới đâm vào trong cơ thể đội trưởng Man Hoang Tấn Long kiếm vệ kia lập tức bị kiếm nguyên và kiếm ý trong cơ thể đối phương ngăn chặn. Chỉ tạo thành tổn thương không lớn đối với trái tim.
Trái tim là một trong những bộ vị vô cùng quan trọng của nhân loại, một khi bị thương chắc chắn sẽ hình thành ảnh hưởng bất lợi. Đội trưởng Man Hoang Tấn long kiếm vệ phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên hỗn loạn. Cảm giác như là một thể của một trăm Man Hoang Tấn long kiếm vệ lập tức bị phá hỏng, trở nên mất trật tự. Ngay cả bộ pháp công kích của Man Hoang Tấn Long cũng bị ảnh hưởng, trở nên không nhất trí.
Thân thể nhảy lên, Sở Mộ xuất hiện trên đỉnh đầu một Man Hoang Tấn Long keiems vệ, mũi chân nhẹ nhàng điểm vào giữa đỉnh đầu, kiếm nguyên và kiếm ý xuyên qua mũi chân đánh xuống, lập tức đánh vỡ đầu.
Đồng thời lại chém ra một kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt chém ra. Tiếp đó Sở Mộ lại đâm ra một kiếm, một đạo kiếm quang màu tím xuyên thủng hư không.
Mấy kiếm vệ bị Trảm Nguyệt chặt đứt, đội trưởng Man Hoang Tấn Long kiếm vệ cũng bị xuyên thủng đầu, tử vong tại chỗ.
Man Hoang Tấn Long kiếm vệ vốn có thể phát huy ra uy lực đáng sợ, lại bị một kiếm xuất kỳ bất ý của Sở Mộ phá hỏng trận hình. Trong lúc nhất thời không kịp điều chỉnh tư thế, xuất hiện tổn thất không nhỏ. Trong nháy mắt đã có mười mấy người chết dưới kiếm kỹ của Sở Mộ.
Lơ lửng giữa không trung, Sở Mộ liên tục vung kiếm, từng đạo kiếm quang màu vàng nhạt phá không rơi xuống.
Ầm ầm ầm.
Phía dưới lập tức một mảnh hỗn loạn.
- Đi mau.
Tiên cơ đã mất, hơn mười Man Hoang Tấn Long kiếm vệ còn lại trong lúc nhất thời khó có thể phản kích, vội vàng quát lên, liên tục huy động Man Hoang Tấn Long, ý đồ chạy thoát khỏi nơi này.
- Đã đến thì đừng có đi.
Quát một tiếng, Sở Mộ ngự không phi hành đuổi theo, tốc độ cực nhanh, bay vút qua, một kiếm chém xuống.
Mỗi một kiếm nhất định chém giết một Kiếm giả.
Xuất kiếm, giết chóc.
Có Kiếm giả phản kích, cũng không làm gì được Sở Mộ, vẫn như trước, không thoát khỏi kết cục bị một kiếm của Sở Mộ giết chết.
Một trăm Kiếm giả này lợi hại nhất là đội trưởng, có được thực lực kiếm thú trung cấp. Chín mươi chín người còn lại, chỉ có thực lực kiếm thú sơ cấp. Dưới tình huống một một này, sao có thể là đối thủ của Sở Mộ được chứ?
Giết, giết, giết.
Không bao lâu sau thi thể rơi đầy đất, có Kiếm giả nhân loại, có Man Hoang tấn long.
- Đây là quà các ngươi tặng trước khi ta rời đi sao?
Sở Mộ đáp xuống đất, lầm bầm, châm chọc nói một câu. Rất quen thuộc tháo một trăm oản luân không gian của đám Kiếm giả này, đồng thời tay đặt lên trên đỉnh đầu của mỗi một thi thể, vận chuyển Đoạt Thiên đại pháp, cướp đoạt thiên phú tu luyện. Về sau cũng thu thi thể của một trăm đầu Man Hoang Tấn Long Liệt Địa cấp này vào trong oản luân không gian cực phẩm. Những thứ khác để vào trong giới chỉ không gian.
Sở Mộ không biết chi Man Hoang Tấn Long kiếm vệ này thuộc về thế lực nào, nhưng mà hắn có thể khẳng định, đây tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Bồi dưỡng rất không dễ, tổn thất như vậy, đủ để cho thế lực kia đau lòng trong thời gian dài.
Ngẫm lại mà xem, một trăm kiếm thú, đã là một cỗ lực lượng rất là cường đại, hơn nữa một trăm đầu Man Hoang Tấn Long Liệt Địa cấp, lại là man hoang cự thú trải qua thuần dưỡng. Tin rằng coi như thế lực nhất lưu như Man Kiếm hội, Man Hoang lâu cũng khó có thể thừa nhận tổn thất tới trình độ như vậy.
Sau khi Sở Mộ rời đi chừng nửa canh giờ, một đạo thân ảnh nhanh chóng chạy tới, lại là lão giả cao gầy, người của Cự Thú tiền trang.
Hắn kinh ngạc nhìn thi thể và máu tươi đầy đất, hai mắt cơ hồ nổ tung.
- Xong rồi.... Tất cả chấm dứt rồi...
Thì thào lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng sa sút, hai mắt tràn ngập tuyệt vọng, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên.
- Không, ta không thể quay trở lại. Chạy, phải chạy khỏi đây, chạy xa khỏi đây. Vĩnh viên không được tiến vào trong Man Hoang cổ vực.