Là nhân vật phong vân, mọi người nghị luận không ngừng, liên tục kéo dài mười này. Toàn bộ chủ đề đều là về Sở Mộ. Những Kiếm giả đặt cược thua kia cũng liên tục phàn nàn. Chỉ là tuy rằng thua, nhưng mà ít ra bọn hắn cũng tận mắt nhìn thấy một ngôi sao mới quật khởi.
Cái gì mà Dương Liên Phong, bị một kiếm của Sở Mộ miểu sát, lúc này đã trở thành thứ bị bọn họ lãng quên. Cái gì mà thánh thành ngũ tú cũng bị mọi người xem nhẹ.
Coi trọng?
Có tác dụng sao?
Chẳng lẽ bọn hắn có thể so sánh với Sở Mộ sao?
Cuối cùng còn không phải giống như Dương Liên Phong, bị một kiếm của Sở Mộ miểu sát sao?
không có ai hoài nghi, lúc này Sở Mộ đã có lực công kích của kiếm thú trung cấp.
Trên thực tế sáu thành kiếm ý có được hình thức ban đầu của Kiếm phách chẳng khác nào kiếm ý bảy thành một. Hơn nữa lại dung hợp thêm thủy hỏa áo nghĩa đều đạt tới bốn thành. Uy lực của Song Cực như vậy hoàn toàn có thể siêu việt kiếm thú sơ cấp, đạt tới cấp bậc kiếm thú trung cấp.
Mười ngày trước, Không Chi ý cảnh của Sở Mộ đạt tới viên mãn, trải qua mười ngày liên tục, không hề gián đoạn lĩnh ngộ. Rốt cuộc Sở Mộ cũng đem Không Chi ý cảnh tìm hiểu tới viên mãn.
Không Chi ý cảnh đạt tới viên mãn làm cho Sở Mộ có cảm giác kỳ lạ, phảng phất như bốn phương tám hướng, phàm là không gian tiếp xúc với hắn đều nằm trong khống chế của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng chộp một cái, cơ hồ không dùng sức quá lớn, dường như Sở Mộ đã nắm ra một khối không gian. Cái loại cảm giác này thực sự giống như nắm được thứ gì đó.
Ngón tay nhẹ nhàng búng ra, như là đang đánh dây đàn. Sở Mộ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, không gian dưới đốt ngón tay giống như đang nhảy múa, phát ra thanh âm kỳ lạ.
Lực lượng của Không chi ý cảnh giống như tinh linh vờn quanh toàn thân. Thân thể Sở Mộ chậm rãi trôi nổi trên mặt đất, rất chậm, rất chậm, cũng rất ổn định.
Sở Mộ không có sử dụng kiếm nguyen một chút nào, chỉ đơn thuần sử dụng lực lượng Không chi ý cảnh.
Loại cảm giác phù hợp mười phần với không gian bốn phía này khiến cho hắn mê say.
Vừa sải bước ra, phảng phất như chỉ xích thiên nhai. Sở Mộ xuất hiện ở một nơi khác trong phòng ở Ngộ đạo tháp. Lại lóe lên, lại xuất hiện ở một chỗ khác. Thân thể Sở Mộ giống như quỷ mị thoáng hiện trong phòng, không có chút tiếng xé gió nào, cũng không có một chút kiếm nguyên nào chấn động.
Không chi ý cảnh viên mãn, có được uy năng khó lường, lại khiến cho Sở Mộ có năng lực lơ lửng giữa không trung.
Bất quá khi thân thể Sở Mộ khẽ động, muốn phi hành lại phát hiện ra có chút gian nan. Chỉ dựa vào Không Chi ý cảnh viên mãn căn bản không có cách nào phi hành được. Chỉ có thể bảo trì trạng thái trôi nổi giữa không trung mà thôi.
Thử dung nhập kiếm nguyên, trộn lẫn kiếm nguyên với Không Chi ý cảnh để vận chuyển, quả nhiên thực sự có thể di chuyể nđược.
Chỉ là Sở Mộ phát hiện ra bây giờ mình chỉ có thể bảo trì khoảng cách lơ lửng ba trượng so với mặt đất, hơn nữa còn phi hành với tốc độ cao. Nhưng mà cũng chỉ nhanh hơn Phi Huyền Huyễn Không bộ ba phần mà thôi.
- Xem ra phải đột phá tới Không Chi áo nghĩa mới có thể phát huy ra uy năng chính thức.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ đáp xuống đất, đi ra khỏi phòng trong Ngộ Đạo tháp.
Không Chi ý cảnh đạt tới viên mãn, muốn đột phá tới cấp độ áo nghĩa không đơn giản như vậy. So với từ Tê Liệt ý cảnh đột phá tới Tê Liệt áo nghĩa còn gian nan hơn. Không phải trong mấy ngày, mười ngày ngắn ngủi là có thể đạt tới. Nhất định phải tìm hiểu trong thời gian dài, hoặc là tìm được linh cảm. Bởi vậy, Sở Mộ không có ý định tiếp tục ngây ngốc ở trong Ngộ đạo tháp, đó là việc làm lãng phí thời gian và tinh lực.
Đạo tu luyện cần phải biết được tiến toái, cũng cần hiểu rõ nên có chừng mực. Hiện tại bất luận là kiếm ý hay là áo nghĩa.... các mặt của hắn đều đạt tới bình cảnh, đột phá không có dễ dàng như vậy.
Đã như vậy còn không bằng đi làm một ít chuyệ khnác, nói thí dụ như đi Vạn sát trận tu luyện, có thể tu luyện kiếm kỹ, cũng có thể hoàn thiện kiếm kỹ mới.
Trải qua nhiều trận chiến sinh tử, đối với kiếm kỹ mới, trong suy nghĩ của Sở Mộ đã định hình sơ bộ phương hướng phát triển. Cho nên Vạn sát trận không thể nghi ngờ là một nơi tập luyện rất tốt.
Chỉ có điều trên đường Sở Mộ đi tới Vạn Sát trận lại bị người ta chặn đường. Chặn đường hắn là hai Kiếm giả, trên người có khí tức thiên chuy bách luyện, là hai cao thủ.
Trên người bọn họ mặc bảo giáp màu đỏ, khí vũ hiên ngang, khí thế phi phàm khiến cho đồng tử Sở Mộ co rút lại.
Bảo giáp màu đỏ trên thân bọn họ vô cùng bắt mắt, tiêu chí càng thêm rõ ràng, như chứng minh thân phận của hai người này: Thánh kiếm vệ.
Nhìn tiêu chí, hai người này chỉ là đội viên bình thường trong Thánh Kiếm vệ.
Người đi qua liên tục đứng lại, chỉ trỏ.
- Đây không phải là Sở Mộ sao?
- Đúng vậy, chính là Sở Mộ, sao lại bị người Thánh Kiếm vệ tìm tới?
Sở Mộ cũng đang rất là khó hiểu, một trong hai Thánh kiếm vệ này vui vẻ duỗi bàn tay ra, bên trong tay xuất hiện một thiếp mời màu đỏ:
- Đây chính là thư mời Tô Phó thống lĩnh bảo ta mang tới cho ngươi.
Sau khi Sở Mộ tiếp nhận lập tức xem xét, hóa ra mười lăm ngày sau, Man Hoang thánh thành sẽ cử hành một lần đấu giá long trọng. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều Kiếm giả tham dự. Nhưng mà phong thư mời này lại không tầm thường, đó là thư mời của khách quý, bên trong Man Hoang thánh thành này chỉ có đúng một trăm thư mời như vậy.
- Thay ta chuyển lời cho Tô Phó thống lĩnh, đa tạ ý tốt của hắn. Đến lúc đó ta nhất định sẽ tới.
Sở Mộ khẽ cười, nói.
Hai Thánh kiếm vệ gật đầu, quay người rời đi.
Sở Mộ thu thư mời vào trong giới chỉ không gian.
- Mười lăm ngày sau tổ chức đấu giá hội long trọng... Nhưng bây giờ còn chưa có tin tức gì truyền ra, xem ra tương đối thần bí. Cũng chỉ có những người đủ thân phận, địa vị trong Man Hoang thánh thành mới có thể biết được sớm.
Sở Mộ thầm nghĩ, một mặt đi tới Vạn Sát trận:
- Chỉ vẻn vẹn có một trăm tấm thiệp mời khách quý, giá trị tất không tầm thườn.g Tô Hạo sA này chắc có lẽ định kết giao với ta một phen.
Dùng thực lực của Tô Hạo Sa, hoàn toàn có thể miểu sát Sở Mộ hiện tại. Nhưng mà Tô Hạo Sa lại sai người đưa tới một tầm thiệp mời khách quý, đủ để nói rõ ý tứ của Tô Hạo Sa, muốn kết giao với Sở Mộ.
Vì cái gì đối phương lại làm như vậy?