Khi thì giống như mất đi sức nặng, thoát khỏi mặt đất, bay lên cao chừng ba tấc, gần như ngự không phi hành.
Bởi vì quy tắc trong Man Hoang cổ vực đặc thù, cho nên Kiếm giả Nguyên cực cảnh vào trong đều không thể phi hành, Chỉ có đat tới Thần Ngưng cảnh mới có thể ngăn cản quy tắc này trói buộc ở một trình độ nhất định, một lần nữa có được năng lực phi hành.
Hiện tại Sở Mộ lại làm được chuyện mà Kiếm giả Nguyên cực cảnh khác không làm được, cho dù chỉ cách mặt đất có ba tấc.
- Nói không chừng sau khi Khong chi ý cảnh đột phá thành áo nghĩa, ta lại một lần nữa có thể bay lên trên không trung. Đến lúc đó bất luận là phi hành hay là thoát thân càng thêm thuận tiện.
Mang theo loại suy nghĩ này, Sở Mộ xâm nhập vào sau trong Man Hoang cổ vực.
Lần này hắn định dùng hai tới ba tháng săn giết Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp, nhận được thêm nhiều điểm tích lũy săn bắn hơn. Cố gắng ngây ngốc thời gian càng dài trong Ngộ đạo tháp, tốt nhất là đem Không chi ý cảnh tăng lên tới cấp độ áo nghĩa. Rồi sau đó lại đem kiếm ý và các loại áo nghĩa cố gắng tăng lên.
Nửa năm ước chiến với Dương Liên Phong, kỳ thực Sở Mộ cũng khôn quá coi trọng. Theo hắn thấy, đó chẳng qua chỉ là một ít trở ngại trên con đường trở thành cường giả của mình. Hắn cố gắng tất cả đều là vì muốn đi xa hơn trên con đường kiếm đạo, mà không phải là vượt qua Dương Liên Phong.
Một kiếm chém ra, không gian trong phạm vi một trượng lập tức bị ảnh hưởng, trở nên vặn vẹo, giống như bị một dòng nước chảy qua, cọ rửa.
Một cái đầu cực lướn bay lên, trong máu tươi màu đỏ điểm thêm một chút màu vàng giống như suốt phun ra, vô cùng rung động.
Lĩnh vực kiếm thuật một trượng, lĩnh vực kiếm thuật nhất giai.
Cảnh này chứng minh lĩnh vực kiếm thuật của Sở Mộ đã chính thức nhập môn.
Giống như là cấm khu kiếm thuật, lĩnh vực kiếm thuật cũng phân ra thành mười cấp, mỗi một đẳng cấp gia tăng một trượng.
Sau khi thi triển cấm khu kiếm thuật, trong phạm vi nhất định có thể ngăn cản rất nhiều công kích, bất luận tốc độ ra sao. Mà lĩnh vực kiếm thuật thì càng tiến thêm một bước, không chỉ có đủ uy năng của cấm khu kiếm thuật, càng có thể ảnh hưởng tới không gian chung quanh, đối với mục tiêu trong không gian tạo thành ảnh hưởng trên phương diện nhất định. Tương đương với việc làm suy yếu thực lực đối phương.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, từng đầu từng đầu Man Hoang cự thú như điên lên, đuổi theo Sở Mộ.
Hình thể của đám Man Hoang cự thú này so với Man Hoang Trảo Long nhỏ hơn. Coi như là Liệt Địa cấp đỉnh phong cũng chỉ cao tới năm thước, trên trán mọc ra một chiếc sừng. Chi sau vô cùng to lớn, chân trước thì nhìn qua như không có chút uy lực nào. Cái đuôi dài mà mảnh, lúc chạy tốc độ kinh người, còn hơn Man Hoang Trảo Long đồng cấp.
Man Hoang Độc Giác Tấn Long.
So với Man Hoang Trảo Long, Man Hoang Độc Giác Tấn Long có lực công kích yếu hơn một ít, chỉ là lại càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Bởi vì Man Hoang Độc Giác Tấn Long chính là Man Hoang cự thú quần cư chân chính. Mỗi một lần xuất hiện số lượng chưa bao giờ thấp hơn một trăm đầu.
Sở Mộ thi triển Phi Huyền Huyễn Không bộ Không Chi ý cảnh, thân thể giống như một đám khói nhẹ nhanh chóng thổi về phía trước, mấy trăm đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long điên cuồng theo sát phía sau.
Man Hoang Độc Giác Tấn Long Toái Cương cấp tốc độ chỉ chậm hơn Man Hoang Trảo Long Liệt Địa cấp bình thường một chút mà thôi. Mà Man Hoang Độc Giác Tấn Long Liệt Địa cấp tốc độ rõ ràng hơn Man Hoang Trảo Long Liệt Địa cấp. Đơn giản có thể bỏ xa Kiếm giả Nguyên cực cảnh bình thường sau lưng.
Luận công kích, Sở Mộ đạt tới kiếm thú sơ cấp, luận tốc độ, Sở Mộ nhanh hơn kiếm thú trung cấp bình thường. Nhưng mà vẫn bị mấy chục đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long Liệt Địa cấp vượt qua.
Hai tay cầm kiếm, mỗi lần có Man Hoang Độc Giác Tấn Long xông lên, Sở Mộ từng kiếm thi triển lĩnh vực kiếm thuật ngăn cản, kiềm chế, từng kiếm một chặt đứt đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long.
Chạy, chạy, mau chạy.
Liên tục bị đuổi hai thời thần, dưới tình huống chạy như điên này, cho dù dùng sức chịu đựng cường hãn của Sở Mộ cũng có chút không chịu đựng nổi.
Sở Mộ đột nhiên phát hiện phía trước có một sơn động nhỏ, vô cùng kín đáo, cực kỳ khó phát hiện ra. Bởi vì có nham thạch tạo thành một bức tường tự nhiên, cửa sơn động ở sau một ít nham thạch, quanh co khúc khuỷu, không lớn, chỉ có thể để cho nhân lọa itieens vào. Tinh thần lực Sở Mộ vội vàng phóng vào trong sơn động, không phát hiện thấy nguy hiểm gì.
Không chút do dự tiến lên, chui đầu vào trong sơn động. Đám Man Hoang Độc Giác Tấn Long đuổi tới sua lưng liên tục đứng ở cửa sơn động, không có cách nào tiến vào, chỉ có thể phẫn nộ rống từng đợt, bồi hồi không chịu rời đi.
Man Hoang Độc Giác Tấn Long là một loại Man Hoang cự thú rất biết thù hằn.
Mấy trăm đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long không ngừng đi tới đi lui trước cửa sơn động, không ngừng rống to một tiếng cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi.
Một lòng chui vào trong sơn động, Sở Mộ lập tức sinh ra cảm giác ngăn cách với bên ngoài. Ánh sáng trong động quật vô cùng ảm đạm. Phảng phất nhưu không gian bị ảnh hưởng, ngay cả thị kiếm viên mãn của Sở Mộ cũng không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể chứng kiến cảnh tượng trong vòng vài trượng mà thôi.
Tuy rằng tinh thần lực quan sát qua không có gì bất thường, nhưng mà Sở Mộ không dám buông lỏng cảnh giác, thế gian này không thiếu những cái lạ, có lẽ sẽ có sinh vật kỳ lạ gì đó có thể né qua tinh thần lực điều tra.
Hai tay cầm kiếm, Sở Mộ cẩn thận tiến lên từng bước.
Cơ bắp trên cánh tay lúc buông lỏng lúc thì phập phồng, đây cũng là kỹ xảo của bản thân Sở Mộ, có thể khiến cho lúc hắn gặp tập kích sẽ lập tức bạo phát lực lượng, làm ra phản ứng nhanh nhất.
Bước chân của Sở Mộ rất nhẹ, đem bảy thành Không Chi ý cảnh dung nhập vào bên trong, cả người bay bổng, mỗi một bước đều không tạo thành bất kỳ thanh âm nào, giống như là u linh, quỷ mị vô cùng.
Không ngừng đi về phía trước, đột nhiên Sở Mộ dừng bước lại, hắn nghe như có thanh âm như có như không từ đằng xa truyền tới, như là tới từ hư vô vậ.
Cẩn thận lắng nghe, Sở Mộ nghe được tiếng vang tí tách, đó là thanh âm giọt nước nhỏ xuống vang lên, vô cùng thanh thúy. Có chút kỳ lạ là còn có một loại cảm giác nặng nề, phảng phất như nổi trống vậy.
Sau khi phân biệt, Sở Mộ đã lập tức biết rõ đó là tiếng vang do một loại chất lỏng vô cùng đặc sệt từ trên nhỏ xuống đất tạo thành. Cần biết, thanh âm nước nhỏ xuống có khác biệt rất nhỏ so với thanh âm thủ ngân nhỏ xuống.