Lý Thải Đồng reo lên:
- Sở đại nhân đã về!
Sở Mộ ra hiệu hướng Dương Vô Địch:
- Vị bằng hữu này gần đây cũng sẽ ở trong Biệt Sơn viện.
Lý Thải Đồng nói:
- Rõ!
Lý Thải Đồng biết người được Sở Mộ gọi là bằng hữu hơn phân nửa cũng là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, trông chưa đến ba mươi tuổi cũng là Kiếm Giả thiên tài, chắc hắn quen trong đại hội luận kiếm. Lý Thải Đồng không dám chậm trễ.
Quay về Biệt Sơn viện, Sở Mộ kêu Dương Vô Địch chọn đại căn phòng, trong viện có rất nhiều phòng, thêm vài người vào ở thêm cũng không thành vấn đề.
Một đêm yên ổn, trời mới hửng sáng, Sở Mộ ra khỏi phòng bỗng thấy một bóng người đang luyện kiếm.
Dương Vô Địch dậy còn sớm hơn Sở Mộ, gã luyện kiếm thuật cơ bản trong đình viện, từng kiếm một tốc độ không nhanh nhưng có ý vị riêng. Sở Mộ phát hiện Dương Vô Địch luyện một lúc sẽ ngừng lại như suy nghĩ cái gì rồi mới luyện tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, dường như có tiến bộ.
Sở Mộ nhìn một lúc, đi tới bên cạnh, rút kiếm tu luyện kiếm thuật cơ bản, đây là khóa bắt buộc mỗi ngày của hắn.
Sở Mộ vừa xuất hiện Dương Vô Địch liền phát hiện ra, thấy hắn tu luyện kiếm thuật cơ bản thì gã tới gần đâm thẳng một kiếm.
Mục đích của Dương Vô Địch rất đơn giản, đi theo Sở Mộ tùy thời tùy chỗ xin chỉ dạy kiếm thuật để bản thân tiến bộ.
Sở Mộ như không thấy nhát kiếm Dương Vô Địch đâm tới, hắn tiếp tục luyện kiếm, tiết tấu đều đều không chút thay đổi. Nhưng kiếm của Dương Vô Địch đâm hụt. Giây sau kiếm của Sở Mộ thuận thế chém ra làm Dương Vô Địch phải dời bước né tránh rồi đâm kiếm phản kích.
Chợt có hai bóng người đi vào Biệt Sơn viện, một người là Lý Thải Đồng, người kia là Lý Chấn nhi tử của Lý Minh Tân. Hai người thấy Sở Mộ và Dương Vô Địch dường như đang luận bàn kiếm thuật thế là mở to mắt đứng trước cửa nhìn.
Cơ hội như vậy không có nhiều, rất hiếm hoi nên hai người không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Sở Mộ, Dương Vô Địch, sợ bỏ qua cơ hội.
Trong mắt Lý Thải Đồng, Lý Chấn thì kiếm thuật cơ bản như sống lại dưới kiếm của Dương Vô Địch, mỗi đường kiếm tràn ngập ý vị độc đáo, khiến người chiêm nghiệm suy tư. Kiếm thuật của Sở Mộ thì bình thường không chút gì khác lạ.
Nhưng khi Dương Vô Địch đâm kiếm vào Sở Mộ thì luôn phải từ bỏ thế đi, hoặc phòng thủ hoặc né tránh. Sở Mộ dường như không quan tâm Dương Vô Địch, chỉ lo luyện kiếm của mình. Lý Thải Đồng, Lý Chấn không rõ ảo diệu, nhìn mà bức bối, ngực nặng nề như bị đá đè muốn hộc máu.
Giây sau hai thanh kiếm va chạm phát ra tiếng sắt thép trùng kích màng tai Lý Thải Đồng, Lý Chấn, làm hai người run rẩy, phun ra ngụm máu nén trong ngực, cả người thoải mái hơn nhiều.
Đại hội luận kiếm diễn ra ba ngày, Long Thiên Sơn rời đi hôm đầu tiên sau đó không xuất hiện trong ngày thứ hai, thứ ba. Nhưng điều này không ảnh hưởng nhiệt tình của mọi người, vì Sở Mộ nên mọi người nghiên cứu, thảo luận rất là nhiệt liệt, khiến Thân Đồ Vô Địch hết sức vui vẻ.
Thân Đồ Vô Địch biết đại hội luận kiếm lần này thành công viên mãn, tốt hơn mỗi mùa trước. Tất cả vì có Sở Mộ, nếu không nhờ hắn thì đại hội luận kiếm đã bị dương mưu của Tất Lộ phá hoại, từ nay để lại vết nhơ, Thân Đồ Vô Địch sẽ thành trò cười, danh vọng của Thân Đồ gia cũng giảm mạnh.
Nói Sở Mộ là ân nhân của Thân Đồ Vô Địch cũng không khoa trương chút nào, gần với ơn cứu mạng.
Đại hội luận kiếm kết húc viên mãn, mọi người rời đi, chỉ còn lại Sở Mộ, Thân Đồ Vô Địch, Dương Vô Địch luôn theo đuôi.
Thân Đồ Vô Địch giơ ly rượu lên cười nói, uống cạn:
- Sở huynh, ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, tất cả có trong ly này!
Thân Đồ Vô Địch đặt ly rượu xuống, nhướng mày một lúc rồi nói:
- Thân Đồ gia ta đã tạo áp lực với Long gia, Long gia đồng ý không dùng bất cứ cách gì đối phó Lý gia. Nhưng Long gia nêu một điều kiện, nếu không đồng ý điều kiện này thì Long gia thà khai chiến với Thân Đồ gia ta, cá chết lưới rách.
Sở Mộ hỏi, vẻ mặt không hề bất ngờ:
- Điều kiện gì?
- Người Long gia cho rằng Sở huynh giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh hại Long gia bị tổn thất nặng nề, không thể không tính ân oán này.
Thân Đồ Vô Địch hơi tức giận nói:
- Nên bọn họ đề nghị từ Long gia phái ra một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thực lực không đến đẳng cấp Kiếm Tôn chiến với Sở huynh, không bàn sống chết. Nếu Sở huynh thua thì chỉ có con đường chết, ân oán chấm dứt. Nếu Sở huynh thắng thì Long gia không ra tay với Sở huynh nữa, ân oán kết thúc từ đây.
Thân Đồ Vô Địch cười khẩy nói:
- Nhưng Sở huynh yên tâm, nếu Sở huynh không muốn thì Thân Đồ gia ta sẽ lại tạo áp lực với Long gia, khiến Long gia bỏ yêu cầu vô lý này.
Mắt Thân Đồ Vô Địch lóe tia sắc bén, điều kiện của Long gia làm gã thấy mất mặt.
- Cá chết lưới rách thì Long gia chỉ dám nói miệng, vốn không làm được.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Thân Đồ huynh, nhưng Long gia muốn tổn thất thêm một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thì ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của họ.
Miễn không phải Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn thì Sở Mộ không sợ, dù là Kiếm Giả Kiếm Tôn nhưng hắn có át chủ bài mạnh mẽ, đòn sát thủ đủ để hắn chém giết đa số Kiếm Giả Kiếm Tôn.
Sở Mộ không cho rằng gia tộc như Long gia có Kiếm Giả Kiếm Tôn đấu nổi với vũ khí bí mật của mình.
Thân Đồ Vô Địch vỗ tay, cao giọng nói:
- Tốt, ta tin tưởng Sở huynh có thể giết một Nguyên Cực cảnh của Long gia thì sẽ giết được người thứ hai, khiến Long gia trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nếm mùi đau khổ.
Tuy Thân Đồ Vô Địch là đại thiếu gia của Thân Đồ gia, cũng là gia chủ đời tiếp theo nhưng chưa phải là gia chủ thật sự, có một số việc không thể làm theo ý mình.
Thân Đồ Vô Địch nói:
- Sở huynh đấu sinh tử với Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh Long gia sẽ diễn ra ở rìa Phong Hỏa đại sa mạc vào ba ngày sau.
Sở Mộ nói:
- Ta sẽ đến đúng giờ.
Sở Mộ đứng dậy cùng Dương Vô Địch rời đi, Thân Đồ Vô Địch tiễn hai người. Thân Đồ Vô Địch ngồi một mình trong Kim Sa quán một lúc rồi đứng dậy, trở về Thân Đồ gia báo tin lên trên.
***
Trong Long gia, Long gia chủ đầy sát ý quát:
- Tốt lắm, Sở Mộ này quá ngông cuồng. Long Nhất, trận chiến này từ ngươi ra tay, chỉ cho phép thắng không được thua!
- Tuân lệnh!
Long Nhất là một lão nhân khoảng năm mươi mấy tuổi, thân hình cao to uy mãnh, có thế mãnh hổ, đôi mắt kia tràn ngập sát khí kinh người đủ hù chết người bình thường.
***