Tất Lộ nói rất hợp lý, một người giỏi tài ăn nói. Thân Đồ Vô Địch nhíu chặt mày, vì Tất Lộ và Thân Đồ Vô Địch có chút xích mích. Kiếm Giả đứng cạnh Tất Lộ thì tóc dài che nửa bên mặt, lộ ra nửa khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như chứa băng giá trăm năm, lạnh lùng cô đơn không thèm để mắt đến ai, vật gì.
Thân Đồ Vô Địch lạnh nhạt nói:
- Dù không mời thì tự ngươi cũng chạy đến.
Thân Đồ Vô Địch nhìn thanh niên lạnh lùng, hỏi:
- Không biết xưng hô các hạ thế nào?
- Bẳng hữu này của ta không thích nói chuyện, để tại hạ giới thiệu thay.
Tất Lộ cười tủm tỉm nói:
- Nói tới cũng hữu dụng, Thân Đồ huynh tên Vô Địch, bằng hữu của ta cũng tên Vô Địch, Dương Vô Địch.
Mọi người trầm ngâm:
- Dương Vô Địch...
Cảm giác mục đích hai người đến đây không đơn thuần, có chút giống đá quán.
Dương Vô Địch lạnh lùng nói:
- Ta đến đây vì tìm người so kiếm.
Thanh âm lạnh như gió cực bắc khiến người co rúm.
Dương Vô Địch từng bước đi tới chính giữa đất trống, Sở Mộ chú ý thấy khoảng cách mỗi bước chân của gã giống y nhau như cố ý đo đạc. Loại người này nắm chắc lực lượng của bản thân đã đến đỉnh điểm.
Long Thiên Sơn vung kiếm to, tiếng gió rít gào rát mặt:
- Muốn so kiếm thì đến đây đi!
Dương Vô Địch liếc Long Thiên Sơn, nhìn dáng vẻ và động tác vung kiếm, tất cả chi tiết của gã xong mở miệng nói:
- Ngươi không đánh laị ta.
Thanh âm cứng nhắc mà lạnh lùng, chẳng có một chút tình cảm.
Long Thiên Sơn bước ra một bước như mãnh hổ xuống núi, giơ kiếm lên chém xuống kéo theo tàn ảnh kiếm:
- Ngông cuồng!
Không khí nổ tung, tiếng gió rít gào như mãnh hổ gầm rống, khí thế khiếp người.
Mái tóc dài của Dương Vô Địch bị thổi bay lộ ra nửa bên mặt khác, vẫn lạnh lùng, mắt hấp háy tia sáng.
Giây sau Dương Vô Địch sẽ bị nhát kiếm của Long Thiên Sơn chém làm đôi.
Dương Vô Địch nhúc nhích, rút kiếm nhanh đến mức khó mà nhìn thẳng, thậm chí không thấy rõ gã rút kiếm thế nào. Long Thiên Sơn chém nhát kiếm đột nhiên tạm dừng như bị trúng thuật định thân.
Từ khi nào một thanh kiếm nhấn cổ họng Long Thiên Sơn, mũi kiếm lấp lóe mũi nhọn sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng, lạnh lẽo xuyên thấu qua cổ họng Long Thiên Sơn, từng đợt cảm giác đau nhói làm trán gã toát mồ hôi lạnh.
Dương Vô Địch thu kiếm vào vỏ, vẫn nhanh đến khó tin, khiến người không nhìn rõ:
- Ngươi quá yếu.
Sắc mặt Long Thiên Sơn từ trắng biến thành đỏ, căm giận không cam lòng. Mới rồi Long Thiên Sơn liên tục đánh bại ba người, đang lúc tinh thần phấn khởi không ai bì nổi, không ngờ một người lạ đến, chỉ một kiếm đã đánh bại gã, còn nói câu khiến gã rát mặt.
Dương Vô Địch đứng giữa đất trống, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, giọng như gió đông lạnh lùng hỏi:
- Ai có thể đỡ một kiếm của ta?
Tất Lộ cười tủm tỉm âm hiểm nói:
- Bằng hữu này của ta chỉ thích luyện kiếm, trong quận Bạch Thủy hắn nói kiếm thuật thứ hai thì không người dám xưng đệ nhất. Nghe nói quận Kim Sa chúng ta có đại hội luận kiếm mười năm một mùa, tụ tập mấy chục Kiếm Giả thiên tài nên đặc biệt từ quận Bạch Thủy tới, lấy kiếm kết bạn, hy vọng tìm được đối thủ thậm chí bị đánh bại. Các vị Kiếm Giả thiên tài quận Kim Sa đừng khiến người thất vọng.
- Nếu thế thì để ta lĩnh giáo một chút!
Một Kiếm Giả thanh niên áo tím đứng ra, sải bước mạnh mẽ đi tới:
- Tiếp chiêu!
Kiếm đâm ra nhanh như tia chớp, thân kiếm ma sát với không khí bắn ra hỏa hoa. Với kỹ xảo kỳ lạ của thanh niên áo tím toàn bộ đánh hướng Dương Vô Địch.
Mỗi hỏa hoa ẩn chứa một chút uy lực, sau khi bị đánh trúng sẽ không bị thương nhưng cũng không dễ nhìn.
Dương Vô Địch đứng thẳng như kiếm, lù lù bất động, dường như kiếm tựa hỏa hoa và tia chớp đâm tới không có tác dụng với gã.
Khi hỏa hoa bay tới trước tiên, rồi kiếm nhanh chóng đâm hướng Dương Vô Địch, cách mặt gã ba tấc thì gã vung tay phải lên, kiếm ra khỏi vỏ. Hỏa hoa bắn hướng thanh niên áo tím.
Thanh niên áo tím chợt khựng lại, kiếm cách giữa trán Dương Vô Địch một tấc nhưng không dám tiến gần hơn.
Vì kiếm của Dương Vô Địch đã dí vào cổ họng Kiếm Giả thanh niên áo tím.
Kiếm Giả thanh niên áo tím mặt đen thui, khóe mắt co giật, gã buông kiếm lùi lại, không nói không rằng xoay người trở về chỗ cũ.
Long Thiên Sơn nhìn mà mí mắt co giật, cách bị đánh bại giống y như gã.
- Kiếm nhanh quá!
- Không thể thấy rõ, chỉ thấy kiếm quang mơ hồ.
Các Kiếm Giả nhỏ giọng thảo luận nhưng không ai đi lên xin chỉ giáo.
Tốc độ kiếm của Dương Vô Địch quá nhanh, mau đến mức khiến người không phản ứng lại thì đã thua, tốc độ kiếm như vậy không cần kiếm thuật, kỹ xảo làm gì. Mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa sẽ bị Dương Vô Địch một kiếm đánh bại, đẳng cấp của gã cao hơn những người có mặt.
Đây là đại hội luận kiếm quận Kim Sa, tuy người tham gia không phải toàn bộ Kiếm Giả quận Kim Sa nhưng cư trú hoặc dài hoặc ngắn tại đây, ví dụ như Sở Mộ.
Dương Vô Địch thì đơn thuần từ quận Bạch Thủy chạy đến, mục đích rất trực tiếp, để khiêu chiến.
Nếu thành viên trong đại hội luận kiếm luận bàn với nhau thì thắng thua không sao cả, nhưng giống Dương Vô Địch ôm mục đích mãnh liệt tìm đến thì khác, nếu thua thì liên quan tới mặt mũi của mình, và cả quận Kim Sa.
Người cảm thấy không đánh lại hoặc có dính líu gì thì không chịu ra sân, tránh cho bêu xấu.
Tất Lộ ở một bên châm lửa góp gió:
- Chẳng lẽ quận Kim Sa to lớn mà không có ai so kiếm với bằng hữu này của ta được sao?
Thân Đồ Vô Địch nhíu chặt mày, gã biết ngay Tất Lộ đến thì không có việc tốt gì. Nếu Tất Lộ chỉ đến một mình thì không sao, dù sao Thân Đồ Vô Địch rất rành gã, sẽ không gây ra sóng gió gì lớn.
Vấn đề lớn nhất là Kiếm Giả tên Dương Vô Địch, lấy danh nghĩa so kiếm nhưng tốc độ kiếm nhanh kinh khủng, rất khó đỡ.
Thân Đồ Vô Địch quét mắt qua nhìn những người đang ngồi, thầm thở dài:
- Xem ra ta đành ra tay.
Có lẽ chỉ khi gã ra tay mới cứu vãn khốn cục hôm nay, nhưng Thân Đồ Vô Địch không nắm chắc đánh bại được Dương Vô Địch.
Thân Đồ Vô Địch đứng dậy, hấp dẫn mọi cặp mắt nhìn mình.
Thân Đồ Vô Địch cầm kiếm chậm rãi rút ra, từng bước đi tới đất trống chính giữa:
- Bản thân ta thích nhất là lấy kiếm kết bạn.
Khí thế không ngừng ngưng tụ theo bước chân và thanh kiếm được rút ra của Thân Đồ Vô Địch.
Mắt Dương Vô Địch sáng lên như thấy kỳ phùng địch thủ, bắn ra tia sáng mãnh liệt vào Thân Đồ Vô Địch.
Tất Lộ như sợ thiên hạ không loạn, cười nói:
- Tốt, bằng hữu của ta tên Dương Vô Địch, tên của Thân Đồ huynh cũng là Vô Địch. Vô địch đấu với vô địch, vậy ai mới thật sự vô địch đây?