Sở Mộ hỏi ngược lại:
- Kiếm Vương tiền bối, Kiếm Giả luyện kiếm cần hết sức tập trung, muốn trèo lên đỉnh kiếm đạo phải tốn hao nhiều thời gian, nếu phân tâm đúc kiếm chẳng phải là kéo dài tiến triển, dẫn đến cuối cùng hai chuyện đều không xong sao?
Đây là ý nghĩ hiện tại của Sở Mộ, cũng là cách nói được mặc nhận trong Cổ Kiếm đại lục hiện giờ.
Tu La Kiếm Vương quát:
- Ngu muội!
Tu La Kiếm Vương im lặng một lúc lâu, mở miệng nói:
- Cách nghĩ của ngươi rất bình thường, dù sao trong tình huống bình thường thì tinh lực của Kiếm Giả có hạn, chỉ tập trung vào một chuyện được, nếu bị phân tâm rất có thể khiến cuối cùng hai việc đều không xong.
Sở Mộ không lên tiếng, hắn cảm giác Tu La Kiếm Vương chưa nói hết, sẽ có biến chuyển.
- Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ. Kiếm Giả luyện kiếm cũng là đúc kiếm, luyện và đúc có sự khác nhau lại hỗ trợ cho nhau.
Tu La Kiếm Vương sửa sang lại ngôn từ:
- Ngươi có biết mười tông môn kiếm đạo Trung Ương Chủ Kiếm Vực kéo dài không suy, trừ có thể truyền thừa kiếm đạo đại thừa ra còn vì đều có một môn đúc kiếm luyện thể.
- Đúc kiếm luyện thể khác với thuật đúc kiếm, thuật đúc kiếm chỉ là kỹ xảo nhỏ. Người nắm giữ thuật đúc kiếm suốt đời ngừng bước ở Chú Kiếm đại sư, cùng lắm rèn ra kiếm khí cực phẩm. đúc kiếm luyện thể thì thông đạo, trở thành Chủ Kiếm tông sư, thậm chí đại tông sư, có thể rèn ra kiếm khí vương phẩm, thậm chí kiếm khí trên vương phẩm.
Giọng Tu La Kiếm Vương hơi kích động nói:
- Kiếm Giả thật sự cao minh toàn sử dụng kiếm khí do tự mình rèn, vì chỉ có bản thân mới biết đặc điểm, thứ mình cần. Rèn kiếm khí thích hợp nhất bản thân có thể phát huy uy lực càng mạnh.
- Ngoài ra đúc kiếm cũng là một loại sắp xếp lại kiếm thuật của bản thân, khiến mình tiến thêm một bước nhận rõ đường kiếm đạo.
Tu La Kiếm Vương tổng kết:
- Tóm lại ngươi có một môn đúc kiếm luyện thể thì hãy tu luyện đàng hoàng đi, sẽ có ích lớn hơn cho ngươi. Ta đề nghị khi đột phá Cửu Chuyển cảnh đừng tìm nơi bí ẩn gì. Cái gọi là đại ẩn ở thành thị, hiệu quả tốt hơn bế tử quan.
Nghe Tu La Kiếm Vương nói làm đầu óc Sở Mộ chuyển động nhanh:
- Đi ngược với lẽ thường...
Đúng thế, trên Cổ Kiếm đại lục đa số Kiếm Giả muốn không gì sánh bằng Cửu Chuyển cảnh sẽ tìm chỗ bí ẩn bế tử quan để tránh bị quấy rầy, mãi khi nào vượt qua Cửu Chuyển cảnh đột phá Nguyên Cực cảnh mới xuất quan.
Ngắn thì một, hai năm, dài thì mười mấy năm, có một số Kiếm Giả bế tử quan mấy chục năm chưa từng xuất hiện, bế quan đến chết.
Óc Sở Mộ lóe tia sáng bỗng hỏi:
- Tiền bối, Kiếm Giả thượng cổ khi đột phá đến Cửu Chuyển cảnh thì bế tử quan như bây giờ hay là...?
Tu La Kiếm Vương lặng im một lúc mới đáp:
- Không bế tử quan.
Thật ra tuy Tu La Kiếm Vương là Kiếm Vương cổ xưa nhưng so với thời đại thượng cổ còn cách xa vô số năm. Tu La Kiếm Vương biết những bí ẩn này vì hiếu học, đặc biệt có hứng thú với chuyện thượng cổ, mất nhiều thời gian tra xét, không thì với thiên phú của gã không chỉ tu luyện đến đẳng cấp Kiếm Vương, e rằng sớm đến Kiếm Thánh.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Nếu ngươi muốn thì xin nghe ta một câu, làm giống Kiếm Giả thượng cổ đi.
Sở Mộ cười hỏi:
- Kiếm Vương tiền bối sẽ không hại ta, tại sao không nghe theo? Huống chi ta cũng rất ngưỡng mộ Kiếm Giả thượng cổ có phong thái thế nào.
- Kiếm Giả thượng cổ khi đột phá Cửu Chuyển cảnh thường đi ra ngoài, đa số có trưởng bối âm thầm đi theo bảo vệ, tám chín phần mười vượt qua Cửu Chuyển cảnh chỉ trong vài năm, thăng cấp Nguyên Cực cảnh. Số ít Kiếm Giả không có trưởng bối đi theo, bởi vì bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình. Kiếm Giả như thế sau này thành tựu Kiếm Vương dễ như chơi.
Tu La Kiếm Vương nói:
- Nếu ngươi quyết định bắt chước cường giả thượng cổ Kiếm Giả thì trước khi đột phá Cửu Chuyển cảnh phải làm một việc đã.
Sở Mộ nghe Tu La Kiếm Vương nói cực kỳ thận trọng thì giọng điệu của hắn cũng nghiêm túc hơn:
- Là chuyện gì?
Tu La Kiếm Vương trịnh trọng gằn từng chữ:
- Ngưng kiếm phách!
Vẻ mặt Sở Mộ kinh ngạc hỏi:
- Ngưng kiếm phách?
Sở Mộ biết kiếm phách là gì.
Kiếm Giả có năm danh hiệu: Kiếm Hào, Kiếm Tôn, Kiếm Vương, Kiếm Thánh, Kiếm Thần.
Lấy danh hiệu Kiếm Hào cần nắm giữ viên mãn kiếm thế và phù hợp điều kiện khác. Kiếm Tôn thì đối ứng kiếm ý, kiếm phách nằm trên kiếm ý đối ứng với Kiếm Vương.
Tức là chỉ khi lĩnh ngộ kiếm ý đến đẳng cấp viên mãn, sau đó được cơ hội gì đó cô đọng ra kiếm phách, đặt toàn bộ kiếm ý vào trong kiếm phách, khi đó kiếm ý càng thêm cô đọng mạnh mẽ, uy lực cũng tăng vọt.
Sở Mộ vừa giật mình vừa khó hiểu hỏi:
- Kiếm Vương tiền bối, hiện giờ kiếm ý của ta chỉ mới lĩnh ngộ đến ba thành...
- Ta biết, kiếm ý đến viên mãn mới cô đọng kiếm phách, đây là cách làm của Kiếm Giả bình thường. Cường giả thượng cổ kiếm đạo thì thường khi kiếm ý chưa đến viên mãn đã cô đọng kiếm phách trước. Khi cô đọng thành kiếm phách, khi kiếm ý lên tới viên mãn, miễn tu vi đủ thì thành tựu Kiếm Vương là lẽ tất nhiên.
Tu La Kiếm Vương nghiêm túc nói:
- Ta biết một môn bí pháp mà cường giả thượng cổ kiếm đạo cô đọng kiếm phách, yêu cầu thấp nhất là ba thành kiếm ý và linh hồn cường đại, cộng thêm linh căn kiếm phách làm mồi dẫn, có ít nhất năm mươi phần trăm xác suất cô đọng kiếm phách.
- Với độ mạnh linh hồn của ngươi thì xác suất thành công cô đọng kiếm phách chắc trên năm mươi phần trăm.
Trong khi Sở Mộ vẫn im lặng thì Tu La Kiếm Vương tiếp tục bảo:
- Nếu ngưng luyện thành công, kiếm phách hình thành. Nếu cô đọng thất bại, may mắn sẽ bị thương đôi chút, vài năm là khỏe lại. Nếu xui thì kiếm ý tán loạn, linh hồn bị tổn hại, có lẽ suốt đời sẽ dừng bước không tiến tới được. Lựa chọn thế nào tùy vào bản thân ngươi.
Đây là chuyện lớn, Sở Mộ không trả lời ngay mà suy nghĩ.
Một bên là thành công sẽ là đường rộng thênh thang, thất bại là vực sâu không đáy. Một bên là buông bỏ, làm theo cách của nhóm Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục hiện giờ, tu luyện từng bước một. Sở Mộ đứng giữa ngã rẽ, hắn nên chọn sao đây?
Nếu không biết thì Sở Mộ đã không khó xử, nhưng giờ đã biết, mọi cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Kiếm vốn đi thiên phong, Kiếm Giả dũng mãnh tinh tiến, vượt mọi chông gai!
Ánh mắt Sở Mộ kiên định lấp lánh sáng, ba thành kiếm ý rục rịch.
Sở Mộ siết chặt nắm tay:
- Kiếm Vương tiền bối, ta chọn cô đọng kiếm phách!
- Tốt!