Ngụ ý là Bách Lý Giang Hà không xem trọng Sở Mộ, vì gã không rõ ràng thực lực hiện có của hắn thế nào, chỉ phỏng chừng theo tiến cảnh bình thường.
Thông thường trở thành Kiếm Hào hai năm sau thực lực sẽ tăng lên nhưng không quá rõ rệt, trừ phi có kỳ ngộ lớn gì. Nhưng thứ gọi là kỳ ngộ thì dĩ nhiên không dễ ‘ngộ’.
Sở Mộ thản nhiên nói:
- Ta chọn cách thứ hai.
Bách Lý Giang Hà gật đầu nói:
- Tốt, vậy sẽ sắp xếp ngay bây giờ, ba ngày sau ngươi và Thường Đông Thần quyết chiến.
Bách Lý Giang Hà đã đoán được Sở Mộ sẽ chọn như thế, người được danh hiệu Kiếm Hào thì tâm trí cực kỳ kiên định, vô cùng tự tin vào thực lực của mình, sẽ không dễ bỏ cuộc như vậy.
- Thường Đông Thần năm nay ba mươi lăm tuổi, mấy năm trước đã có thực lực đẳng cấp Kiếm Hào, được truyền thừa Chân Cương kiếm đạo thì thực lực tăng nhiều. Thua dưới kiếm của hắn cũng không sao, ngươi còn rất trẻ, có nhiều thời gian, với thiên tư của ngươi sẽ không mất bao lâu để vượt qua hắn.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ điệu tràn đầy tự tin:
- Chân Cương kiếm đạo... ta sẽ đánh bại hắn.
Bách Lý Giang Hà cười nói:
- Hy vọng ngươi có thể làm được.
Nghe hơi qua loa, thật lòng Bách Lý Giang Hà không cho rằng Sở Mộ có thể đánh bại Thường Đông Thần.
Sở Mộ không tranh cãi, sự thật ba ngày sau sẽ cho Bách Lý Giang Hà biết suy nghĩ của gã sai lầm nhiều thế nào.
Tin Sở Mộ và Thường Đông Thần một trận chiến quyết định danh ngạch đã đồn ra ngoài, các tiếng bàn tán ngừng lại, chờ quyết định sau ba ngày.
Nếu Sở Mộ thắng thì không sao, dù gì hắn có thực lực chứng minh có tư cách lấy danh ngạch. Nhưng nếu Sở Mộ thua sẽ bị nhiều người chỉ trích.
Chớp mắt ba ngày qua đi.
Sở Mộ đến địa điểm quyết chiến. Một đấu kiếm đài to nhất Vương phủ, Sở Mộ nhắm mắt đứng trên đài, người xung quanh đứng xem như không tồn tại.
Kiếm Giả ngồi đầy bốn phía, đều là đệ tử Vương phủ, còn nhiều trưởng lão Vương phủ khác. Danh ngạch này liên quan rất lớn, nên các trưởng lão phải có mặt.
Lát sau Thường Đông Thần đi tới, nhảy người lao đi như mũi tên tràn ngập lực lượng bắn tới, tiếng xé gió sắc bén mãnh liệt vang lên.
Giây sau Thường Đông Thần đáp xuống trên đấu kiếm đài, cách Sở Mộ trăm thước đối diện nhau. Người Thường Đông Thần toát ra dao động kiếm khí mạnh mẽ cực kỳ kinh người, tràn ngập kiên cường và lực lượng, từng đợt bẻ gãy nghiền nát tràn ngập nguyên đấu kiếm đài.
Thường Đông Thần quát to:
- Sở Mộ, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn nhận thua, nếu không đừng trách ta dưới kiếm vô tình!
Thanh âm như sấm sét nổ vang ầm ầm.
Khuôn mặt Sở Mộ hờ hững nhìn Thường Đông Thần, bình tĩnh nói:
- Ngươi không đánh lại ta.
Thường Đông Thần biến sắc mặt, tức giận bật cười nói:
- Cuồng vọng!! Rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết mình vô tri cỡ nào!
Trên khán đài, đám người bỏ tiền cược như nhóm Chư Cát Minh, các học viên Sở Mộ quen biết đều lộ biểu tình lo âu. Bọn họ đã tận mắt thấy thực lực của Thường Đông Thần mạnh cỡ nào nên rất lo lắng tình cảnh của Sở Mộ.
Nhìn chung mỗi lần Thường Đông Thần chiến đấu thì đối thủ của gã tuy vì quy định của Kiếm phủ nên không chết, có điều ai nấy bị thương nặng, phải ba, năm tháng mới khỏe được.
Với Kiếm Giả thiên phú cao thì ba, năm tháng đủ kéo khoảng cách khá lớn.
Lúc này một bóng người như ma mị lặng lẽ xuất hiện trên đấu kiếm đài, đứng giữa Sở Mộ và Thường Đông Thần, là Bách Lý Giang Hà phủ chủ Vương phủ.
Cuộc quyết chiến thế này mặc dù quan trọng nhưng không cần phủ chủ Vương phủ như Bách Lý Giang Hà tự mình ra mặt, có điều việc này xảy ra cũng một phần lỗi của gã, cộng thêm gã định vào phút then chốt sẽ bảo vệ Sở Mộ không để hắn bị thương nặng.
- Ta không nói dài dòng, nhớ kỹ, đây không phải quyết chiến sinh tử, chỉ cần đánh bại đối phương là được.
Bách Lý Giang Hà liếc Sở Mộ rồi sang Thường Đông Thần, biểu tình nghiêm túc nói:
- Giờ thì, bắt đầu quyết chiến!
Dứt lời Bách Lý Giang Hà lắc người như hồn ma hiện hình cách xa mấy chục thước bên mép đấu kiếm đài, nhường đất trống cho Sở Mộ và Thường Đông Thần quyết chiến.
Khí thế trên người Thường Đông Thần bùng nổ, tăng mạnh mấy lần, khí thế trùng kích dẫn đến tiếng rít như bão tố, mỗi tiếng rít cực kỳ mãnh liệt tràn ngập lực lượng đáng sợ.
Thường Đông Thần rút kiếm ra chỉ hướng Sở Mộ, thân kiếm rộng hơn loại kiếm khí thường quy một chút, mũi kiếm bầu dục. Tạo hình của kiếm cực kỳ thích hợp cho chặt chém, khí thế hung liệt hóa thành từng đợt kiếm khí ập đến như muốn cắt nát Sở Mộ ra.
- Sở Mộ, đừng tưởng có danh hiệu Kiếm Hào thì muốn làm gì cũng được, hôm nay ta cho ngươi biết, Kiếm Hào không đại biểu hết thảy! Dù ta không có danh hiệu Kiếm Hào thì cũng có thực lực đánh bại, thậm chí chém giết Kiếm Hào!
Thường Đông Thần hét chói tai:
- Hãy xem uy lực Chân Cương kiếm đạo của ta đây!
Khí thế mãnh liệt khủng bố chớp mắt co rút ngưng tụ quanh thân, từng tia khí lưu mông lung như thực chất vòng quanh, mỗi khí lưu cho cảm giác như nặng mười vạn cân, có thể dễ dàng xé rách kiếm khí thượng phẩm.
Thường Đông Thần vung kiếm, từng đợt khí lưu mãnh liệt bá đạo như bão tố ập hướng Sở Mộ, cực kỳ hung mãnh, khủng bố còn hơn vạn lôi giáng lâm. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp đấu kiếm đài, như thể nguyên đấu kiếm đài sắp vỡ nát. Đám khán giả Kiếm Giả giật bắn người.
Một vị khán giả Kiếm Hào khẽ nói:
- Thực lực của Thường Đông Thần lại tiến bộ một chút.
Kiếm Hào khác nói:
- Sở Mộ trở thành Kiếm Hào còn quá ngắn ngủi.
- Thường Đông Thần rất tự phụ, cho rằng truyền thừa Chân Cương kiếm đạo đã dám so sánh mình với Kiếm Hào. Coi như cuối cùng Thường Đông Thần đánh bại được Sở Mộ cũng chẳng qua vì tích lũy thâm sâu hơn Sở Mộ.
Kiếm Hào thứ ba hừ lạnh một tiếng:
- Sau trận quyết chiến này ta sẽ đích thân ra tay khiến hắn biết chênh lệch thật sự với Kiếm Hào là gì.
Mấy chục vạn khí lưu như nặng mười vạn cân với thế trùng kích không gì sánh bằng ập hướng Sở Mộ. Nơi dòng khí đi qua nền đất cứng rắn đã được phong cấm gia cố trên đấu kiếm đài bị xới tung, khí lưu trùng kích nghiền nát thành li ti.
Biểu tình Bách Lý Giang Hà nghiêm túc quan sát, hễ Sở Mộ hơi có nguy hiểm là gã sẽ ra tay ngay.
Sở Mộ nhanh như tia chớp rút kiếm ra, một mảnh trăng khuyết màu ám kim hơn mười thước xé gió chém ra. Nếu phóng lớn kiếm quang này gấp ngàn lần thì sẽ phát hiện trăng khuyết ám kim đang chấn động tần suất cao, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên không nhìn ra.
Chấn Thạch Dao Động Kiếm và khí lưu lần lượt va chạm, khí lưu mặt chính diện bị phá tan, trăng khuyết màu ám kim chém vào Thường Đông Thần đang lao nhanh đến.